Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Đến sau nửa đêm,
Vương Đình bị mệt mỏi đã hôn mê tỉnh lại, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, trong lúc nhất thời cảm thấy rất phức tạp.

Cô thế mà lại thật sự làm cùng anh.

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Là bởi vì anh cản viên đạn cho cô sao?

Song, càng nghĩ càng rối, Vương Đình dứt khoát không nghĩ, chỉ cảm thấy cả
người bị anh vừa hôn lại vừa nhào nặn đến sánh lại, muốn đi tắm, cô vô
cùng nhẹ nhàng mà kéo bàn tay của anh đang đặt ở bên hông của cô ra, hai chân yếu ớt đau nhức làm hại cô chỉ có thể bò.

Chiếc giường KING-SIZE rộng lớn nằm năm người cũng đủ, cho nên cô từ giường bên này bò đến bên kia còn cách một đoạn.

Người đàn ông phía sau, ngay từ lúc cô mở mắt thì cũng đã tỉnh lại, không nói không rằng, nhìn cô quay lưng về phía của anh, bên đùi như bạch ngọc
còn có dòng chất lỏng đục ngầu chảy xuống, ánh mắt liền trở nên đỏ rực,
cảnh tượng này thật sự là quá hấp dẫn!

Còn chưa có bước ra mấy
bước, đã cảm thấy một bàn tay ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, nụ hôn nóng
bỏng của người đàn ông theo đó rơi ở trên mặt lưng ngọc như lụa của cô,
nhất thời khiến cô nổi lên một tia run rẩy.

"Anh đã tỉnh?" Vương
Đình bị anh ôm lấy, cứng đờ đến mức không dám động, bởi vì phía sau cô
đang bị nguồn nhiệt quen thuộc kia chống lên--

"Đi đâu?" Anh hôn lên sau gáy của cô, mập mờ liếm láp.

"Tôi." Vương Đình hơi hoảng, cô vội nói, "Tôi muốn đi tắm."

"Không phải mới tắm sao? Tại sao lại muốn tắm nữa?" Câu Tử Minh biết mà còn
hỏi, cực kỳ yêu làn da mềm mại như tơ của cả người cô.

"Anh đừng như vậy." Vương Đình bị phía dưới của anh áp sát, có chút lúng túng nói.

Anh xoay người cô lại, mặt đối mặt nhìn cô, khóe miệng giương lên nụ cười tà mị, không đứng đắn hỏi: "Đừng loại nào?"

"Chính là dừng lại." Dục vọng trong mắt anh làm sao cô lại nhìn mà không hiểu, khuôn mặt đỏ đến mức như muốn nhỏ ra máu, dùng hai tay chống ở lồng
ngực của anh, ngăn anh cúi người xuống.

"Đồ ngốc." Anh tách chân của cô ra, giữ chặt hông của anh, cười khẽ một tiếng, "Lúc này làm sao có thể dừng lại được."

Hạ eo xuống, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng thở dốc khiến người ra đỏ mặt tim đập dồn--

Ngày hôm sau, Vương Đình bị "thao luyện" một đêm mãi đến giữa trưa mới tỉnh
lại, đã sớm có người ở ngoài cửa chờ lệnh, tự xưng là do thiếu gia bảo
buổi trưa mới đến gọi tiểu thư ăn cơm. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Vương Đình muốn động nhưng cả người đau nhức không
thôi, tay mặc quần áo cũng run rẩy, người giúp việc không kinh sợ khi
thấy chuyện quái dị mà giúp cô mặc quần áo, mời cô rửa mặt trước, sau đó sẽ bưng thức ăn lên.

Cả người Vương Đình bủn rủn không có sức,
thiếu chút nữa ngã xuống giường mất hết thể diện, không muốn để cho
người khác thấy cô lúng túng, cô vội vàng bảo người giúp việc đi ra
ngoài trước.

Người giúp việc ở sự kiên trì của cô, lui ra khỏi phòng.

Vương Đình "gian nan" mà di chuyển đến toilet, nhìn cô gái làn da trắng ngần
trong gương ấy, hai má hồng hào, lại nhìn những "dâu tây" rõ nét trên
cổ, nhớ tới từng màn kích tình tối hôm qua, khuôn mặt đỏ bừng.

Song, nhìn vào đôi mắt mông lung mê người ngượng ngập mang theo e sợ như hoa
đào trong gương ấy, một hồi chuông báo động lập tức vang lên trong đầu
cô.

Còn nhớ rõ hai năm trước cũng nhiều cái ban đêm như vậy, cô
cũng là dùng ánh mắt như thế nhìn người đàn ông đó, cũng là như thế được anh yêu thương mỗi đêm, kết quả đến cuối cùng, cô lại thiếu chút nữa bị anh hại chết!

Bây giờ cô đang làm cái gì vậy? Tại sao cô lại cùng Câu Tử Minh dây dưa với nhau? Trước đây, thiệt thòi cô còn chưa ăn đủ sao?

Trời ơi, tại sao cô có thể ngu xuẩn như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã đắm chìm.

Không được, cô phải chạy trốn, trốn thật xa, rời xa người đàn ông nguy hiểm đó, cứu vãn trái tim của cô!

Buổi tối, người đàn ông nào đó lòng tràn đầy vui vẻ về đến nhà, đang mong
đợi được nhìn thấy bộ dáng cả ngày mong nhớ, song, khi anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy lại là căn phòng trống không, chỉnh tề, sạch sẽ, giống
như chưa từng có người đến vậy.

"Tại sao lại phải chạy trốn?" Tòng Thiện nhìn cô gái ngồi đối diện, không hiểu hỏi.

Hôm nay, lúc cô vẫn còn đang ở bệnh viện trông Thẩm Tòng Nghĩa, thì nhận
được điện thoại của Vương Đình, Vương Đình nói có chuyện cần cô giúp đỡ, Tòng Thiện mới chạy tới gặp cô, không nghĩ tới, Vương Đình vừa mở
miệng, đã nói cho cô biết "Tôi chạy trốn khỏi Câu Tử MInh".

"Tôi
và anh ấy." Vương Đình không biết nên mở miệng thế nào, sở dĩ cô tới gặp Tòng Thiện, là bởi vì ở thành phố A này, bạn bè của cô không nhiều lắm, một người duy nhất khiến Câu Tử Minh không dám tùy tiện đắc tội chính
là Tòng Thiện, cô có điều cất giữ giải thích nói, "Đã xảy ra một việc,
cho nên tôi mới rời khỏi anh ấy."

"Hai người lên giường?" Không nghĩ tới, Tòng Thiện liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy, suy đoán nói.

"Sao chị biết?" Vương Đình cả kinh, theo bản năng bật thốt lên, cô cái gì cũng chưa nói, sao Tòng Thiện lại có thể biết.

"Cổ và dáng vẻ của cô ." Tòng Thiện chỉ chỉ cổ của mình, chỉ ra vị trí
tương tự của Vương Đình còn lưu lại vết đỏ mập mờ, cô đã sớm biết qua hệ của hai người này không bình thường, cho dù thật sự lên giường cũng
không có gì lạ.

Vương Đình có chút lúng túng che kín cổ, sao cô lại không nghĩ tới mặc một bộ quần áo cổ cao cơ chứ.

"Đừng che, tôi có thể không nhìn ra được sao?" Tòng Thiện cười cười, cô chính là làm cảnh sát hình sự, về chút tâm tư này của con gái người ta cũng
không nhìn ra được thì phí công lăn lộn.

Vương Đình ngượng ngùng cười cười, tiếp lời dò hỏi: "Tòng Thiện, tôi có thể ở nhà chị hai ngày không?"

"Có thể thì có thể, nhưng cô bằng lòng nói cho tôi biết nguyên nhân chứ?"
Tòng Thiện có chút tò mò, chẳng lẽ Câu Tử Minh muốn làm tổn thương Vương Đình, cho nên cô ấy mới tìm chỗ "tị nạn" ?

Vương Đình im lặng.

"Cô không muốn nói thì đừng nói, tôi nói chơi mà thôi." Tòng Thiện cũng
không miễn cưỡng cô ấy, đứng dậy, muốn đưa cô ấy về nhà của Hàn Dập Hạo.

Vương Đình cho rằng Tòng Thiện tức giận, do dự một chút nói: "Tòng Thiện,
không phải tôi không muốn nói, chỉ là ở đây rất không tiện."

"Tôi dẫn cô đến nơi ở của tôi trước." Tòng Thiện nói xong, ý bảo Vương Đình đi với cô.

Đến chỗ ở của Hàn Dập Hạo, ở đây đã có một khoảng thời gian ngắn không có
ai ở, nhưng Tòng Thiện sẽ bớt chút thời gian tới đây quét dọn, cho nên
nhìn qua cũng rất sạch sẽ chỉnh tề.

"Đây là nhà của chị sao?"
Vương Đình tò mò hỏi, cô còn nhớ gia đình của Tòng Thiện rất bình
thường, không giống như là sẽ ở trong tiểu khu hạng sang.

"Không phải, là nhà của Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện giải thích nói, gọi Vương Đình ngồi xuống.

"Hàn tiên sinh có quay về không?" Vương Đình có chút bận tâm, dù sao Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh cũng là bạn bè.

"Không biết." Tòng Thiện lắc đầu, cô cũng không biết lúc nào anh sẽ trở về.

"Ừm." Vương Đình yên tâm.

"Cô ngồi một chút, tôi đi lấy cho cô ly nước." Tòng Thiện nói.

"Không cần đâu, Tòng Thiện, đừng có khách sáo như vậy." Vương Đình ngăn cản nói.

"Được rồi, vậy cô cứ coi như là nhà mình, đừng câu nệ." Tòng Thiện cười cười, cũng ngồi xuống ghế sofa, mấy ngày nay cô thật sự có hơi mệt.

"Cảm ơn chị." Vương Đình cảm kích nói.

"Cảm ơn gì chứ." Tòng Thiện không để ý cười cười.

"Tòng Thiện, tôi biết Hàn tiên sinh và Câu Tử Minh là bạn, tôi cũng không
muốn chị khó xử, cho nên tôi muốn nói cho chị biết, chuyện đã từng xảy
ra giữa tôi và anh ấy." Vương Đình do dự, quyết định nói thật với Tòng
Thiện, Tòng Thiện vẫn luôn đối với cô tốt như vậy, cô thật sự không muốn giấu cô ấy cái gì.

"Nếu như cô cảm thấy khó xử, không cần phải
nói." Tòng Thiện thông cảm với cô ấy, bởi vì chính mình cũng cất giấu
rất nhiều bí mật.

"Không." Vương Đình lắc đầu, kiên định nói, "Nói ra có lẽ chính mình sẽ dễ chịu hơn một chút."

"Ừm." Tòng Thiện thấy cô đã quyết định, cho nên gật đầu, chờ cô nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui