"Minh Hạo, đây là đâu vậy?" Tần Niệm Khuynh ngơ ngác nhìn toà lầu thắp rất nhiều đèn lồng, hầu như là chiếu sáng cả một vùng, đứng từ phía xa đã thấy toà lầu chìm trong ánh sáng rực rỡ này.
Bên trong vang lên tiếng nhạc tưng bừng, mùi nước hoa và nến hương hoà vào không khí và bay theo những cơn gió.
Thỉnh thoảng trên lầu có vài nữ nhân xinh đẹp trong những bộ váy lụa là lướt qua, nam nữ kè cặp nhau đi vào trong đắm mình trong hoan ca và rượu.
Đây là rốt cuộc là đâu?
"Nàng có thấy toà lầu cao kia không? Toà lầu này được gọi là Tẫn Hoan." Thừa tướng đương triều Tống Minh Hạo chỉ về phía toà lầu chìm trong ánh sáng và tiếng nhạc trước mặt.
Hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử đang dùng ánh mắt háo hức nhìn xung quanh hệt như con thỏ đang hưng phấn: "Đẹp không?"
Mấy tên thị vệ mặc thường phục đi theo bảo vệ hai người toát mồ hôi, thừa tướng đại nhân thật sự muốn đưa công chúa vào trong à? Phải biết… phải biết đây là thanh lâu đó!
"Tẫn Hoan?" Tần Niệm Khuynh giật mình: "Vậy ra đây là Vũ Minh lầu trứ danh à?"
Nàng càng thêm hưng phấn quay sang nhìn hắn: "Muội đã từng nghe A Hạnh kể về thanh lâu nổi tiếng này rồi! Nghe đồn đây là thanh lâu bật nhất Bắc Giang quốc, có rất nhiều mỹ nhân khuynh thành bước ra từ Vũ Minh lầu đấy!"
Nhìn con thỏ hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên bên cạnh Tống Minh Hạo cũng bất giác mỉm cười: "Nhưng đây là thanh lâu đấy."
Hôm nay Tống Minh Hạo có trách nhiệm đưa Tần Niệm Khuynh cải trang vi hành xem cuộc sống của người dân trong kinh.
Sau một ngày lượn lờ từ con phố buôn bán đông đúc nhất đến khu người nghèo dơ bẩn nhất cuối cùng khi màn đêm đưa xuống hắn đã đưa nàng đến đây.
Nếu muốn xem mọi mặt xấu tốt trong kinh thành vậy thì không thể bỏ qua Vũ Minh lầu rồi!
"Thì sao ạ?" Tần Niệm Khuynh nghiêng đầu sang một bên nhìn hắn, khoé môi cong lên thành hình bán nguyệt xinh đẹp: "Không phải thừa tướng đại nhân muốn dẫn ta đến đây sao?"
Tống Minh Hạo bật cười: "Nếu công chúa đã muốn sao ta lại chối từ?"
Nàng bĩu môi, đi vào trước: "Là huynh dẫn muội đến nên muội mới vào thôi."
Nhưng vui vẻ được chưa lâu Tần Niệm Khuynh đã bị chặn ở trước cổng.
Tú bà đứng đón khách ở ngoài ngăn nữ tử đang ton ton chạy đi vào trong, quan sát từ trên xuống dưới một lượt mới hỏi: "Một nữ tử như ngươi đến thanh lâu làm gì?"
Từ trước đến nay cô công chúa nhỏ chưa từng bị chặn lại ngoài cổng không cho vào bao giờ.
Cảm giác này thật là mới lạ!
"Vì sao nữ tử lại không thể đến thanh lâu?" Nàng vô cùng hiếu kỳ hỏi.
"Tiểu thư biết thanh lâu là nơi nào không? Là nơi nam nữ hoan ca bất kể ngày đêm, nữ nhân ở chỗ ta không thiếu cần gì phải để nữ nhân từ bên ngoài vào? Huống hồ…" Đương nói giữa chừng tú bà ngừng lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, trông khuôn mặt khá xa lạ, đoán thầm người này chẳng phải khách quý có sở thích đặc biệt nên xua tay: "Nếu vị tiểu thư này muốn ăn chơi thì xin mời sang cổng đối diện, nơi đó chính là nam phong quán tiểu thư cần."
Nhưng nàng đâu có muốn đi nam phong quán gì đó?! Nàng muốn vào Vũ Minh lầu!
Tần Niệm Khuynh vừa khó hiểu vừa gấp gáp muốn nói cho tú bà hiểu bản thân chỉ muốn vào xem thanh lâu bậc nhất Bắc Giang trong lời đồn.
Nhưng nàng còn chưa mở lời đã có một giọng vô cùng quen thuộc vang lên phía sau: "Muội ấy đi cùng ta."
Tú bà đơ người nhìn Tống Minh Hạo rồi nhìn nàng, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, vô cùng niềm nở: "Là người của Thừa tướng đại nhân à?! Thật thất lễ quá! Tiểu nhân đúng là mắt mù nên mới không nhận ra đây là quý nhân bên cạnh đại nhân."
Sau một hồi tâng bốc bà ta nép sang bên cạnh, khom lưng mời bọn họ vào trong: "Đại nhân và tiểu thư xin mời vào trong, cần gì cứ việc dặn dò chúng tiểu nhân đi làm!"
"Chuẩn bị cho ta một bàn rượu trên tầng hai đi." Tống Minh Hạo nói xong dẫn theo con thỏ nhỏ đang vui vẻ nhìn Đông ngó Tây trước, đôi mắt sáng ngời cứ hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
[Ngươi có biết nhảy múa không?]
Lăng Diệp Lan suy nghĩ một hồi rồi thật thà hỏi A Minh: "Nhảy múa à? Múa lửa trại có tính không?"
Múa… múa lửa trại? Cô bị điên à?!
[Thế biết đàn hát không?]
"Đàn hát ư? Đó là cái gì?" Lăng Diệp Lan gãi đầu: "Ta không biết nhiều bài lắm đâu, trước kia lúc được thuê giữ con giúp dì hàng xóm có học được mấy bài hát ru đấy."
A Minh bất lực nằm dài trên bàn, cô là cái thứ gì vậy hả? Vừa không biết đàn hát vừa không biết nhảy múa, có mỗi cái mã xinh đẹp còn đâu chả giống nữ tử gì cả!
[Vậy cô biết cái gì hả?]
Lăng Diệp Lan gãi đầu, cô không dám nói bản thân biết đốn củi giặt quần áo và nhiều thứ khác nữa nhưng biết chắc nếu nói ra thế nào cũng bị A Minh làm ầm ĩ lên.
Với ham muốn cái tai được yên bình cô lựa chọn im lặng.
Cô lí nhí nói: "Ta có thể học múa một bài xem sao, trong cái đó có vẻ dễ."
A Minh kinh thường hừ một tiếng: [Người ta vũ công chuyên nghiệp múa vô cùng dẻo vô cùng đẹp mắt, cô lên đó chỉ có nước múa cột với hoá thành rối gỗ!]
Cô nhún vai: "Thế thì thôi, không lên đài nữa!"
Nói cho trọn vẹn thì sau khi đến được kinh thành A Minh và Lăng Diệp Lan cùng có chung mục tiêu mới đó chính là tiếp cận Tần Niệm Khuynh.
Nhưng tiếp cận như thế nào? Làm sao gặp được nàng thì hai người vẫn chưa suy nghĩ ra.
Ngay lúc một người một hệ thống đi ngang qua một trong những nơi lộng lẫy nhất kinh thành Bắc Giang bỗng trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ: sao không dùng cách cũ nhỉ?
Thế là sau đó Lăng Diệp Lan không chút áy náy quyết định dùng chiêu lừa gạt nam nhân như hồi lừa người ta đưa mình đến kinh thành.
Cô giả vờ đáng thương thành công được tú bà Vũ Minh lầu nhận vào.
Có lẽ nguyên nhân được nhận không phải do tú bà ham tiền kia thương cảm cô đâu, nói bà ta nhìn trúng khuôn mặt cô thì đúng hơn đấy!
Sau hơn một ngày được tiếp đãi chu đáo, y phục và trang sức cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay là ngày cô trình diện khách quan trong lầu, cũng là ngày cô chọn mục tiêu lừa gạt!
Tốt nhất là tìm tên nào trông đẹp trai mà nhà có quyền thế một chút! Khuôn mặt dễ nhìn còn khiến cô có kiên nhẫn để dụ dỗ chứ tính tình đã tồi mà còn xấu thì chỉ muốn đá hắn bay đi mà thôi!
Vạn nhân mê nhưng cũng phải có chọn lọc nhé!
[Được rồi! Nếu muốn học lỏm kỹ thuật múa của người ta thì đi nhanh một chút! Trời sắp tối rồi đấy!] A Minh nhắc nhở.
"Biết rồi! Biết rồi!" Lăng Diệp Lan lấy miếng điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng rồi xách váy ra ngoài.
Vừa mở cửa ra cô đã bất ngờ chạm mặt một trong những quản lý của Vũ Minh lầu.
Ông ta dường như cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây: "Tiểu Lan đấy à? Cô đang tính đi đâu đấy? Lát nữa trăng lên cao cô sẽ ra sân đó!"
Lăng Diệp Lan lập tức đứng khép nép, che miệng cười duyên như cô gái mới lớn còn dễ ngượng ngùng: "Vâng, tiểu nữ vẫn nhớ ạ! Tiểu nữ chỉ muốn ra ngoài xem các tỷ tỷ làm thế nào thôi."
Cô nắm lấy vạt áo vò nhẹ, cúi gầm mặt xuống lí nhí nói: "Cũng do đây là lần đầu tiên của tiểu nữ…"
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!" Ông ta không hề nghi ngờ chút gì về lời nói của cô, khua tay bảo cô đi qua: "Nhớ là đừng xuống lầu khi chưa được gọi đấy, chỉ được phép đứng nhìn từ xa thôi."
Thấy những lời mình vừa nói nghe quá nghiêm khắc ông ta mới cười xoà giải thích: "Cô là người mới, hôm nay sẽ là đêm đầu tiên nên sẽ được nhiều người chú ý đến.
Vì muốn tạo cảm giác mập mờ khiến những vị khách lớn tò mò nên trước đó mới không để cô lộ diện.
Hiểu chưa?"
Lăng Diệp Lan cười tươi rói: "Vâng! Tiểu nữ đã hiểu rồi ạ!"
"Vậy tiểu nữ xin phép đi đây!" Nói xong cô xách váy chạy ngang qua ông ta, chỉ trong chốc lát đã biến mất sau khúc cua.
Quản lý Vũ Minh lầu nhìn theo bóng lưng cô khẽ thở dài: "Đúng là người trẻ tràn đầy sức sống.".