Sở thị.
Sở Bách Điềm nhìn màn hình máy tính rồi thở dài, anh biết rõ mỗi khi mình rời đi cô đều len lẻn khóc một mình không cho ai biết. Anh biết cô nghĩ cho mình, nhưng nhìn cô một thân một mình vượt qua nổi đau này thật sự tim anh như bị ai đó cắt đôi ra vậy, rất là đau...
Bối Bội Sam cũng chỉ mới 20 tuổi, còn chưa trải sự đời nhiều lại gặp nhiều biến cố như vậy, đau khổ nhất lại là mất đi đứa con đầu lòng mà anh và cô dồn hết tình cảm vào đấy. Tất cả cũng chỉ do Bối Diệc, vì ông ta mà...
Anh siết chặt tay thành quyền, cố kiềm cơn giận. Bây giờ chưa phải lúc, anh muốn để Bối Bội Sam vui vẻ trước rồi giải quyết con cáo già kia sao, chỉ vì lão ta mà cô đau khổ như vậy anh sẽ bắt ông ta trả giá gấp đôi...à không gấp mười mới đúng.
Thư kí Đường cảm nhận được sát khí trong phòng anh tỏa ra, cũng đúng mà thôi, ngoài mặt Sở tổng cố tỏ vẻ ra mình ổn sau những chuyện vừa rồi, nhưng mất đứa con đau lòng như thế ngài ấy rất đau khổ không thua kém gì Bối Bội Sam.
Chỉ hy vọng hai người họ nắm chặt tay nhau cùng vượt qua khoảng thời gian đáng sợ này.
...
Sở Bách Điềm cầm hộp nhẫn trên tay, anh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này lâu lắm rồi. Hôm nay anh muốn cầu hôn cô một cách đàng hoàng, muốn cưới Bối Bội Sam làm vợ và cho cô một danh phận.
Chính là làm thiếu phu nhân của nhà họ Sở!
Buổi tối.
Anh đã gọi cho cô rằng tối nay sẽ ra ngoài dùng bữa, muốn cô chuẩn bị trước khi anh về sẽ đón cô đi mà thôi. Bối Bội Sam đứng trước gương xoay qua xoay lại, lâu rồi cô mới được làm chính mình, thời gian qua đúng là khoảng thời gian đáng sợ mà.
Sở Bách Điềm đẩy cửa đi vào, thấy cô đứng trước gương cười tươi đó anh cũng an tâm, tâm trạng của cô có vẻ tốt hơn rồi.
Anh đi đến ôm eo cô, hôn lên tóc cô:" Tóc em...thơm quá ".
" Sao nào? Có đủ quyến rủ anh không?" Cô quay lưng lại, đặt tay lên vai anh rồi bảo.
Anh nhìn cô rồi đáp:" Em làm gì anh cũng chết mê chết mệt hết ".
Bối Bội Sam bật cười, người đàn ông này đúng là dẻo miệng mà. Sau khi nói chuyện với bà nội lúc sáng tâm trạng cô đã thoải mái hơn nhiều rồi, bây giờ vui vẻ mà ở cạnh anh mà thôi.
"Đi thôi ".
Anh nắm lấy tay cô, cùng cô xuống nhà rồi rời đi.
Xe lăn bánh trên đường dài cuối cùng cũng đã đến địa điểm, Sở Bách Điềm xuống xe, anh đi qua mở cửa rồi đỡ cô đi xuống.
Bối Bội Sam tròn xoe mắt nhìn xung quanh, trước mặt cô xung quanh được trang trí như một lễ cưới, có hoa có đèn và có nến. Dưới chân được rải những cánh hoa hồng, anh nắm lấy tay cô cùng nhau bước vào trong. Anh đã đặc biệt chuẩn bị mọi thứ, giờ đây trước mắt cô là hình ảnh trái tim được xếp bằng nến trắng, phục vụ đứng cạnh đó đem ra một bó hoa hồng lớn và một cái hộp nhỏ gì đó đưa cho anh. Anh nhận lấy, liền xoay người, khụy xuống một chân như hoàng tử trong truyện cổ tích tặng cô bó hoa.
Bối Bội Sam chưa hiểu chuyện gì, cô nhận lấy bó hoa hồng lớn. Sở Bách Điềm mỉm cười, anh mở hộp nhẫn ra:" Bội Sam, em có đồng ý lấy anh không?".
Cô cảm động đến muốn rơi nước mắt, đầy bất ngờ nhìn anh, hôm nay có nhiều chuyện làm cô không kịp thích ứng mà.
" Bội Sam, trước đây là anh sai, anh sai rất nhiều thứ ".
" Nhưng bây giờ anh xin thề, anh yêu em, yêu anh đến sâu đậm ".
" Anh yêu em rất nhiều, vì vậy...đồng ý kết hôn với anh nhé?".
Bối Bội Sam cảm động đến òa khóc, cô ôm lấy anh rồi đáp lớn:" Em đồng ý, em đồng ý ".
" Em đồng ý lấy anh!".
Mọi người xung quanh vui mừng lây liền vỗ tay đốt pháo chúc mừng, Sở Bách Điềm đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô, nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của Bối Bội Sam một cách nhanh chóng.
" Bội Sam, anh yêu em ".
...
Nhà chính Sở gia.
Phương Lạc Lạc kéo vali đi vào, nhìn lão phu nhân ngồi ở đó, bà ta đưa tay bỏ kính râm xuống, lão phu nhân đưa mắt nhìn.
" Cho hỏi bà Phương đây đến Sở gia chúng tôi làm gì?" Sở phu nhân hỏi.
" Mẹ, con dâu về thăm mẹ mẹ không vui sao?".
" Xin lỗi, tôi làm gì có con dâu chứ?" Lão phu nhân nhàn nhạ đáp. Ai nào dám nhận Phương Lạc Lạc cô đây làm con dâu của nhà họ Sở chứ?
Phía sau Sở Bách Phong đi vào, nhìn mẹ mình:" Mẹ, Lạc Lạc cô ấy vừa về liền đến thăm mẹ. Mẹ đừng có lạnh nhạt thế chứ?".
" Ô thế sao? Xin lỗi, bà già này không dám nhận ý tốt của cô Phương đây ".
"Cũng mời anh rời khỏi nhà chính Sở gia, tôi đã nói gì anh quên rồi sao?".
" Mẹ..." Sở Bách Phong nghe những lời này liền nổi giận.
" Mẹ, con sẽ đến thăm mẹ sau ".
" Bây giờ con nên đi thăm Bách Điềm nhỉ?" Phương Lạc Lạc mỉm cười hỏi.
" Cô đứng lại ".
Bà liền kích động, vệ sĩ bên ngoài cũng nhanh chóng chặn Phương Lạc Lạc không cho bà ta đi.
" Cô đừng nghĩ đến chuyện xuất hiện trước mặt cháu trai tôi một lần nào nữa ".
" Mẹ, mẹ nói gì kì thế?".
" Dù sao con cũng là mẹ của thằng bé mà ".