[Lăng… Lăng Diệp Lan, có phải ta đang mơ không?] A Minh trợn tròn mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Xa xa là tường đỏ ngói vàng, hai bên đường trồng đầy những loại hoa từ phổ thông đến quý hiếm, thỉnh thoảng sẽ có vài nam nữ mặc y phục màu xanh lá kính cẩn đi qua đi lại.
Đây… đây không phải là hoàng cung sao?
"Ngươi không nhìn nhầm đâu, đây đúng thật là hoàng cung." Lăng Diệp Lan đặt khay bột mì lên bàn rồi bắt đầu nhào nặn.
A Minh há hốc mồm nhìn phòng bếp rồi lại nhìn tường đỏ ngói vàng ở phía xa, vẫn chưa thể tin bản thân đang ở trong hoàng cung.
Nó là một hệ thống chưa hoàn chỉnh và đây là lần đầu tiên nó đi vào các thế giới tìm kí chủ hoạt động.
Thế nên đôi khi nó sẽ gặp một số trục trặc, mấy hôm trước cũng vậy, dữ liệu đột nhiên bị lỗi nên nó cần tạm thời rời đi sửa chữa.
Chỉ có mấy ngày không để mắt tới cô mà lúc quay lại bản thân đã ở trong cung cấm rồi.
Sao cô làm được thế nhỉ?
Nghe nó hỏi thế Lăng Diệp Lan chỉ cười: "Câu được con cá lớn thôi."
A Minh nửa tin nửa ngờ nhìn cô, nhưng có nhìn lâu hay hỏi cái gì đi chăng nữa cô cũng không trả lời.
Đây đích thị là muốn nó tò mò đến đứng ngồi không yên mà!
"Tiểu Lan." Đột nhiên có người gọi cô.
Lăng Diệp Lan lập tức chùi tay toàn là bộ vào chiếc khăn trên bàn ra bên ngoài: "Vâng ạ."
"Khi nãy ngươi có đến phòng bếp Đằng Vân cung giúp việc đúng không?" Một nữ nhân mặc y phục màu xanh lá được may tinh sảo hơn đồ cung nữ cô đang khoác trên người một chút, nhìn qua thì biết có cấp bậc cao hơn cô liền.
Cô mơ hồ gật đầu.
Nhờ ơn Tống Minh Hạo và nữ tử kia dạo gần đây cô vẫn luôn phụ việc vặt ở Ngự trù phòng, khi nãy có người bên Đằng Vân cung đến tìm mấy cung nữ lanh lẹ sang đấy phụ việc.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà phòng bếp bên ấy rất lộn xộn, cô cũng chỉ vừa mới về khi nãy thôi.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Người kia thấy thế lập tức nhíu mày: "Ngươi theo ta đến Đằng Vân cung một chuyến."
Quả nhiên là có chuyện gì đó rồi! Lăng Diệp Lan vừa đuổi theo người kia vừa thầm nhủ trong lòng.
Đến nơi cô đã thấy sân trước phòng tiếp khách trong Đằng Vân cung đã có rất nhiều người quỳ.
Có thái giám cũng có cung nữ, từ chức vụ cao nhất trong cung Đằng Vân đến cung nữ làm việc vặt vừa gọi đến giúp việc, tất cả cung nhân hầu hạ Lân vương đều đang quỳ ở đây.
Lăng Diệp Lan cũng học theo bọn họ quỳ xuống, nhân lúc mọi người đều im thin thít cúi đầu cô nắm nhẹ áo cung nữ quỳ bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"
Cung nữ đó quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai để ý bên này mới nói nhỏ: "Nghe nói thuốc của của Lân vương hôm nay có vấn đề gì đấy.
Nghiên Linh công chúa gọi tất cả mọi người đến để hỏi tội đây."
Thuốc của Lân vương có vấn đề thì liên quan gì đến bọn họ? Lăng Diệp Lan đột nhiên để ý một cái tên, Tần Niệm Khuynh! Tần Niệm Khuynh đang ở đây sao?
Cô hỏi cung nữ bên cạnh lập tức nhận được câu trả lời: "Đúng vậy, công chúa đang ở trong phòng Lân vương."
Cô ấy chỉ vừa nói xong những người phía trước bỗng nhiên cúi người sát xuống đất khiến hai người bọn họ giật mình, vội vàng làm theo đám đông: "Tham kiến công chúa!"
Công chúa? Nghiên Linh công chúa? Cô vừa nghĩ như thế lập tức người vừa được mọi người thỉnh an cất tiếng: "Được rồi, tất cả ngẩng đầu lên đi."
Giọng nói của nàng du dương và dịu nhẹ như tiếng đàn tranh tấu lên khúc ca ngợi chốn bồng lai yên bình.
Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Lăng Diệp Lan len lén ngẩng đầu nhìn người đang ở dưới mái hiên đại sảnh, không biết cung nhân mang một chiếc ghế đến đây khi nào, Nghiên Linh công chúa đang ngồi trên đó.
Nàng mặc một bộ cung trang nhiều tầng màu trắng như tuyết, tóc được búi lên cài trâm thêu hình phượng hoàng giương cánh, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên vạt áo của nàng cũng có hoa văn hình phượng hoàng.
Nhưng quan trọng hơn là khuôn mặt đó! Đây không phải là nữ tử xinh đẹp bỏ ra năm mươi lượng bạc mua cô ở Vũ Minh lầu sao?
Lăng Diệp Lan hốt hoảng, vậy ra nàng chính là Nghiên Linh công chúa Tần Niệm Khuynh?
"Hôm nay Đằng Vân cung xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Tần Niệm Khuynh vẫn dễ nghe như thế như nhiều hơn một tầng nghiêm khắc, khuôn mặt lúc nào cũng treo nụ cười giờ đây nghiêm lại.
Đây mới là khí chất uy nghiêm của nữ tử cao quý nhất Bắc Giang quốc!
Phi Tiệp và Tiểu Nhung là thị vệ và cung nữ thiếp của Lân vương, bọn họ đang quỳ ở hàng đầu tiên, khi vừa được hỏi lập tức báo lại những chuyện đã xảy ra.
Trưa nay củi trong phòng bếp đột nhiên bén lửa cháy, Đằng Vân cung không có nhiều người nên phải tìm vài cung nữ đến dọn dẹp giúp, sau khi họ dọn dẹp xong lập tức trở về không ở lại lâu.
Không biết là có người nhân lúc hỗn loạn đổi thuốc của Lân vương hay là người phụ trách sắc thuốc nhầm lẫn mà bác thuốc của Lân vương hôm nay có một loại thuốc khác lẫn vào.
Lân vương vừa uống thuốc xong đã ho khan không ngừng, thậm chí còn có vài lần ho ra máu, hiện giờ đang được sắc Thái y chữa trị bên trong.
Tần Niệm Khuynh nhìn về phía người phụ trách sắc thuốc, cung nữ đó lập tức hoảng sợ dập đầu: "Thưa công chúa, nô tỳ vẫn luôn sắc thuốc được kê theo Thái y viện, thần không biết gì cả!"
Tần Niệm Khuynh chau mày: "Vậy ngươi nói xem vì sao ngươi vẫn sắc thuốc như bình thường mà lại khiến Lân vương ho không ngừng thế kia?"
Cung nữ đó toát cả mồ hồi: "Nô tỳ…"
"Ngươi xuất thân từ Thái y viện, chẳng lẽ không nhận ra thuốc có vấn đề?" Tần Niệm Khuynh tức giận: "Hay ngươi tính bảo bản thân không cẩn trọng nên mới xảy ra việc không muốn?"
Cung nữ kia run rẩy không dám nói gì, quả thật hôm nay cô ta quá chủ quan, cho rằng thuốc vẫn giống mọi khi nên mới không kiểm tra kỹ.
"Các ngươi biết vì sao Đằng Vân cung có ít cung nhân chứ?" Tần Niệm Khuynh đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ: "Mỗi người các ngươi đều do bổn công chúa tự tay lựa chọn đến chăm sóc Lân vương, cũng ngày hôm ấy đã ra lệnh các ngươi phải chăm sóc cho huynh ấy thật tốt!"
"Giờ thì các ngươi đang nói cái gì? Nô tỳ không biết gì cả? Do nô tỳ bất cẩn?" Bình thường Tần Niệm Khuynh rất dễ nói chuyện nhưng cứ dính đến Tần Tất An là thể nào cũng hoá thành một cô công chúa hà khắc: "Bổn công chúa tự nhận không bạc đãi các ngươi, bổng lộc ở Đằng Vân cung vẫn luôn cao hơn chỗ khác, cả bổn công chúa và Lân vương đều không đầy đoạ các ngươi.
Nhưng giờ thứ các ngươi báo đáp là gì đây?"
Tất cả mọi người im thin thít, Tiểu Nhung và Phi Tiệp là hai người đầu tiên dập đầu xuống đất hô: "Chúng tiểu nhân đã biết lỗi xin công chúa trách phạt!"
"Tất cả cung nhân trong Đằng Vân cung mỗi người nhận hai mươi gậy hối lỗi.
Còn riêng cung nữ sắc thuốc sau khi nhận phạt xong thì cuốn gói trở về tìm cung nữ chủ quản đi." Tần Niệm Khuynh nghiêm khắc ban hình phạt.
Nghe lời này cung nữ sắc thuốc lập tức đờ đẫn ra hệt như mới bị giáng mấy bạt tai vào mặt.
Xong rồi! Phúc lợi hậu hĩnh khi làm việc ở Đằng Vân cung mất rồi! Từ nơi này đi ra còn có thể đến cung nào làm việc tốt hơn chứ? Chắc chắn nữ quan phân việc cho cung nữ bọn họ sẽ không để cô ta làm việc cho những quý nhân nữa đâu.
Nhưng còn tốt hơn bị đuổi khỏi cung…
Cô ta ngậm ngùi dập đầu: "Đa tạ công chúa đã khai ân."
"Được rồi." Tần Niệm Khuynh ngồi xuống ghế nhìn bọn họ: "Hình phạt của các ngươi sẽ tạm hoãn lại đến khi tìm ra kẻ chủ mưu gây hại cho Lân vương."
Nàng ra lệnh: "Tiểu Nhung, Phi Tiệp, hai người cùng với A Hạnh điều tra chuyện này.
Bổn công chúa mong rằng các người sẽ có kết quả cho ta trước khi mặt trời lặn."
Cung nữ đang đứng phía sau hầu hạ Tần Niệm Khuynh lập tức vòng lên đằng trước quỳ xuống, có lẽ cô ấy chính là A Hạnh-cung nữ thiếp thân của nàng.
A Hạnh và Tiểu Nhung, Phi Tiệp đồng thanh đáp: "Tiểu nô xin nhận mệnh."
Tần Niệm Khuynh ra lệnh cho họ bình thân rồi đứng dậy, ngay lúc tính quay người đi vào trong đột nhiên thấy cái gì đó mà dừng lại.
Lúc này Lăng Diệp Lan cũng tình cờ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nàng hơi mở to, sau đó nàng cười nhẹ hướng cô gật đầu.
Cho đến khi Tần Niệm Khuynh đã vào trong Lăng Diệp Lan vẫn còn ngơ ngẩn chưa kịp định thần.
Nghiên Linh công chúa Tần Niệm Khuynh quả thật xinh đẹp!
A Minh hoàn toàn không biết chuyện xảy ra đêm đó:???
Kí chủ nhà nó bị sao vậy? Tự nhiên khen đối thủ là sao?.