Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Editor: smizluy1901

Trên đường, Hàn Dập Hạo gọi điện cho Đường Tuấn, hỏi Tòng Thiện ở bệnh viện nào.

Đường Tuấn nói cho anh biết địa chỉ.

Cúp máy, Đường Tuấn quay đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám bên cạnh, nhắc nhở nói: "Lát nữa cậu đừng kích động."

"Tôi chỉ muốn đi bắt người, yên tâm." Câu Tử Minh lạnh lùng đáp, nếu không phải Vương Đình ở cùng Thẩm Tòng Thiện, anh sớm đã bắt người phụ nữ dám cả gan chạy lần nữa ấy quay trở về.

Nghe thấy hai chữ "bắt người", khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tuấn hơi lóe lên, tò mò dò hỏi: "Cô ấy tên là Vương Đình phải không? Hai người các cậu xảy ra chuyện gì?"

"Muốn biết?" Câu Tử Minh châm điếu thuốc, rít một hơi, nhả ra một vòng khóc, đôi mắt hẹp dài liếc Đường Tuấn một cái, lạnh lùng nói, "Tự mình đoán đi."

"Cái tên này." Đường Tuấn lắc đầu, hạ cửa kính xuống, nói, "Ở đây là bệnh viện, cậu có tố chất một chút, đừng mang theo cả người đầy mùi thuốc lá vào phòng bệnh."

Câu Tử Minh không để ý tới anh ta, tiếp tục buồn bực rít thuốc, trong lòng của anh kìm nén một đóm lửa, kể từ khi Vương Đình vô cớ "mất tích" đã dấy lên, chờ bắt được người phụ nữ đáng chết ấy trở về, xem anh làm thế nào trừng trị cô.

Một tiếng sau, Hàn Dập Hạo chạy tới.

Ba người hỏi số phòng bệnh, lập tức đi thẳng lên lầu.

"Y tá của bệnh viện này thật không tệ." Đường Tuấn âm thầm quét đôi mắt hoa đào một vòng, không nghĩ tới ở tại bệnh viện nhỏ này, còn có thể nhìn thấy nhiều y tá dáng dấp không tệ, vóc người không tồi.


Hai người đàn ông khác ăn ý cùng trừng mắt liếc anh ta một cái, bây giờ cậu tới để tham quan sao?

Đường Tuấn tự tìm mất mặt sờ sờ cái mũi, không phải anh đang làm dịu không khí sao, nhìn biểu tình trên mặt hai người này như muốn giết người vậy, cũng không phải là tới đòi nợ.

Đón lấy vô số ánh mắt, ba người đi tới cửa phòng bệnh.

Hàn Dập Hạo gõ cửa, cách một lúc, cửa mở ra, là Vương Đình mở cửa.

Cô liếc nhìn ba người đứng ở cửa, mặt lập tức biến sắc, cô còn chưa có lên tiếng, Hàn Dập Hạo đã đặt câu hỏi trước: "Cô ấy thế nào?"

"Tòng Thiện đang ngủ." Vương Đình đáp nói, ngăn ở cửa, không biết có nên tránh ra hay không.

"Tôi vào xem cô ấy một chút." Hàn Dập Hạo ý bảo Vương Đình tránh ra.

Vương Đình ngẩn người, cô biết bây giờ Tòng Thiện không muốn đối mặt với Hàn Dập Hạo, cho nên giữ chặt cửa, không có lập tức tránh ra.

Hàn Dập Hạo còn chưa có nổi giận, Câu Tử Minh đã nhịn không được, anh tiến lên một bước, kéo lấy cổ tay của Vương Đình, kéo cô đi ra ngoài cửa.

"Buông tôi ra!" Vương Đình muốn hất anh ra, thế nhưng sức lực không địch lại được, đột ngột bị anh lôi ra ngoài.

Đúng lúc y tá đưa thuốc tới, thấy mấy người đứng ở cửa, bất mãn nhắc nhở một câu: "Bệnh nhân vừa mới làm xong nạo phá thai, sức khỏe rất yếu, các anh chị đừng ở đây ầm ĩ."


Lời của cô vừa thốt ra, bầu không khí lưu động nhất thời ngưng lại, mấy ánh mắt đồng loạt rơi ở trên người của cô, giống như một tia phóng xạ vậy khiến cô nhịn không được lùi về phía sau.

Hàn Dập Hạo vừa mới bước vào phòng bệnh nghe được câu nói này, thân hình cao lớn cứng lại, anh nghiêng đầu, nhìn y tá, dường như không có nghe rõ, giọng trầm thấp chậm rãi hỏi: "Cô nói bệnh nhân bên trong vừa mới nạo phá thai xong?"

Hình dáng hoàn mỹ của Hàn Dập Hạo nửa ẩn ở trong bóng tối, hơi thở cả người toát ra cũng đã thay đổi, ánh mắt như con dao, sắc bén mà rơi vào trên người cô y tá.

Cô nói bệnh nhân là chỉ ai?

Y tá này chưa từng thấy người ông nào có cảm giác áp bách như vậy, cô nuốt nước bọt, có chút sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì gật đầu, còn không quên làm tròn bổn phận nhắc nhở nói: "Cho nên các anh đừng làm ồn cô ấy--"

Môi mỏng của Hàn Dập Hạo mím chặt như lưỡi dao, siết chặt quả đấm, anh nhất định phải lập tức nhận được một lời giải thích!

Sắc mặt Vương Đình trắng bệch, thấy bộ dáng rất tức giận của Hàn Dập Hạo, biết rõ sau khi anh đi vào sẽ có phản ứng gì, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay kéo anh lại, khẩn cầu nói: "Hàn tiên sinh, anh hãy nghe tôi nói--"

Hàn Dập Hạo hất cô ra, Vương Đình mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Câu Tử Minh vội giữ chặt cô lại.

Thấy Hàn Dập Hạo đi vào, Vương Đình quẫy Câu Tử Minh ra, chạy vào, Câu Tử Minh cũng vội vàng đi theo, ngoài cửa chỉ còn lại có Đường Tuấn và cô y tá kia.

"Các anh--" Y tá thấy mấy người họ đều vọt vào, muốn ngăn lại.

Đường Tuấn nhếch miệng lên, "dịu dàng" nói: "Cô y tá, vừa rồi đi vào là chồng của người bệnh, bọn họ có chút chuyện nhà phải xử lý, cô không cần lo lắng, tôi sẽ trông chừng. Thuốc này tôi bưng vào giúp cô, trong khoảng thời gian ngắn hy vọng không cần có người bước vào quấy rầy."


Bị một người đàn ông "xinh đẹp" như vậy nhìn mình, mặt cô y tá không tự chủ đỏ lên, cô còn chưa có kịp phản ứng, khay trong tay đã bị Đường Tuấn đón lấy, "Nhưng mà--"

Đường Tuấn quay lại nở nụ cười câu hồn nhiếp phách với cô một cái, sau đó "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Bên trong phòng, Tòng Thiện đã thức dậy, cô mở mắt ra thì đã nhìn thấy Hàn Dập Hạo đứng ở trước giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy nhất thời nhuốm một vẻ bối rối, sao anh lại tới?

Thấy Tòng Thiện nhìn thấy anh, không phải là lộ ra vẻ vui mừng, trái lại ánh mắt căng thẳng, tim Hàn Dập Hạo trùng xuống, đè nén cơn tức, muốn cho cô cơ hội chủ động giải thích, anh hỏi: "Có phải em có lời muốn nói với anh hay không?"

Sắc mặt Tòng Thiện càng trắng hơn, anh nói như vậy, là đã biết rồi sao?

Thấy Tòng Thiện không mở miệng, Hàn Dập Hạo bước lên một bước, hơi thở trở nên lạnh hơn, Vương Đình sợ anh làm tổn thương Tòng Thiện, vội vọt tới trước mặt của anh, ngăn cản, muốn giải thích giúp Tòng Thiện: "Hàn tiên sinh, chuyện không phải như anh nghĩ đâu--"

"Tránh ra." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Tôi muốn nghe chính miệng cô ấy nói."

"Đã như vậy, vậy chúng tôi đi trước đây." Đường Tuấn liếc Câu Tử Minh một cái, chuyện này bọn họ vẫn là không nên tham dự vào thì tốt hơn.

"Vương Đình, em tới đây." Câu Tử Minh cũng tán thành, xem ra Thẩm Tòng Thiện đúng thật là đã che giấu Dập Hạo một chuyện, sẽ để cho chính cô giải thích.

Vương Đình không chịu tránh ra, cô bảo vệ Tòng Thiện, cố chấp nói với Hàn Dập Hạo: "Tôi không tránh, trừ phi anh bảo đảm không làm khó dễ Tòng Thiện."

"Kéo người phụ nữ của cậu ra." Đường Tuấn nhẹ giọng nhắc nhở Câu Tử Minh, Dập Hạo chắc chắn sẽ không làm tổn thương Thẩm Tòng Thiện, nhưng Vương Đình lại không thức thời, đoán chừng Dập Hạo sẽ nổi giận.

Câu Tử Minh sa sầm mặt, không nói hai lời, liền kéo lấy Vương Đình ra khỏi giường, ôm ngang đi ra ngoài cửa.

"Câu Tử Minh! Anh bỏ tôi xuống! Tòng Thiện!" Vương Đình lo lắng la lên, vậy mà bước chân của Câu Tử Minh vẫn không có ngừng lại, đưa cô đi thẳng.

"Chúng tôi đi trước, cậu cũng đừng có tức giận, nói chuyện đàng hoàng nhé." Đường Tuấn liếc nhìn cô gái nằm ở trên giường, khuyên một câu, liền rời đi.


Ngoài cửa, Câu Tử Minh rất không lịch sự mà vác Vương Đình ở trên vai, không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người xung quanh, sải bước đi về phía bãi đỗ xe.

"Câu Tử Minh! Anh muốn đưa tôi đi đâu! Thả tôi xuống!" Vương Đình giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng, liều mạng đánh anh.

"Bốp!" Bị cô làm cho không tài nào chịu đựng nỗi, Câu Tử Minh nâng tay vỗ xuống, đánh một cái thật mạnh vào trên mông đẹp của cô, cảnh cáo nói, "Em im miệng lại cho tôi!"

Mặt Vương Đình đỏ bừng, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Đường Tuấn theo ở phía sau, vẻ mặt có chút cứng ngắc, cái tên này, nơi công cộng cũng phải chú ý một chút chứ.

Đến bãi đỗ xe, Câu Tử Minh mở cửa xe, muốn "ném" Vương Đình vào trong, "Đi vào!"

Vương Đình liều mạng giữ chặt cửa xe không chịu buông tay, vẫn còn muốn phản kháng: "Tôi không vào!"

"Đối với phụ nữ đừng có lỗ mãng như vậy chứ." Đường Tuấn nhìn cũng không nhìn, kéo Câu Tử Minh lại.

"Cậu đừng có xía vào." Câu Tử Minh đẩy Đường Tuấn ra, bảo anh rời đi, "Tự cậu bắt xe về đi."

"Cái tên này." Đường Tuấn thấy anh cương quyết mà "nhét" Vương Đình vào xe, sau đó dạng chân bước vào, nhanh chóng chạy đi.

Đường Tuấn nhìn phương hướng chiếc xe thể thao biến mất, trong lòng như nghĩ tới điều gì đó, từ trước tới nay chưa từng thấy Câu Tử Minh nổi giận lớn như vậy với một người phụ nữ nào, Vương Đình này đối với cậu ta mà nói nhất định là rất "đặc biệt".

Cũng không biết tên này nghĩ thế nào, thế mà lại coi trọng một cô gái nhà lành như vậy, thật sự là cực kỳ ngoài dự liệu của anh.

Đáng thương cho anh, cùng hai người này tới bệnh viện, kết quả đều bị hai người họ "bỏ rơi", haiz, chỉ có thể gọi người đến đón anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận