Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Vũ bị đánh thức bởi ánh nắng nhè nhẹ bên ngoài, giờ cậu chưa tỉnh hẳn, trong mơ màng cậu thấy có người nằm cạnh mình và mình đang ôm người đó . Hơi thở của người đó phả vào ngực cậu, ấm áp. Trong lòng cậu đang tự hỏi sao hôm nay con gấu bông của mình lại ấm thế hơn nữa nó đang dụi dụi vào ngực cậu. Cậu khẽ mở mắt choàng tỉnh khi nhận ra mình đang ôm Hà, cậu bối rối định rút tay ra nhưng sợ Hà thức giấc, đành thôi nhưng khi nhìn lại thấy mình không mặc áo, cậu lập tức rụt tay lại và đương nhiên là Hà giật mình tỉnh dậy, ngồi thẳng người cô vươn vai ngáp dài một cái đoạn quay sang Vũ cười hì hì:
“Cậu dậy sớm thế?”
Vũ choáng khi nhìn vào trong chăn cậu chỉ còn đúng một mảnh vải che thân, nhìn sang Hà lại đang mặc đồ của mình cậu lắp bắp hỏi, mặt đỏ bừng:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ờ..chả có gì hết” Cách trả lời của Hà rất dễ khiến người khác hiểu lầm và trong trường hợp này Vũ đang hiểu nhầm.
“Hôm qua..tôi không làm gì sếp chứ?”
“Làm gì là làm gì?” Hà ngơ ngác hỏi lại.
“Thì ...chuyện ..mà... nó ...xảy ra.. khi ..mà ..nam nữ...chung giường ý...”
“Ha ha ha aha...ôi tôi chết mất.. cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu nếu cậu làm vậy hả, cứ mơ đi? Haha” Hà cười đến ra nước mắt.
“Thế quần áo của tôi?”
“Tôi giặt rồi, vì có quá nhiều mồ hôi ngủ sẽ không thỏa mái nên tôi giúp cậu thay rồi.”
“À ra vậy...”
Hà tính đứng dậy đi làm cái gì ăn sáng thì trượt chân ngã thẳng vào người Vũ. Hai người nằm đè lên nhau rồi ngã xuống giường. Mặc dù Vũ rất coi trọng Hà, mặc dù Vũ là người tốt tính . Nhưng khi bị người mình yêu đè lên người, cảm nhận hơi ấm người đó một cách gần gũi thế này thì bản lĩnh đàn ông trong con người luôn bị kích động đến mức bản thân họ không thể kiểm soát. Như lúc này đây, Vũ đột ngột xoay người ấn Hà xuống dưới người cậu cúi sát thật gần mặt Hà và định kiss, một cái kiss nhẹ nhàng thôi. Nghĩ vậy cậu cúi xuống gần mặt Hà hơn. Hà cũng không hề chống cự, nó mở to mắt nhìn khuôn mặt tên đàn em đang tiến đến gần, trong lòng có một màn sương trắng xóa. Rồi….
Khi chạm vào làn môi ấy, Vũ nghĩ mình sẽ nhẹ nhàng thả ra nhưng…cậu không thể, môi cô rất mềm và rất ngọt, càng lúc cậu càng hôn mãnh liệt hơn. Hà ban đầu cũng không hề quan tâm gì nhưng từ khi cảm nhận được vị ngọt trên môi dần dần lan xuống đầu lưỡi, nó bắt đầu đáp lại. Hơi thở hai người gấp dần lên cứ thế cho đến lúc…


~~king
koong

Tiếng chuông cửa vang lên, Vũ giật mình ngồi dậy, dù còn luyến tiếc. Vũ đứng dậy quay người đi xin lỗi Hà:
“Xin lỗi sếp, tôi...”
“Không sao, tôi cũng có lỗi, cậu đi tắm đi, tôi xuống xem ai..”
“Ừm” (T/g: Sau 2 tiếng ngồi nghe bạn thân tâm sự về nụ hôn đầu của nó, mới viết được như vậy! )
Nói rồi Hà đi xuống dưới nhà. Lúc này Vũ không hiểu nổi mình nữa, bực tức cậu mở vòi nước lạnh xối thẳng vào mặt xuống người, lạnh buốt nhưng không giúp cậu tỉnh táo hơn chút nào. Hiện giờ cậu đang thầm nguyền rủa kẻ phả đám mình khi đúng vào lúc quan trọng... thật bức bối...
Hà xuống mở cửa, tất cả đều ở đây. Hà vừa mở cổng vừa nói:
“Ai da mới sáng sớm đã đông đủ thế này?”
“Bộ bọn tao đã làm phiền hai người hả?” Trang nói.
“Làm phiền gì đâu, chỉ là phá giấc ngủ của tao thôi..”
“Hôm qua thức khuya quá hả, làm mấy trận ? Mấy giờ ngủ? Không cần phải giấu mày vẫn đang mặc đồ của Vũ đấy...”

Hà liếc xuống bộ quần áo,đúng là mình đang mặc đồ của Vũ. Haizz biết làm sao được.
“Hôm qua không xảy ra chuyện gì hết , đầu óc mày toàn ý đồ đen tối mới nghĩ linh tinh như thế..” Hà cau mày.
“Thế sao mày lại mặc đồ của Vũ ?”
‘Thế mày muốn tao phải khỏa thân hả ?”
“Không! Thế bộ hôm qua đâu ?”
Hà cúi gần đến người con bạn đưa mũi hít hít xong nói một câu xanh rờn:
“Bộ tối qua mày không tắm hả ?”
Trang đỏ mặt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại tại An, rồi quay lại bảo Hà:
“Ờ đúng là chưa có tắm…”
“Tối qua mày và An làm gì hả?” Đôi mắt tinh nhanh của Hà đã nhìn thấy hai người tình tứ nhìn nhau.

Mặt cái Trang càng đỏ hơn nhưng nó chối bay biến:
“Chả làm gì hết mày không được nghĩ lung tung..”
“Đấy nhé, vậy cấm nghĩ lung tung về tao với Vũ nghe chưa, hơn nữa..” Hà cúi sát gần Trang thì thầm “Thái độ của mày đáng nghi lắm nghe không?”
“Cái con này…” Trang vung tay định đánh vào lưng Hà thì Hà đỡ ngon ơ miệng lầm bầm:
“Thẹn quá đây mà… mọi người vào nhà đi chứ” Hà nói như vậy vì mọi người cứ đứng ở cổng từ nãy đến giờ nhìn hai đứa nó.
“Ờ nhỉ, vào thôi…” An bước vào lại còn nháy mắt với Trang khiến mặt nó lại đỏ hơn nữa. Hà nhìn theo hai người thầm nghĩ ‘chắc chắn hai người này đã có chuyện gì đó, thôi kệ họ đi vậy.’
Vào nhà mọi người đang nói chuyện ở phòng khách thì Vũ bước xuống, tóc ướt vẫn nhỏ giọt tong tỏng xuống vai áo . Phượng nhìn không chớp mắt, mặt cứ ửng hết lên. Mặt Vũ cũng đỏ lên khi thấy Hà nhìn mình bằng ánh mắt không-hiểu-nổi..
“A mọi người đông đủ quá nhỉ..?” Vũ lên tiếng khi thấy ai cũng đang nhìn vào mình..
“Bọn tôi có làm phiền hai người không?” Trang lên tiếng hỏi khi thấy Vũ cứ nhìn vào Hà mà mặt cứ thế đỏ lên.
“Không, chúng tôi có làm gì nhau đâu.. haha…”
“Không làm gì mà nhìn nhau tình cảm thế?”An lên tiếng trêu chọc, cậu cũng nhìn ra cái ánh mắt mà hai người nhìn nhau.
Căn phòng im lặng, trong phòng có hai người đang cố kìm nén, đó là Phượng và Hiếu. Hai người đang nổi cơn khó chịu trong người và đã có người không nhịn được, đó là Hiếu:
“Sao mọi người cứ nói mãi về vấn đề này thế?” Hiếu đi lại gần phía Hà, bất chợt ôm chầm lấy Hà trước con mắt ngạc nhiên lẫn sửng sốt của mọi người,. Vũ cảm thấy máu trong người mình đang dồn hết lên mặt, cậu đi đến gần và lôi phắt Hà ra, đẩy ra phía sau mình, nhìn Hiếu với ánh mắt toàn sát khí, Hiếu cũng đâu có thua. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa đến khi có một giọng nói vang lên:
“Tôi đói rồi..” –Hà cất giọng nhẹ đến mức không tưởng, khiến mặt của hai người giãn ra và nhìn về phía Hà, đồng thanh nói một câu:
“Đi ăn bún mọc nhé !!!”
Tất cả mọi người trong phòng quay sang nhìn hai người, hai người cũng quay sang nhìn nhau mặt lại hằm hằm như cũ…thấy vậy Hà bèn nói :
“Ai trong hai người định mời tôi vậy ?”
“Tôi..”

“Tớ…”
Cả hai người lại đồng thanh khiến mọi người đều cười, Hà ngạc nhiên xong lại mỉm cười nói:
“Đi thôi các bạn ,hôm nay có đồ ăn miễn phí rồi..” Nói đoạn kéo Phượng và Trang đi, để lại 3 tên đứng ngẩn tò te xong cũng giật mình chạy theo..
*
Vấn đề tiếp theo được nảy sinh là chỗ ngồi. Đò đưa một hồi tóm lại 6 người ngồi một bàn và ngồi theo vòng tròn, đầu tiên là Trang rồi An, xong đến Phượng rồi Vũ xong Hà và Hiếu ngồi trong cùng. 6 bát bún/phở được đưa đến theo yêu cầu từng người. Hà ăn rất ngon vì từ tối qua đến giờ chưa có gì bỏ bụng, những người xung quanh ăn rất từ từ vì mải nói chuyện, thật ra là chỉ có An với Trang nói thôi, Hà thì bận ăn còn những người khác im lặng ăn một cách lặng lẽ.
“Chị ơi cho em một tô bún mọc nữa!!”
Hà nói xong thì ngồi xuống, thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên bèn hỏi:
“Mọi người sao vậy ?”
“Bộ một tô to vậy mà chưa no hả ?” An ngạc nhiên.
“Tối qua tớ chưa ăn gì mà?” Hà nhún vai, húp bát bún sùn sụt.
“À nhắc đến tối qua mới nhớ, tối qua mày đi đâu mà để mọi người đi tìm vậy?” Trang hỏi.
“À tối qua…” Hà liếc sang Vũ rồi nói “Bị bọn nhãi nhép bắt cóc!”
“Hả????????????” Chính xác là có 3 người thốt lên câu này ngoại trừ anh em An ,Phượng..
“Ai mà lại bắt cóc mày?” Trang hỏi.
“Bọn nhãi nhép là sao?” Vũ hỏi.
“Sao chúng lại bắt cậu ?”Hiếu hỏi.
…and blap blap…
Hà chóng mặt vì những câu hỏi . Nó lắc lắc cái đầu rồi trả lời:
“Không quan trọng , không nghiêm trọng, không đáng nói…”
Câu trả lời như vậy thì có 2 người hiểu, đó là Trang và Vũ. Đối với Hà thì câu nói đó là ‘không hỏi nhiều’ nhưng 3 tên còn lại ngơ ngác, Hiếu lên tiếng:
“Vậy là sao ????”
Hà ngẩng lên nhìn Hiếu rồi nói:
“Nghĩa là…ăn đi..”
Hiếu giật mình, đây có phải là Hà mà cậu từng quen biết không,? Đây có phải Hà mà cậu luôn nhớ trong suốt 4 năm qua không? Không, đây không phải . Hiếu tự nhủ bản thân và im lặng trong suốt bữa ăn . Sau đó mọi người lên taxi về trường .
Về đến nhà, sau khi tắm táp sạch sẽ, Hà nhận được tin nhắn của Vũ.
“ Sếp à, mẹ tôi nói tối nay muốn sếp đến nhà tôi dùng bữa, sếp chuẩn bị đi nhé, 18h tôi đến đón. Chấn Vũ!”
Hà ngạc nhiên nhắn lại:
“Sao mẹ cậu lại muốn gặp tôi????????? >’’< ”

Vũ phì cười:
“Tôi cũng không biết nữa..0-0???”
“Thôi được rồi, tối gặp’’
“Ok, chào sếp!”
Vũ hí hửng như bắt được vàng , đi vào phòng tắm (t/g: tắm suốt ngày, chậc chậc)
*
6h tối…
Hà đang chải lại mái tóc giả thì có tiếng tin tin ở cổng ,nhìn sang đồng hồ, thì thầm ‘đúng giờ thật’
Nhìn thấy Hà, Vũ không ngạc nhiên khi Hà vẫn giữ phong cách tomboy hàng ngày, chỉ có điều thêm mái tóc giả màu hung đỏ, xoăn xoăn buộc à thôi . Vũ hỏi:
“Sao sếp vẫn giữ mái tóc này?”
“Không đẹp hả ?”
“Không.. không rất đẹp. Chỉ là tôi muốn hỏi sao sếp cứ đến nhà tôi là lại mang mái tóc này?”
“Ờ biết sao được, lần trước trót mang bộ tóc này đến nhà cậu. Chả lẽ mới mấy ngày đã thay đổi mốt sao?
“À, ra thế…”
Đến nhà Vũ, Vũ dẫn Hà lại bàn ăn nơi mọi người đã ngồi đông đủ. Hà ngạc nhiên thấy Nhật Lệ đã ngồi đấy và mái tóc đã như chưa có gì xảy ra vậy, hơn nữa lại nhìn Hà bằng ánh mắt dễ thương, đang cười cười nữa chứ, chậc chậc lại tính âm mưu gì đây??
Trong bữa ăn Hà trả lời của bố Vũ một cách thẳng thắn khiến ông nở nụ cười hài lòng:
“Giờ cháu sống với bố mẹ chứ ?” Ông hỏi.
“Dạ, cháu sống với mẹ và em trai . Bố cháu đã mất trong một vụ tai nạn ạ!” Hà trả lời.
“Ấy bác xin lỗi ..” Bố Vũ nhìn Hà vẻ hối lỗi . Hà mỉm cười :
“Không sao đâu ạ, ông đã mất lâu rồi nên cháu đã quen rồi ạ..”
“Bố,.. bố cháu tên là gì, mất lâu chưa?” Mẹ Vũ lên tiếng, câu đầu tiên bà nói trong suốt bữa ăn.
“Kìa em, sao lại ..?” Bố Vũ nói.
“Không sao ạ, bố cháu tên là Nhật Minh mất cách đây 5 năm ạ .”
“Xoảng… cái cốc nước trong tay bà vỡ toang, mặt bà tái mét lúng túng, miệng bà lầm bầm:
“Xin lỗi cháu..” Rồi bà đứng dậy.. “Em về phòng trước..” Bà đứng dậy, đi về phòng.
Hà quay sang nói với ông Chấn Khang:
“Cháu xin lỗi vì làm mọi người mất vui..”
“Không sao, tính bà ấy là như vậy.. nhưng ta nói thật là ta không nhận ra cháu nếu so sánh cháu hôm nay và bữa tiệc hôm trước..” Bố Vũ cười.
“Vậy ạ? Cháu khác đến vậy sao ?”
“Ừ..” Ông cười hiền, “Cháu mặc thế này trông khác hẳn. Nhật Lệ, hôm nay con bé cũng rất đẹp.”
“Bác Khang..” Mặt Nhật Lệ đỏ ửng lên.
“ Haha, hai cô bé dễ thương. Vũ, con sau này sẽ khó khăn đấy . Con chọn ai ba cũng ủng hộ con, nghe không?”
“Vâng ạ..”

“Tốt, mọi người tiếp tục ăn đi…”
*
10h tối.
Vũ đưa Hà về. đang đi thì con li mô xịn của Vũ cắm phải cái đinh dài 5 phân. Thế là để xe cho tài xế, Vũ đi bộ cùng Hà mặc dù Hà nói không cần, đang đi:
“Hôm nay rất cảm ơn sếp, tôi rất vui..”
“Vui vì điều gì..?”
“Vui vì sếp đến nhà tôi và có vẻ như bố tôi rất thích sếp thì phải”.
“Ưm, tôi cũng rất quí bác Khang, bác là một người tốt..”
“Cảm ơn sếp..”
“….”
“Sếp này. Tôi….”
“Ha ha đã đợi được chúng mày rồi..” Một tên du côn nhảy ra, sau hắn còn khoảng chục tên phía sau .
“Tôn Chấn Vũ, nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp haha…”
“Chúng mày muốn gì?” Vũ đẩy Hà ra sau lưng, mở giọng lạnh lùng.
“Ha ha, mặc dù tao căm ghét mày và không hề muốn động đến ‘Black Rose’ nhưng công việc của tao hôm nay là bắt cái em đằng sau mày kìa..” Tên cầm đầu chỉ tay vào Hà “Có người yêu cầu chúng tao phải xử nó, nên tốt nhất mày nên tránh ra.”
“Đừng có mơ..” Vũ rít giọng .
“Haha bấy lâu nay tao tưởng mày có cảm tình với thằng sếp khốn kiếp Hà Nhật của mày.”
Hà và Vũ tròn mắt ngạc nhiên . Một tên đàn em xen vào:
“Ủa em tưởng đó là con trai ?”
“Thì thế, thằng sếp khốn kiếp của nó bị less mà..”
“Bốp..Bốp” Hai cú đấm vào mặt tên lắm mồm, Vũ có vẻ đang điên lên. Vũ lao vào đánh bọn đàn em của hắn túi bụi. Hà đứng khoanh tay nhìn vì trước đó Vũ có nói ‘‘để tôi xử lí vụ này cho’’
Sau khi xử lí hết bọn chúng, Vũ quay lại nhìn Hà, có một tên đằng sau Hà đang dơ khúc côn lên định đánh vào đầu Hà. Nhanh như cắt Vũ chạy đến ôm Hà và xoay người lại đỡ cho Hà hai cú trí mạng vào đầu . Vũ ngất trên vai Hà , Hà mở to mắt nhìn tên kia bằng ánh mắt sắc lẻm rít lên:
“Đồ khốn,,.. chết đi…”
Một tay giữ người Vũ, chân giơ lên đạp một phát vào đầu, một phát vào cằm hắn khiến hắn nằm đơ như chết. Không suy nghĩ nhiều, Hà vẫy chiếc taxi vừa trờ tới quay lại nói với chúng:
“Hà Nhật của ‘Black Rose’ sẽ đến gặp chúng mày sớm thôi, nhớ đấy lũ khốn kiếp..”
Trên chiếc taxi:
“Chú ơi làm ơn đến bệnh viện gần đây nhất!”
Hà nói trong tình trạng hoảng loạn, cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, vết thương của Vũ đang chảy máu rất nhiều, Hà cuống lên:
“Làm ơn nhanh lên đi ạ..”
Sát tai Hà có tiếng thì thầm:
“Sếp à..tôi…không sao”
Nói xong thì Vũ lịm hẳn đi . Hà cuống cuồng:
“Vũ không được ngủ ,tỉnh lại mau, tôi xin cậu Vũ à..” Hà đột nhiên bật khóc, gào lên “Nhanh nữa lên không tôi giết ông bây giờ..NHANH LÊN… hu hu tỉnh lại mau Vũ ơi..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận