SẾP CỦA TÔI LÀ MỘT ÔNG CHÚ!

Buổi hôn lễ diễn ra xuông sẻ, Sở Bách Phong và Phương Lạc Lạc không có tư cách tham gia bởi vì bị lão phu nhân ngăn cấm. Cả hai người họ đã bị ép sang nước ngoài, định cư bên đó mãi mãi và không được phép quay lại đây nữa. Nếu như Phương Lạc Lạc hay Sở Bách Phong làm trái lệnh của bà bà sẽ cho họ trắng tay, không có một đồng trong tay từ nay đến mãi mãi. Con người ham danh phú quý như Phương Lạc Lạc nghe xong liền rất sợ, một chút cũng không dám làm phật lòng lão phu nhân, còn Sở Bách Phong thì bị chính mẹ ruột mình ghẻ lạnh, không được quay lại quê nhà nữa.

Đó là cái giá của bọn ho phải trả cho việc làm hại đến Sở Bách Điềm!

...

Hai tháng sau.

Đã hai tháng trôi qua, cô và anh vẫn như vậy, vẫn hạnh phúc bên cạnh nhau. Sở Bách Điềm dành riêng cho cô một khoảng thời gian để đi hưởng tuần trăng mặt, à không nó không đi tuần nữa mà nó sang tháng luôn rồi.

Suốt thời gian qua anh và cô đi khắp nơi trên thế giới, không hề có ý định dừng chân. Lần này cả hai đến đất nước mặt trời mọc, đó chính là Nhật Bản. Bởi vì cô muốn cùng anh ngắm hoa anh đào nở.

Ngồi trong lòng anh, cả hai nhìn ra cửa sổ của khách sạn.

" Bách Điềm, anh đã nghĩ đến việc về nhà chưa?".


Sở Bách Điềm nhìn cô, cả hai cũng đã đi suốt hai tháng rồi, công việc của anh thì bà nội là tiếp nhận thay. Bà cũng lớn tuổi, anh nghĩ đến lúc về rồi...

" Em muốn về chưa?" Anh hỏi.

Bối Bội Sam gật đầu, cô nắm lấy tay anh:" Sau khi ngắm hoa anh đào xong chúng ta cùng về nhà nhé? Bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, không thể thay mình giải quyết mọi việc trong thời gian dài đâu ".

Anh cũng chấp nhận dễ dàng:" Được rồi, tất cả đều nghe theo em ".

Kết hôn cũng đã hai tháng, anh vẫn chưa dám đề cập đến chuyện sinh con với cô. Sợ mình sẽ chạm trúng vết thương trong lòng của cô lần nữa mất.

...

Ngày hôm sau.

Cô nắm tay anh đi trên phố, hoa anh đào hai bên đường đã nở rồi, đường xá hôm nay thật đẹp. Tay cô cầm li cà phê nóng, tay còn lại nắm chặt anh để không bị lạc.

" Em đói chưa?".

Anh quay sang hỏi cô, cả hai đã đi cả buổi sáng rồi, đến lúc nên dùng bữa trưa chứ?

" Em muốn ăn mì Ramen ".

Cô nhìn anh, ánh mắt lấp la lấp lánh làm nũng với anh. Sở Bách Điềm gật đầu, dẫn cô đến một tiệm mỳ Ramen nổi tiếng, anh biết cô thích ăn gì nên đã đặc biệt chuẩn bị mọi thứ để cho cô ăn một cách thoải mái nhất.

...


Nhìn tô mì đặt trước mặt mình, Bối Bội Sam liền vui sướng, vẻ mặt lộ rõ đang hạnh phúc đến nhường nào. Anh thấy cô vui cũng im lặng, ân cần đặt một li nước bên cạnh cô.

Sở Bách Điềm cùng Bối Bội Sam dùng bữa, thấy cô ăn ngon miệng anh cũng an tâm hơn. Chuyện có con xem ra để thời gian sau vậy, dù sao chuyện đó cũng mới xảy ra mà...

Ăn trưa xong cả hai rời khỏi chỗ đó, vừa mới ăn mì cô lại ôm tay anh, nũng nịu đòi ăn kem:" Ông xã, em muốn ăn mà ".

" Không được, em mới ăn trưa mà, anh không cấm việc em ăn uống nhưng ăn nhiều thứ cùng một lúc sẽ không tốt cho dạ dày đâu ".

Bối Bội Sam nghe vậy liền bĩu môi, cô thèm ăn mà, không hiểu dạo gần đây cô luôn muốn ăn  nhiều thứ cùng lúc lắm mặc dù biết bản thân mình sẽ béo ú lên, còn hay ngủ nữa, cô cảm giác mình ngủ bao nhiêu cũng không đủ.

Sở Bách Điềm nhận ra điểm lạ, gần đây cô hay ăn nhiều còn ngủ liên tục nhiều giờ đồng hồ, nếu như anh không đánh thức cô sẽ không dậy luôn...anh cảm thấy lo lắng quá, có khi nào cô xảy ra  chuyện gì không? Thật sự lo lắng lắm đấy? Đang yên đang lành cô lại có những biểu hiện kì lạ này.

Bối Bội Sam buông tay anh ra, cô quay lưng lẳng lặng đi tìm kem ăn, Sở Bách Điềm đứng trầm tư suy nghĩ về những biểu hiện gần đây của cô mà không chú tâm đến, đến khi biết được quá muộn rồi.

" Bội Sam?" Anh quay ngang quay dọc tìm cô, mới không để ý một chút cô đã chạy đi đâu rồi không biết?

Sở Bách Điềm nhớ gần đây có một chỗ bán kem,chắc chắn cô đã lén chạy đến đó một mình. Nhanh chân đi đến chỗ đấy, nhìn thấy Bối Bội Sam ngồi ở ghế đá cầm cây kem trên tay ăn ngon lành, anh thở dài đi đến. Đúng là không có gì ngăn cản tiếng gọi đồ ăn của cô mà, trời có sập cũng không ngăn cô được mà.


Bối Bội Sam nhìn thấy anh liền cứng đờ cơ mặt, cô cầm cây kem trên tay cũng không dám ăn tiếp vì thấy anh đứng trước mặt mình.

Hết hứng ăn cmnr!

" Bối Bội Sam, em giỏi lắm ".

" Hì hì ".

Cô nhìn anh, cô còn tưởng anh sẽ đứng đó một lúc lâu chứ không ngờ lại đi tìm cô nhanh đến vậy.

" Em...muốn ăn mà " Cô nói, làm sao cản cô đến với tình yêu của mình được chứ?

" Vậy em không muốn ăn anh sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận