Sen Trong Hồ Trăng Bên Thềm


"Các vị khách quan hẳn đã biết hôm nay Vũ Minh lầu sẽ giới thiệu những cô nương mới đến chứ nhỉ?!" Tú bà đứng trên đàu cao bằng hai tầng lầu, có hình tròn và có lan can bảo hộ.

Sảnh lớn tiếp đón khách làng chơi đến thăm được thiết kết đặc biệt khiến giọng nói của người đứng trên lầu có thể vang vọng khắp nơi: "Chỉ còn không đến một khắc nữa thôi các cô nương xinh đẹp của chúng ta đã ra trình diện! Ta mong rằng mọi người đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để mua đêm đầu tiên của các cô nương ấy!"
Lời của bà ta được khách làng chơi bên dưới vô cùng ủng hộ.
Trên lầu hai Tần Niệm Khuynh chống hai tay lên lan can, gác cằm lên tay mình nhìn chằm chằm đài múa cao bằng tầm mắt mình.

Nàng nhìn xuống sảnh lớn rồi lại nhìn tú bà nói liên tục không dứt trên đàu, khó hiểu quay đầu hỏi Tống Minh Hạo: "Hôm nay Vũ Minh lầu có gì đặc biệt sao?"
"Vào ngày mười hàng tháng Vũ Minh lầu sẽ giới thiệu những cô nương còn trong trắng mới đến bán thân.

Nói trắng ra là tú bà sẽ rao bán đêm đầu tiên của những kỹ nữ mới đến, khách dưới đài chỉ cần báo giá, ai ra giá cao hơn người đó sẽ có được đêm đầu của mỹ nhân."
"Hả?!" Tần Niệm Khuynh trợn tròn mắt, còn có thể rao bán đêm đầu tiên của nữ tử một cách trắng trợn như thế sao?
Nàng quá đơn thuần, cho dù đầu óc thông minh và linh hoạt bao nhiêu vẫn không che giấu được trái tim trong sáng của mình.

Tống Minh Hạo đã ở bên cạnh nhiều năm, cũng tự nhận là hiểu khá rõ về nàng nên chỉ cần nhìn đôi mắt đấy hắn đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng: "Nghiên Linh, đây là thanh lâu, nữ nhân ở đây có thể là cục vàng cục bạc được người khác chiều chuộng nhưng cũng có thể chẳng là cái gì cả bị người khác chà đạp."
Tần Niệm Khuynh quay đầu nhìn hắn, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng ấy giờ đang mang theo sương mù.
"Nghiên Linh, khắp lục địa này có nơi phồn thịnh cũng sẽ có nơi nghèo đói, trong cái phồn thịnh ấy không phải tất cả đều sống trong hạnh phúc, trong cái nghèo đói ấy không phải ai cũng khổ đau.


Đây mới thực sự là thiên hạ."
Tần Niệm Khuynh chậm chạp đưa ánh nhìn xuống dưới lầu, những khách làng chơi đang uống rượu và nhảy múa, những kỹ nữ đang cố gắng lấy lòng khách của mình, tất cả đều đang chìm trong nhạc và rượu.

Hoá ra đây mới là nhân gian, không phải chốn uy nghi đầy luật lệ được thực hiện một cách tẻ nhạt, cũng không phải những quán rượu quán ăn quý tộc luôn theo nề nếp và luôn tiếp đón nàng chu đáo.

Bắc Giang quốc được cho rằng đang ở thời kì phồn thịnh nhất nhưng không có nghĩa tiếng khóc của sự đau khổ đã biến mất.

Tiếng khóc ấy đang trông chờ lời đáp lại của một vị vua, mà nàng chính là vị vua phải đáp lại nỗi đau của dân chúng trong tương lai.
"Hiểu rồi." Nụ cười một lần nữa hiện lên trên khuôn mặt Tần Niệm Khuynh: "Quả nhiên chỉ ngồi trên ngai vàng dựa vào lí thuyết không thể làm một vị vua tốt! Trước khi lên làm vua muội muốn đi thật nhiều nơi hơn nữa để hiểu rõ lòng dân!"
Lễ đăng quang đã được định ngày vào năm sau, đã trở thành vua rồi thì xuất cung rắc rối lắm! Vậy nên nàng phải tranh thủ thời gian thôi!
Trong khi Tần Niệm Khuynh và Tống Minh Hạo nói chuyện tú bà đã nói xong nhường lại đài múa cho những cô nương được trình diện trước bao khách làng chơi hôm nay.

Tiếng đàn sáo vang lên, màn lụa rũ xuống theo gió nhẹ nhàng đung đưa tạo cảm giác nửa che nửa hở khiến những người dưới đầu tò mò.
Nghe thấy tiếng đàn Tần Niệm Khuynh thôi nói chuyện với Tống Minh Hạo, quay đầu nhìn đài múa lộ thiên được xây dựng bằng gỗ sơn đỏ thẫm.
Bỗng nhiên màn lụa được kéo lên, một thân ảnh yểu điệu thướt tha trong bộ váy lụa là đang giơ tay nhấc chân múa theo tiếng đàn.

Tóc cô chỉ được cố định bằng trâm cài một nửa, nửa còn lại đang theo gió bay nhẹ theo từng điệu múa.

Có thể nói người con gái ấy múa chẳng ra gì, thậm chí còn không bằng một kỹ nữ bình thường nhưng chính dung mạo và dáng người của cô khiến mọi người chẳng còn để ý gì nữa.

Xung quanh cô như có ánh sáng chiếu rọi khiến những người dưới lầu vô thức bị cuốn theo.
Mắt phượng xinh đẹp của Lăng Diệp Lan nhìn lướt qua mọi người, khi nhìn đến nam nhân tuấn dật ngồi trên lầu hai lập tức khóa chặt mục tiêu.

Nạn nhân tiếp theo sẽ chọn hắn vậy!
Tần Niệm Khuynh nhìn Lăng Diệp Lan đến ngây người, trái tim đang hưng phấn đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Nàng không còn cảm nhận được xung quanh, chỉ nhìn thấy nữ tử nhảy múa trên đài hệt như thiên tiên giáng trần đang múa một điệu dưới hoa rơi cảm thán về số phận.


Nữ nhân này…
"Thật là đẹp." Nàng vô thức nói suy nghĩ trong lòng thành lời.
Lăng Diệp Lan cùng chú ý đến nữ tử đứng cạnh nam nhân tuấn giật kia.

Đôi mắt cô hơi mở to vì kinh ngạc, suýt chút nữa quên di chuyển.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nâng tay lên xoay một vòng.
Nữ tử kia xinh quá! Sau đó Lăng Diệp Lan cứ hay lia mắt về phía Tần Niệm Khuynh, từ lúc rời thôn đến nay cô đã gặp qua nhiều người với nhiều thân phận khác nhau thế nhưng nữ tử này tạo cho cô một cảm giác rất khác biệt.

Không rõ đây là cảm giác gì nữa! Nếu cố hình dung thì…
Lăng Diệp Lan ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo trên đỉnh đầu, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

Đúng vậy! Trông nàng giống như mặt trăng kia vậy! Dù đứng ở nơi phong trần nhưng khí chất lại vô cùng cao quý và đôi mắt nàng như chứa đựng cả bầu trời sao.

Một sự đơn thuần nhưng xinh đẹp.
Sau khi tiếng nhạc chấm dứt Lăng Diệp Lan dừng lại, cô cùng những nữ tử khác trên đài cúi chào khách khứa trong tiếng vỗ tay và hú hét rồi lui xuống.

Trước khi bước xuống cầu thang cô còn lén đưa mắt nhìn nam nhân tuấn dật và cô nương xinh đẹp ở bên cạnh, trong lòng đắn đo có nên chọn hắn làm mục tiêu hay không.


Thôi cứ chọn hắn đi đã, cô tin chắc trong số khách khứa trong thanh lâu này chẳng ai bằng hắn đâu.

Nghĩ thế bước chân của cô nhanh hơn, chuẩn bị kế hoạch dụ dỗ mục tiêu của mình vào tròng.
"Quao! Những cô nương khi nãy tuyệt thật!" Đến bây giờ Tần Niệm Khuynh mới thoát ra khỏi dư âm của tiếng nhạc và điệu múa trên đài.

Con thỏ nhỏ quay sang nhìn Tống Minh Hạo với ánh mắt sáng ngời như bầu trời đêm đầy sao: "Huynh cũng thấy tuyệt đúng chứ?!"
Tống Minh Hạo ngoái đầu nhìn bóng dáng những cô gái đang đi xuống đài, trong lòng cảm thấy có gì đó rất khó hiểu.

Ngay khi chạm phải ánh mắt của vũ công xinh đẹp trên đài hắn đột nhiên cảm nhận được trái tim mình run rẩy, không biết vì sao cũng không thể rốt cuộc cảm giác đó là gì.
Hắn thở dài quay đầu nhìn cô công chúa nhỏ của mình: "Cũng đã muộn rồi chúng ta hồi cung thôi."
"Ể? Phải hồi cung bây giờ à?" Tần Niệm Khuynh lập tức trở nên yểu xìu: "Muội vẫn còn chưa chơi đủ!"
"Đợi hôm khác có dịp ta lại đưa muội đi, còn bây giờ thì phải về cung, ngày mai muội còn phải thiết thường triều đó."
"À mai phải thiết thường triều nhỉ?" Tần Niệm Khuynh đứng dậy, không còn phàn nàn gì nữa: "Vậy thì về thôi!"
Tống Minh Hạo gật đầu, đặt vài thỏi bạc nhỏ lên bàn rồi gọi thị vệ trở về.
Nhưng có lẽ trời không chiều ý muốn đưa về cung thật nhanh của thừa tướng đại nhân, ngay khi vừa xuống lầu bọn họ đã vô tình gặp phải rắc rối mà rất lâu về sau Tống Minh Hạo lúc nào cũng hối hận vì đã đưa công chúa yêu quý của mình dạo chơi Vũ Minh lầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận