Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Editor: smizluy1901

"Người phụ nữ nhẫn tâm!" Câu Tử Minh vốn định dùng sức mạnh, nghĩ lại, tiếp tục từng bước dẫn dụ nói, "Chẳng lẽ em không muốn biết người theo dõi ở dưới lầu của Thẩm Tòng Thiện rốt cuộc là ai à?"

"Chẳng lẽ anh biết?" Vương Đình vừa nghe, có chút cấp bách dò hỏi, biết người đó là ai, sẽ biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với cô ấy.

"Điều kiện." Câu Tử Minh chỉ chỉ miệng mình, mập mờ ra hiệu nói.

Vương Đình quay mặt đi, không muốn để ý tới anh.

"Haiz, em không quan tâm đến sự sống chết của Thẩm Tòng Thiện thì thôi." Câu Tử Minh thở dài một tiếng, nằm ngửa ở trên giường, cố ý nói, "Tôi vốn định phái vài người trông chừng ở dưới lầu của cô ấy, phòng ngừa vạn nhất. Em cũng đã không quan tâm, tôi cần gì phải nhọc lòng."

"Ai nói tôi không quan tâm." Vương Đình nóng nảy, người đàn ông này sao lại tự quyết như vậy chứ.

"Vậy em vì bạn hy sinh một chút xíu cũng không chịu, xem là quan tâm gì chứ." Câu Tử Minh liếc xéo cô, hừ một tiếng.

"Anh là cố ý." Cố ý kích cô. Vương Đình trừng mắt nhìn anh lên án nói.

"Không sai." Câu Tử Minh thoải mái thừa nhận, "Tôi nói nhiều 'ưu đãi' như vậy, có chịu hay không em tự mình quyết định đi."

Vương Đình do dự, cô không lấy được bất kỳ tin tức gì từ chỗ của Tòng Thiện, có lẽ bây giờ cũng chỉ có Câu Tử Minh sẽ nói cho cô biết chút ít sự thật.

Hôn hay không hôn đây? Hôn anh, cô thà đi hôn đầu heo!

Nhưng không hôn, người này rất có thể nói được làm được, phủi tay mặc kệ.

Trong lúc Vương Đình thiên nhân giao chiến, Câu Tử Minh thu hết nét mặt của cô vào trong mắt, biết rõ nội tâm của cô rất là đấu tranh, vì vậy tiếp tục "hạ dự liệu mãnh liệt" nói: "Chẳng lẽ em không muốn để cho Thẩm Tòng Thiện quay về với Dập Hạo sao? Tôi có thể giúp thu xếp đấy."

"Thật sao?" Vương Đình hoài nghi nhìn anh, nếu thật sự có thể như anh nói, hai người họ quay về với nhau vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

"Tuy tôi không thể bảo đảm trăm phần trăm, nhưng tôi hiểu Dập Hạo, bề ngoài Dập Hạo nhìn như đa tình, thật ra thì chung tình nhất chính là cậu ấy. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Thẩm Tòng Thiện lại là người phụ nữ duy nhất khiến cậu ấy bỏ ra tình cảm thật sự. Chỉ cần em có thể hỏi ra nguyên nhân thật sự từ chỗ của Tòng Thiện, nói không chừng chuyện sẽ có thể có chuyển biến." Câu Tử Minh phân tích nói.

"Anh cũng cảm thấy lý do Tòng Thiện rời khỏi Hàn tiên sinh không thành lập?" Vương Đình vội vàng dò hỏi.

"Tôi không có nói như vậy." Câu Tử Minh bắt chước cái nào cũng không trả lời, "Nhưng từng nghe Dập Hạo nhắc tới một số chuyện của cô ấy, cô ấy hẳn là một người không sợ cường quyền hơn nữa tâm địa rất tốt, nếu nói bởi vì mẹ của Dập Hạo đã làm cái gì đó, cô ấy có thể nhẫn tâm giết chết con của mình, ngẫm kỹ lại, quả thật có chút không phù hợp với lẽ thường."


"Anh thật sự cảm thấy như vậy?" Mặt Vương Đình lộ vẻ vui mừng, thật ra thì cô cũng là cảm thấy như vậy, nếu như Câu Tử Minh cũng cho rằng như vậy, vậy càng chứng minh trực giác của cô không sai.

Câu Tử Minh lại không có trả lời cô, chỉ xấu xa mà nhìn cô chằm chằm, chỉ cái miệng của mình, nhắc nhở.

Vương Đình tức giận nhìn anh, tên khốn này!

"Không muốn hả?" Câu Tử Minh làm bộ muốn đứng dậy, "Không muốn thì thôi, tôi cũng không muốn không có việc gì kiếm chuyện làm."

"Đừng!" Vương Đình vội vàng ép chặt lồng ngực của anh, không cho anh đứng dậy, dường như anh mà đi, thì sẽ không đồng ý giúp Tòng Thiện.

"Điều kiện là có thời hạn, mười giây, em không trả lời, những lời vừa rồi tôi nói tất cả hết hiệu lực." Câu Tử Minh trầm mặt, dường như kiên nhẫn đã dùng hết.

"Có thật anh sẽ phái người bảo vệ Tòng Thiện hay không, còn có thể giúp cô ấy và Hàn tiên sinh hòa thuận?" Vương Đình không yên tâm xác nhận nói.

"Tôi có cần thiết gạt em không?" Câu Tử Minh nhíu mày trả lời, trên thực tế, Đường Tuấn vẫn cho rằng chuyện có quá nhiều kỳ lạ, cho nên cả sự kiện cũng chưa có kết thúc, cho dù Vương Đình không đề cập tới yêu cầu, anh cũng không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn.

Vương Đình siết chặt ra giường dưới người, bất cứ giá nào, dù sao cũng không phải bị anh hôn ít, cùng lắm thì lại tiếp tục xem như bị chó cắn một cái.

Nghĩ vậy, cô hạ quyết tâm, "thấy chết không sờn" mà cúi người xuống, môi hồng dán lên môi mỏng của anh.

"Đưa đầu lưỡi vào." Câu Tử Minh ra lệnh.

"Đừng quá--" Cô vừa mới mở miệng, lưỡi dài nóng bỏng của anh thừa cơ đưa vào, quấn lấy cái lưỡi thơm mát của cô vào trong khoang miệng nóng bỏng của anh.

Lưỡi nhỏ bị anh ngậm chặt, cô chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm", không có phát giác được tay của anh dời đến trên mông đẹp của cô, cách quần jean dùng sức vuốt ve.

Đợi cô ý thức được cô lại bị anh chiếm hết tiện nghi, thì vật cương cứng nào đó giữa hai chân ấy khiến cô trong nháy mắt vừa sợ lại vừa không dám lộn xộn.

"Ưm-- thả--" Cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, cô chỉ có thể thốt ra mấy âm tiết nhỏ vụn đứt quãng.

Khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng chuyển động qua lại giữa hai đùi của cô, thân thể Vương Đình lại căng thẳng đến mức không thể tự kiềm chế, cô chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, hung hăng đánh anh.

Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, hai mắt lại nhuốm một tia màu đỏ.


Vương Đình vội vàng bò ra khỏi người anh, lại bị anh kéo lại.

"Tôi đi tắm nước lạnh." Giọng Câu Tử Minh khàn khàn từ phía sau cô truyền đến, sải bước, liền đi tới phòng tắm.

Vương Đình ngồi ở mép giường buồn bực, quả nhiên không nên tin anh. Nhưng, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Vương Đình lại rơi vào trầm tư, nếu như anh thật sự có nhu cầu sinh lý, cần gì cố nén, đi tìm người phụ nữ khác không phải là được sao, đừng tưởng rằng anh làm như vậy, là có thể làm cô cảm động!

Ngày hôm sau

"Ôi!" Trong nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm, một người ở bên trong mở cửa ra, liền đụng phải người bên ngoài.

Khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Tô Nhị Hà trầm xuống, khi nhìn thấy rõ mình đụng phải chính là Thẩm Tòng Thiện, thì dài mặt hơn: "Là cô!"

"Thật xin lỗi." Đỡ Tòng Thiện, Tiểu Kha vội vàng tươi cười nói, "Thì ra hai người biết nhau hả."

Tô Nhị Hà hừ lạnh một tiếng, cao ngạo mà liếc xéo Tòng Thiện, môi hồng thoa son bóng nhếch lên một nụ cười lạnh, chậm rãi nói ra: "Ai biết cô ta, một con chó nhà có tang mà thôi."

Tiểu Kha vừa nghe, nhất thời cả giận, cô nhìn Tô Nhị Hà nói: "Cái bà này tại sao lại nói chuyện như thế? Không có giáo dục!"

"Tiểu Kha, đừng nói nhiều với hạng người như vậy." Sắc mặt Tòng Thiện có chút tái nhợt, giống như rất mệt, muốn xoay người rời đi.

Tô Nhị Hà lại cười, gọi cô lại, hỏi: "Sao, Thẩm Tòng Nghĩa vừa mới chết, cô đã có tâm trạng tới đây đi dạo mua sắm rồi hả? Còn đến tầng lầu cao cấp như vậy, lẽ nào Hàn thiếu vẫn còn chưa vứt bỏ cô?"

Tầng lầu nơi mua sắm này càng cao, giá bán càng đắt, cho nên tầng này ít người tới, lúc này trong nhà vệ sinh cũng không còn người, cho nên Tô Nhị Hà mới muốn "nói" thêm đôi câu với Tòng Thiện.

"Tôi nói này, bà chưa có súc miệng hả, miệng thúi như vậy." Tiểu Kha mắng giúp Tòng Thiện, nhìn Tô Nhị Hà, lại cảm thấy nhìn rất quen mắt, "Bà là An phu nhân?"

"Sao, muốn xin lỗi sao?" Tô Nhị Hà cho rằng Tiểu Kha sợ "thân phận" của bà, vênh váo nói.

"Tôi tưởng là ai, hóa ra là An phu nhân sai người bắt cóc con gái của mình." Tiểu Kha liếc xéo, châm chọc nói.

"Cô nói bậy gì thế hả!" Tô Nhị Hà liền nổi giận, nét mặt đầy vẻ giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Kha nói.


"Tôi nào có nói bậy, An phu nhân, lẽ nào bà không nhớ rõ, trước đây tôi chính là thành viên của tổ bảo vệ An Bối Bối." Tiểu Kha cười lạnh nhắc nhở nói.

Thảo nào nhìn cô cảm thấy hơi quen mắt, Tô Nhị Hà rất bình tĩnh nhìn xung quanh, may mà trong nhà vệ sinh không có ai, bà uy hiếp nói: "Cô lại tiếp tục nói bậy nữa, cẩn thận tôi khiến cô ngay cả công việc cũng bị mất."

"Bà đe dọa ai vậy? Bà cho rằng nội bộ cục cảnh sát không biết vụ án đó là ai làm sao? Nếu không phải cục trưởng Trần hạ chỉ thị, bảo chúng tôi không truy cứu nữa, bắt cóc, báo án giả, cản trở tư pháp công chính, nếu như những chuyện này đều phơi bày ra ngoài, bà cảm thấy truyền thông sẽ viết như thế nào?" Tiểu Kha cũng không sợ bà, đối chọi gay gắt nói.

Tô Nhị Hà bị cô chẹn họng đến mức nổi đóa, chuyển sự mâu thuẫn sang Tòng Thiện, nổi giận nói: "Nếu như cô còn dám gieo rắc lời đồn nhảm vô căn cứ, tôi nhất định làm cho cô đẹp mặt!"

Tòng Thiện cũng nổi giận, sắc mặt của cô không tốt lắm, cánh môi cũng hơi có chút tái nhợt, nhưng lại không sợ sệt mà nhìn thẳng vào Tô Nhị Hà, nói: "Nếu dám làm, bà còn sợ người khác nói?"

Tô Nhị Hà cất tiếng cười mỉa, hơi có chút đắc ý nói: "Không sai, là tôi làm, tôi cũng không sợ cô nói, cô coi cô là ai? Còn có Hàn Dập Hạo chống lưng cho cô sao? Cũng không sợ nói thật cho cô biết, Hàn phu nhân vốn cũng sẽ không cho phép cô vào cửa! Chim sẻ vĩnh viễn cũng là chim sẻ, đừng mơ tưởng phất lên biến thành phượng hoàng! Không có nhà họ Hàn, cô cho rằng còn ai sẽ che chở cho cô? Cho dù cô phơi bày chuyện của Bối Bối ra ngoài, ai sẽ tin lời của cô? Tôi cũng có thể nói cô cố ý phỉ báng, vì chính cô thất trách kiếm cớ, trong lòng chất chứa bất chính muốn bôi nhọ nhà họ An chúng tôi. Chuyện ầm ĩ lớn, cô cho rằng cục cảnh sát còn dung nạp cô? Cho nên, tốt nhất cô hãy thông minh chút cho tôi, đừng chọc giận tôi, nếu không cả cô tôi cũng thu thập!"

"An phu nhân, bà tưởng bây giờ đang ở trong bộ phim 'Young and Dangerous'[1] hả, bà dám đe dọa cảnh sát?" Tiểu Kha tức giận muốn tiến lên, lại bị Tòng Thiện kéo lại.

[1] Young and Dangerous (Người Trong Giang Hồ): là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen.

"An phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, vì giá họa cho tôi, ngay cả con gái ruột cũng có thể lợi dụng để bắt cóc, hơn nữa còn có thể thoải mái thừa nhận. Tiểu Kha, chúng ta kém hơn bà ta nhiều lắm, không nên nói nhiều với bà ta." Tòng Thiện chặn lại nói.

"Coi như cô thức thời." Tô Nhị Hà thắng một ván, khinh miệt quét mắt liếc Tòng Thiện một cái, đi tới trước mặt của Tòng Thiện, nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện giống như nhìn côn trùng có hại vậy, nói, "Tôi bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến vậy, bây giờ cô bình an vô sự, là bởi vì tôi cho phép, tốt nhất cô nhớ rõ cho tôi."

Nói xong, đẩy Tiểu Kha ra, tự cao tự mãn bước ra ngoài.

"Chị Thẩm, bà già này cũng quá kiêu ngạo, nếu tôi là chị, đã sớm đánh bà ta mấy bạt tai rồi!" Tiểu Kha làm động tác vung tay về phía cửa.

"Tô Nhị Hà lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen tỵ rất nặng, làm việc lại hữu dũng vô mưu, luôn nhờ An Đạo Ninh giải quyết hậu quả cho bà ta. Không đáng lo." Tòng Thiện lấy bút ghi âm từ trong túi ra, nói với Tiểu Kha, "Có đoạn ghi âm giọng nói này là được rồi, để người nhà họ An tự ầm ĩ đi."

"Loại 'tiểu công chúa' như An Bối Bối đó được che chở từ nhỏ đến lớn, nếu như biết được mẹ của mình hại cô ấy bị kinh sợ lớn như vậy, nhất định sẽ tức giận đến mức nổi cơn tam bành." Tiểu Kha tiếp lời nói.

"Bí mật của nhà họ An không thể để lộ ra ngoài quá nhiều, chúng ta bây giờ chính là muốn cho bọn họ từng bước một bộc lộ ra ở trước mắt người đời!" Tòng Thiện ăn nói mạnh mẽ nói.

Lúc này, điện thoại của cô reo lên, là một dãy số quen thuộc, cô bắt máy, "Tư Hàn?"

Một tháng sau

Quân khu S

"Dập Hạo, một tháng rồi cậu không có nghỉ, lần này về cũng không có ý định trở về thành phố A?" Trên sân luyện tập, Tề Danh Dương nhìn Hàn Dập Hạo đang hít xà đổ mồ hôi như mưa, hỏi.


Từng giọt mồ hôi rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt bị đất thấm hút, Hàn Dập Hạo dừng cũng không dừng, giống như không nghe thấy lời của Tề Danh Dương nói.

Lúc này, di động của Tề Danh Dương reo lên, là Câu Tử Minh gọi tới.

"Tử Minh, sao vậy?" Tề Danh Dương hỏi.

"Các cậu trở về quân khu chưa? Lúc nào thì trở về?" Câu Tử Minh hỏi.

Tề Danh Dương liếc mắt nhìn Hàn Dập Hạo "bề bộn nhiều việc", nói: "Tôi thấy trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cậu có chuyện gì sao?"

"Không phải tôi có chuyện, là Thẩm Tòng Thiện có chuyện, bảo Dập Hạo nghe máy." Câu Tử Minh tức giận nói, gọi di động cho cậu ta liên tục không nhận, biết ngay là cậu ta cố ý.

"Cậu nói cho tôi biết đi, tôi chuyển lời lại cho cậu ấy." Một tháng nay, Hàn Dập Hạo cấm chỉ Tề Danh Dương nhắc tới bất kỳ tin tức gì có liên quan tới Tòng Thiện ở trước mặt của anh, cho nên Tề Danh Dương không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

"Cậu hỏi cậu ấy, Thẩm Tòng Thiện sắp kết hôn, có phải cậu ấy vẫn thờ ơ hay không?" Câu Tử Minh quăng xuống một quả bom nặng ký.

"Cái gì? Thẩm Tòng Thiện sắp kết hôn? Với ai?" Giọng của Tề Danh Dương không tự chủ được đề cao lên, người nào đó đang treo người ở giữa không trung dừng lại một chút.

"Với một người tên là Lương Tư Hàn, hôn lễ ngay tại tuần tới, cậu hỏi Dập Hạo có trở về hay không?" Câu Tử Minh tiếp tục hỏi.

Tề Danh Dương cũng có chút sốt ruột, đi tới túm lấy Hàn Dập Hạo từ trên xà đơn xuống, nói với anh: "Thẩm Tòng Thiện sắp kết hôn? Cậu thật sự chẳng quan tâm tới?"

"Tôi là gì của cô ấy? Có quan hệ gì với tôi?" Trên mặt Hàn Dập Hạo nhìn không ra chút cảm xúc gì, lạnh lùng nói. Trong lòng lại xoắn lại, không tới một tháng, cô đã không thể chờ được muốn lập gia đình, vậy còn muốn anh nói gì đây?

"Người này, bây giờ không phải là lúc giận dỗi!" Tề Danh Dương trừng mắt nhìn anh nói.

"Tôi không có giận dỗi, tôi và cô ấy đã kết thúc rồi." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói, liền muốn rời đi.

"Để cho cậu ấy nghe điện thoại!" Lúc này, Câu Tử Minh lớn tiếng nói trong điện thoại.

Tề Danh Dương ngăn anh lại, đưa điện thoại cho anh, nói: "Tự cậu nói đi."

Hàn Dập Hạo nhận lấy điện thoại, vốn muốn bảo Câu Tử Minh từ nay về sau đừng lấy những chuyện nhàm chán này tới làm phiền anh, bên đầu kia điện thoại lại đổi thành giọng của người khác.

"Hàn tiên sinh, Tòng Thiện rời khỏi anh là có nguyên nhân, cô ấy có bệnh di truyền, không muốn liên lụy tới anh." Vương Đình nhận lấy điện thoại của Câu Tử Minh nói.

"Cô nói gì?" Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người, Tòng Thiện có bệnh di truyền, sao anh không biết?

"Lúc đầu tôi cũng không biết, là Tiểu Kha không khuyên được Tòng Thiện, mới nói thật với tôi. Hơn nữa, Tòng Thiện không có bỏ đứa bé, cô ấy vẫn còn mang thai đứa con của anh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận