Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Editor: smizluy1901

"Không thấy Thẩm Tòng Thiện?" Câu Tử Minh lặp lại lần nữa, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người còn lại, nhất là ánh mắt xuyên thấu giống như tia X của người đàn ông nào đó.

"Chúng tôi đều không tìm được cô ấy, cũng không liên lạc được, phiền các anh chuyển lời lại với Hàn tiên sinh một chút." Vương Đình lo lắng nói, cô không có số điện thoại của Hàn Dập Hạo, đành phải gọi cho anh.

Câu Tử Minh còn chưa có kịp nói chuyện, điện thoại đã bị Hàn Dập Hạo đoạt đi.

"Không thấy cô ấy từ lúc nào?" Giọng của Hàn Dập Hạo trầm thấp thuần phát, không nghe ra được cảm xúc, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp lại híp chặt.

"Tôi cũng không biết, tôi đến bệnh viện thì đã không thấy cô ấy, y tá cũng không biết cô ấy đi đâu." Vương Đình đáp, cô đến bệnh viện chỉ nhìn thấy Tiểu Kha cũng đang lo lắng, bây giờ không liên lạc được với Tòng Thiện, cô mới nghĩ đến tìm Hàn Dập Hạo.

Hàn Dập Hạo không nói thêm lời nào, thân hình cao lớn đứng lên, sải bước đia ra ngoài cửa.

"Tôi đi với cậu." Câu Tử Minh cũng đứng lên, đi theo Hàn Dập Hạo rời đi.

Ba người còn lại thấy thế, cũng rời đi theo.

Đến bên ngoài, Hàn Dập Hạo chẳng cất tiếng chào ai, liền lái xe rời đi.

"Anh chàng này." Tiễn Thiểu Kiệt bất mãn nói một câu, Hàn Dập Hạo cứ như vậy rời đi, bọn họ nên đi đâu tìm người?

"Thôi, chúng ta tách ra tìm đi, thành phố A lớn như vậy, nếu như Thẩm Tòng Thiện cố ý trốn tránh mà nói, Dập Hạo cũng không dễ dàng tìm được." Câu Tử Minh nói.


"Thật không biết tại sao lại biến thành như vậy." Tề Danh Dương lắc đầu.

"Thật ra thì chúng ta đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, tôi dám đoán chắc, cả sự kiện, thái hậu nhà họ Hàn nhất định 'không thể không có công lao'." Đường Tuấn nhàn nhạt nói.

"Biết bà ấy làm thì có thể làm gì? Bố của Dập Hạo đối với bà ấy có thể nói là vâng lời răm rắp, chẳng lẽ Dập Hạo thật sự đoạn tuyệt với bố mẹ của cậu ấy? Nếu là như vậy, cụ Hàn cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm Tòng Thiện." Tiễn Thiểu Kiệt lý trí nói. Quan hệ của nhà họ Hàn rất kỳ diệu, bố của Hàn Dập Hạo trong con mắt của người ngoài rất lạnh lùng hà khắc, nhưng có tiếng là yêu vợ, cho dù đã xảy ra sự cố như của Hàn Dập Huy, ông chẳng những không có trách mắng Nhạc Thanh Lăng một câu, trái lại ở trước mặt người nhà họ Hàn lại hết sức bênh vực cho bà, lại đỡ được tất cả cơn tức của cụ Hàn. Có thể nói, đến bây giờ Nhạc Thanh Lăng vẫn còn lớn lối ương ngạnh như vậy, cùng với sự dung túng bất khả phân của Hàn Trường Hiên. Mà bên phía ông cụ nhà họ Hàn, tuy tương đối biết chuyện, cũng không có đặc biệt quan niệm môn hộ nghiêm trọng, nhưng rất coi trọng trung hiếu lễ nghĩa, nếu như Hàn Dập Hạo vì Thẩm Tòng Thiện ngang nhiên chống đối với bố mẹ, chịu không nổi mà chạy nhất định là Hàn Dập Hạo.

"Đừng nói nữa, tìm người đi." Câu Tử Minh ngắt lời nói, đi về phía xe của mình.

Mấy người họ đều rối rít lái xe rời đi.

Song, tìm được Tòng Thiện vẫn là Hàn Dập Hạo.

"Cạch!" Cánh cửa cũ kỹ bị lực tác động từ bên ngoài đẩy ra, lập tức dấy lên một đám bụi đất tung bay.

Giày da cứng chắc "cộp cộp cộp" đi vào, trong nhà không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ lụp sụp, chiếu vào trên thân hình cao lớn của người tới.

Cô gái ngồi xổm ở trong góc bị kinh động, dò hỏi: "Ai?"

"Tòng Thiện?" Hàn Dập Hạo nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức bước nhanh tới.

Hàn Dập Hạo! Tòng Thiện cả kinh trong lòng, sao anh tìm được tới đây?

"Quả nhiên em ở đây." Hàn Dập Hạo đứng ở trước mặt của cô, nhìn cô ôm đầu gối ngồi xổm ở dưới đất, đôi mắt trong veo như sao đêm, mí mắt đỏ đỏ nhìn ra được vừa rồi cô đã khóc. Anh nổi lên đau lòng, kéo cô lên: "Đi theo anh."


Tòng Thiện hất anh ra, hỏi: "Sao anh tìm được em?"

Hàn Dập Hạo không có nói cho cô biết, vì tìm cô, dường như là anh cũng sắp lật tung cả thành phố A, nhà họ Thẩm, nhà anh, bệnh viện, cục cảnh sát, còn có những nơi cô có thể đi, anh đều tìm từng nơi một, cuối cùng mới nhớ tới có thể cô đã tới căn nhà cũ, cho nên mới tìm được cô ở chỗ này.

"Bởi vì muốn tìm, thì nhất định tìm được." Hàn Dập Hạo nhẹ giọng nói, trên con đường đang tìm kiếm cô, anh đột nhiên nghĩ thông suốt, anh yêu cô, cho nên anh cũng tin cô, ít nhất muốn cho cô và mình thêm một cơ hội, trước tiên điều tra rõ rồi nói.

Anh kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói thuần phát lộ ra một tia đau lòng, hỏi: "Tại sao lại tới đây?"

Cảm nhận được lồng ngực ấm áp quen thuộc này, trái tim Tòng Thiện dâng lên một tia đau đớn, sở dĩ cô tới đây, là bởi vì năm đó ngay tại đây cô đã mất đi người quan trọng nhất, cách nhiều năm sau, cô lại mất đi người cậu kính trọng nhất, đêm nay cô đi rất nhiều nơi, bất giác đi tới dưới căn nhà cũ, cô do dự một chút, vẫn là lên đây, ở đây, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ của mẹ năm đó, hận ý mãnh liệt của sự báo thù này giống như dây leo quấn chặt lấy trái tim cô. Chỉ có cưỡng ép chính mình sống trong hận thù, cô mới có thể xoa dịu nỗi đau rời khỏi Hàn Dập Hạo.

"Không tại sao cả." Không muốn mình lại tiếp tục lưu luyến phần ấm áp này nữa, Tòng Thiện nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Hàn Dập Hạo bình tĩnh nhìn cô, muốn nhìn thấy đáy lòng của cô, anh biết, trong lòng cô chất chứa rất nhiều đau khổ, nhưng cô không nói cho anh biết, anh làm thế nào chia sẻ đây.

"Tòng Thiện, rốt cuộc trên người em xảy ra chuyện gì? Em bây giờ vốn không phải là chính em, em cũng không phải thật sự muốn đẩy anh ra, có đúng hay không?" Hàn Dập Hạo không buông tha mà bắt lấy cánh tay của cô, không cho cô rời đi.

"Hôm nay ở bệnh viện không phải là đều nói rõ rồi sao?" Tòng Thiện lòng dạ cứng rắn nói.

"Đó là anh nhất thời nói lẫy." Hàn Dập Hạo phủ nhận nói, "Anh biết, em cũng là nhất thời nói lẫy, em nói cho anh biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải vì mẹ anh hay không?"

Tòng Thiện quay đầu đi, mắt nhìn về một hướng khác, không trả lời.


"Em không trả lời, thì chính là chấp nhận." Hàn Dập Hạo cơ bản có thể kết luận, "Mẹ anh ép em bỏ đứa bé sao?"

Tòng Thiện cúi đầu, trong lòng cô cất giấu quá nhiều bí mật, cô không biết nên nói với anh thế nào, cô có bệnh, cô không thể sinh con, như vậy cô vốn không có tư cách yêu anh.

"Không phải." Cô phủ nhận nói.

"Anh không tin, em không nói, tự anh đi hỏi bà ấy." Hàn Dập Hạo nói xong thì kéo cô đi về phía cửa.

Tòng Thiện không chịu, cô ngăn anh lại, hỏi: "Nếu như anh nói là sự thật thì sao, anh có thể trở mặt với mẹ anh?"

"Phải." Hàn Dập Hạo không chút do dự đáp. Nếu như bà thật sự ép Tòng Thiện phá thai, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bà.

Cô lại càng sẽ không nói cho anh biết sự thật, tuy cô cũng hận Nhạc Thanh Lăng, nhưng cô không muốn hại anh mẹ con bất hòa, càng không muốn làm lỡ tiền đồ của anh.

"Mẹ anh không có ép em phá thai, bà cho em một khoản tiền, bảo em rời khỏi anh." Tòng Thiện nói.

"Anh không tin em sẽ cầm khoản tiền đó." Hàn Dập Hạo dứt khoát nói, "Em muốn tiền, anh cũng có thể cho em."

"Trước đây em sẽ không muốn, đó là em không biết anh có vị hôn thê, trong lúc vô tình em lại trở thành 'kẻ thứ ba' của người ta, anh biết không, đây đối với một người phụ nữ mà nói, là sỉ nhục cỡ nào?" Tòng Thiện lạnh lùng nói.

"Em đừng cố tình gây sự như vậy, Chi Lan đang ở Mỹ, hơn nữa giữa anh và cô ấy vốn không có gì, nếu em cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngày mai anh sẽ bay đi Mỹ hủy bỏ hôn ước với cô ấy." Hàn Dập Hạo nói, sở dĩ anh đính hôn với Thượng Quan Chi Lan, đó là bởi vì để cụ nhà an tâm, cũng tránh cho Nhạc Thanh Lăng lúc nào cũng tìm một đám phụ nữ không biết điều tới, mà Thượng Quan Chi Lan cũng là một người phụ nữ rất độc lập, sẽ không quấn lấy anh, cho nên anh mới chọn một màn kịch như vậy diễn với cô ấy.

"Còn chưa có hủy bỏ hôn ước, vậy em vẫn còn là 'kẻ thứ ba' nhỉ?" Nghe anh gọi "Chi Lan" thân thiết như vậy, trong lòng Tòng Thiện dâng lên một tia ghen tức.

"Được, giấu em chuyện này coi như là anh không đúng." Hàn Dập Hạo không muốn kéo căng chuyện này với cô, giữa bọn họ tồn tại nhiều vấn đề như vậy, một Thượng Quan Chi Lan nho nhỏ vốn không đáng nhắc tới, "Vậy còn em? Em đã giấu anh bao nhiêu chuyện?"

Tòng Thiện im lặng không nói.


Cô càng không nói, Hàn Dập Hạo càng giận hơn, anh đột nhiên kéo cô đi ra ngoài: "Em không nói đúng không? Vậy anh sẽ đưa em đến chỗ mẹ anh đối chất."

"Em không đi!" Tòng Thiện dùng sức hất tay anh ra, lùi về phía sau mấy bước, phần lưng dán vào trên tường lạnh băng, nhìn anh.

"Tại sao không đi? Là sợ vạch trần bà hay là bị lật tẩy?" Đôi mắt thâm thúy của Hàn Dập Hạo khóa chặt cô, thật muốn đi vào trong lòng của cô, xem xem rốt cuộc cô đang sợ cái gì.

"Hàn Dập Hạo, ngay cả con của anh em cũng đã bỏ rồi, lẽ nào anh cũng không có hận em? Tại sao còn phải một mực không chịu giác ngộ?" Tòng Thiện trở nên có chút kích động, cô nhịn không được chất vấn, cô cũng đã làm chuyện quá đáng như vậy, tại sao anh không quay đầu bước đi, cũng đừng đến tìm cô nữa. Anh có biết, mỗi một lần đối mặt với anh, cô khó chịu cỡ nào hay không? Rất muốn không để ý tới nhào vào trong lòng của anh khóc lóc, khóc lóc kể lể ra hết ấm ức đã trải qua mấy ngày nay, nhưng cô không thể.

"Em cũng biết em bỏ con của anh, làm chuyện quá đáng thế nào sao?" Hàn Dập Hạo hít sâu một hơi, vừa nghĩ tới chuyện ngay cả sự tồn tại của đứa bé mà anh cũng không biết thì đã hoàn toàn mất đi nó, anh không tức không giận là giả, nhưng anh sẵn lòng cho cô thêm một cơ hội, chẳng lẽ cô không biết sao? "Cho nên anh muốn em cho anh một lời giải thích, đừng viện cớ qua loa những chuyện đó, anh muốn biết sự thật!"

"Sự thật chính là chúng ta vốn không xứng!" Tòng Thiện đề cao âm lượng, lớn tiếng nói, "Anh là con cưng của trời ở trên trời cao, em chẳng qua chỉ là một người bình thường vũng vẫy ở dưới đáy xã hội. Anh là Thượng tá trẻ tuổi nhất, anh có được tương lai vô cùng sáng lạn, mà em chỉ là một nữ cảnh sát bình thường. Giữa chúng ta đâu chỉ là khác biệt giữa mây và bùn, anh cứ coi như là em không xứng với anh, đừng hỏi nữa."

"Anh không cho phép em tự coi nhẹ mình như vậy!" Hàn Dập Hạo nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé của cô, quát bảo dừng nói.

"Đây mới là sự thật, em vốn không xứng--" Lời nói kích động của Tòng Thiện ngưng bặt, tiếng vọng biến mất khi anh đột nhiên tập kích vào trên đôi môi mỏng.

Anh hôn cô, lại dời ra, quát khẽ nói: "Không được nói!"

"Em mạn phép phải nói--" Tòng Thiện không chịu khuất phục, nhưng cô vừa cất giọng, lại bị anh hôn sâu.

"Ưm~" Cô đánh anh, không cho anh hôn cô, cô sợ anh ôm, sợ anh hôn, như vậy sẽ khiến cô mềm yếu.

"Hàn Dập--" Cô giùng giằng quay đầu đi, muốn bảo anh dừng lại.

Anh nghiêng đầu theo, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn khiến anh vừa yêu vừa hận ấy.

"Nếu như em nói như thế nữa, anh sẽ khiến em không cách nào mở miệng." Hôn đến cả người cô mềm đi, anh mới lưu luyến dời ra, dùng lòng ngón tay thô ráp vuốt ve qua lại cánh môi mềm mại của cô, khàn khàn nói ra lời "uy hiếp".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận