Sếp, Dè Dặt Một Chút!

"Cô Thẩm phải không?" Ngày hôm sau, Tòng Thiện nhận được một số máy lạ, không đợi cô đặt câu hỏi, đối phương đã chủ động tự giới thiệu, "Chào cô, tôi là Câu Thư Huyên, chị của Câu Tử Minh."

"Cô Câu, chào cô." Tòng Thiện lập tức lịch sự chào hỏi nói, "Tìm tôi có việc gì sao?"

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, tôi muốn đi dạo phố mua quần áo, nhưng đối với thành phố A vẫn còn chưa có quen thuộc lắm, cho nên muốn hỏi cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi hay không?" Giọng của đối phương rất êm tai, giống như tách cà phê toả hương vị sữa, dư vị kéo dài.

"Dĩ nhiên có thể." Tòng Thiện đồng ý.

"Tốt quá, hai giờ chiều gặp nhau ở tòa nhà Ngân Phong nhé." Đối phương cất tiếng cười nhẹ, đề nghị.

"Được." Tòng Thiện cúp máy, đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, ở đó còn đặt một tờ giấy nhỏ trước khi Hàn Dập Hạo đi viết "Nghỉ ngơi thật tốt, chăm chỉ ăn cơm. Yêu em".

Tuy nói nhận được điện thoại của Câu Thư Huyên có chút bất ngờ, nhưng đại khái Tòng Thiện có thể đoán được ý đồ của đối phương, tuyệt sẽ không đi dạo phố đơn giản như vậy, bởi vì là có liên quan đến Vương Đình.

Quả nhiên, hai giờ chiều Tòng Thiện gặp được hai người Câu Thư Huyên và Vương Đình ở dưới lầu tòa nhà Ngân Phong.

"Tòng Thiện." Vừa nhìn thấy Tòng Thiện đi tới, một giây trước vẫn còn lộ vẻ buồn rầu không vui, Vương Đình lập tức lộ ra nụ cười nhẹ.

Cô mặc một chiếc váy trắng viền hoa thoải mái, tóc dài ngay ngắn xõa rơi ở sau ót, trên mặt không trang điểm, nhưng da của cô là cực đẹp, vừa trắng vừa mịn, dưới ánh mặt trời, phát ra sáng bóng giống như trân châu, da trắng làm nổi bật lên đôi mắt to đen nhánh càng thêm có thần, đôi môi củ ấu cũng trơn bóng, một hai tháng này bởi vì trước đó dùng thuốc chống trầm cảm suy giảm, mặt trái xoan của cô cũng lộ ra đường nét, tuy cằm còn hơi tròn, nhưng không làm giảm đi vẻ xinh đẹp tươi mát thoát tục của cô.

Mà Câu Thư Huyên đứng ở bên cạnh cô thì mặc một chiếc quần soóc áo T-shirt lộ vai cùng màu rộng rãi, đôi chân thon dài không biết có bao nhiêu thiếu nữ ao ước, một đầu tóc ngắn gọn gàng làm tôn lên khí chất trong sáng hào phóng của cô, vóc người còn xinh đẹp hơn nhiều so với người mẫu trên sân khấu T.

"Hai người đợi lâu chưa?" Tòng Thiện cười chào hỏi.


"Chúng tôi cũng vừa mới xuống xe." Câu Thư Huyên đáp nói, "Chúng ta vào thôi."

Ba người bước vào tòa nhà, đi thang máy tới khu đồ nữ, Câu Thư Huyên dường như thật sự rất muốn mua quần áo, cho nên phần lớn thời gian đều là hai người Vương Đình và Tòng Thiện uống nước trái cây nhân viên cửa hàng đưa tới, ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm.

"Đúng rồi, ngày đó cô không sao chứ?" Tòng Thiện nhớ tới Vương Đình được Câu Tử Minh ôm đến bệnh viện, mở miệng hỏi.

"Không có sao, bác sĩ nói tôi chỉ là dạ dày khó chịu." Vương Đình lắc đầu, "Tôi nghĩ có thể là một hai tuần nay ăn quá nhiều nên dạ dày no căng."

"Vậy cô phải chú ý nhiều một chút, phụ nữ có thai cũng không thể ăn lung tung." Tòng Thiện cười cười, không có nói cho cô biết sự thật, để Vương Đình nghĩ như vậy cũng tốt, tránh cho cô "không gì kiêng kỵ".

"Ừm." Vương Đình gật đầu.

"Như vậy xem ra, bây giờ cô không bài xích đứa bé rồi phải không?" Tòng Thiện nhìn phản ứng của cô, tò mò hỏi.

"Nói thật, ngày đó tôi thật sự lo lắng mình sẽ sẩy thai, trong lòng rất sợ." Vương Đình nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cũng còn có chút kinh hãi run sợ, "Lúc đó tôi mới phát giác được nếu như đứa bé này mất, tôi sẽ khổ sở thế nào, đau lòng thế nào. Tòng Thiện, chị nói đúng, bất kể người lớn đã làm gì, đứa bé là vô tội, tôi không nên vì những chuyện trải qua không vui của chính mình mà xóa bỏ cơ hội đứa bé được sinh ra, như vậy rất không công bằng."

"Cô có thể nghĩ thông suốt thì tốt nhất rồi." Tảng đá trong lòng Tòng Thiện rơi xuống, xem ra cách làm của Câu Thư Huyên thật sự là có hiệu quả, mạnh hơn nhiều so với cô mài rách da mồm.

"Nhưng đứa bé là đứa bé, người lớn là người lớn." Vương Đình thấy Câu Thư Huyên không có ở đây, mới nói với Tòng Thiện, "Không sợ nói thẳng, cho dù tôi quyết định sinh đứa bé này ra, tôi cũng sẽ không ở cùng với Câu Tử Minh. Nhưng chị của anh ta--"

"Cô ấy làm sao?" Tòng Thiện hỏi tới.

"Ý của chị ấy là bảo chúng tôi kết hôn, còn nói muốn gọi bố mẹ ở bên Canada về." Vẻ mặt Vương Đình khổ sở, có trời mời biết, tài ăn nói của Câu Thư Huyên tốt thế nào, cô vốn nói không lại, lại không tiện từ chối rõ ràng, mỗi lần đều rối rắm muốn chết.


"Câu Tử Minh cũng nói như vậy?" Tòng Thiện cảm thấy quan trọng nhất vẫn là ý nghĩ của Câu Tử Minh và Vương Đình, theo cách nói của Hàn Dập Hạo, muốn để cho Vương Đình mau chóng gả vào nhà họ Câu, nhưng nếu như đó không phải là ý tưởng của Câu Tử Minh, vậy vốn là không có ý nghĩa.

"Tôi không biết." Vừa nhắc tới Câu Tử Minh, Vương Đình liền nổi giận trong bụng, vẻ mặt cô lạnh lùng, nói.

"Sao lại không biết?" Tòng Thiện có chút không rõ.

"Tôi không có nói chuyện với anh ta." Vương Đình bày tỏ mình vừa nhìn thấy anh ta thì nổi giận, vì sự khỏe mạnh của bào thai, Câu Thư Huyên đuổi anh sang một căn phòng khác.

"Cái này." Tòng Thiện hơi ngẩn ra, hai người này sao cứ hục hặc nhau như vậy, băng dày ba thước, rã cũng còn cần chút thời gian, khó trách Câu Thư Huyên muốn đưa hai ông bà nhà họ Câu về "trấn giữ".

"Tòng Thiện, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Đình lộ ra vẻ uể oải và bất lực, dò hỏi, "Tôi làm thế nào để thoát khỏi bọn họ?"

"Bây giờ cô đừng suy nghĩ nhiều." Tòng Thiện vỗ vỗ tay của cô, an ủi nói, "Nếu đã quyết định muốn đứa bé này, vậy trước mắt chuyện quan trọng nhất của cô chính là sinh một bé cưng khỏe mạnh, mẹ thường mặt mày ũ rũ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

"Tôi cũng không muốn." Vương Đình thở dài, nói, "Nhưng vừa nghĩ tới người đó, tâm trạng của tôi không tốt nổi."

Tòng Thiện đương nhiên biết "người đó" là ai, cô chuyển sự chú ý của Vương Đình nói: "Đúng rồi, bệnh tình của lão viện trưởng thế nào rồi? Còn phải ở nước ngoài điều dưỡng sao?"

"Bệnh tình của bà ngoại tốt hơn nhiều rồi." Rốt cuộc Vương Đình cũng nở một nụ cười, "Bác sĩ nói, chỉ cần tiếp tục quan sát một khoảng thời gian ngắn nữa, không có tình trạng gì xấu là có thể đón về nước."

"Vậy cô tính lúc nào nói cho bà biết chuyện đứa bé? Lão viện trưởng thích trẻ con như vậy, nghe được tin này nhất định sẽ rất vui." Tòng Thiện cười nói.


"Tôi không biết. Nếu như bà ngoại trở về, biết tôi chưa kết hôn đã mang thai, nhất định sẽ tức giận." Vương Đình lại cho lắng cho cái vấn đề này, một mặt cô hy vọng bà ngoại sớm về nước, mình chăm sóc bà, mặt khác, cô lại sợ bà ngoại biết những chuyện sau khi xảy ra với cô, sẽ không vui. Cô thật sự rất mâu thuẫn.

Tòng Thiện còn chưa kịp trả lời cô, Câu Thư Huyên thay quần áo xong đã đi ra, cười hỏi ý kiến của các cô.

Hai người này đương nhiên là ăn ý nhất trí gật đầu, Câu Thư Huyên trời sinh dáng người, mặc cái gì cũng dễ nhìn.

Nhưng Câu Thư Huyên không hài lòng lắm với một vài chi tiết của bộ quần áo này, không có mua, đi tiệm khác.

Dạo một hồi, đi tới khu đồ nam, hai người đàn ông điển trai từ đầu kia đi tới, chính là Câu Tử Minh và Đường Tuấn.

Vương Đình đang trò chuyện vui vẻ với Tòng Thiện vừa nhìn thấy được đối phương bên kia, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Dường như Câu Thư Huyên cũng có chút bất ngờ, cười chào hỏi với Đường Tuấn: "A Tuấn, đã lâu không gặp."

"Thư Huyên, đã lâu không gặp." Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Tuấn hơi nhướn lên, mặc áo sơ mi màu trắng bạc thủ công tinh xảo, khôi ngô cao quý trước sau như một, anh nhìn Câu Thư Huyên, nói, "Nghe Tử Minh nói em đã trở về, tôi lại nghĩ lúc nào rảnh thì mời em ăn một bữa, không nghĩ tới hôm nay trùng hợp như thế, gặp phải ở đây."

Câu Tử Minh kìm nén xúc động mắt trợn trắng, cái gì gọi là "thật là trùng hợp", anh gọi điện cho tên này kêu anh ta cùng anh đi mua quần áo, Đường Tuấn trực tiếp quẳng lại một câu "không rảnh", nhưng vừa nghe đến anh nói gặp được chị của anh, tên này lập tức lấy tốc độ ánh sáng xuất hiện ở trước mặt của anh. Sói đuôi dài này có lòng gì, anh lại không biết hay sao? Nhưng bây giờ phải giả vờ biểu hiện ra ngẫu nhiên gặp được, để lừa gạt Vương Đình, cho nên anh mặc cho tên này "hành động".

"Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, không bằng cùng đi uống cà phê nhé. Đi dạo lâu như vậy, tôi cũng có hơi khát nước." Câu Thư Huyên đề nghị.

"Được." Đường Tuấn đương nhiên đồng ý, mời ba cô gái trước mặt nói, "Trên tầng lầu này có một tiệm cà phê không tệ, chúng ta đi lên đó đi."

"Em không đi, em không khát, em muốn đi dạo với Tòng Thiện một lúc nữa." Vương Đình nhanh chóng từ chối nói, cũng không thèm liếc nhìn Câu Tử Minh lấy một cái, nói với Câu Thư Huyên.

"Dạo gì mà dạo, có gì hay mà dạo, đi dạo nửa ngày rồi cũng không thấy em mua một bộ quần áo." Câu Tử Minh lạnh lùng xen vào nói.

"Mắc mớ gì tới anh." Vương Đình trừng mắt nhìn anh, phản kích nói, "Anh thì hay chỗ nào."


Anh vốn là không phải mua quần áo, Câu Tử Minh nhíu mày nói: "Sao lại không liên quan tới tôi, em làm con tôi mệt thì chuyện sẽ liên quan tới tôi."

"Tử Minh, giọng điệu nói chuyện tốt một chút." Câu Thư Huyên đứng ở bên cạnh Vương Đình, ngăn Câu Tử Minh chọc giận Vương Đình.

Khóe môi đẹp như hoa hồng của Đường Tuấn hơi cong lên, cũng giúp "dạy dỗ" bạn tốt: "Cậu có chút phong độ được không? Người ta vẫn đang cực khổ mang thai con của cậu đấy."

Vương Đình không muốn nhiều lời, kéo Tòng Thiện định đi.

Câu Tử Minh sao có thể để cho cô đi, sải một bước dài vượt qua, bắt lấy cánh tay của cô, cau mày nói: "An phận một chút cho tôi."

Vương Đình dùng sức gạt anh ra, tay nhỏ bé chống ở lồng ngực của anh, liều mạng đẩy.

Ở đây dù sao cũng là khu thương mại, người ta lui tới không ít, thấy một nam một nữ ở đây lôi lôi kéo kéo, cũng tò mò dừng chân ngóng nhìn.

Tòng Thiện nhịn không được lên tiếng giảng hòa, kéo Vương Đình, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chúng ta đi uống cà phê đi, tôi khát rồi, hơn nữa, cho dù cô không muốn nghỉ ngơi, bé cưng trong bụng cũng không chịu được mệt nhọc. Cô xem, xung quanh nhiều người như vậy, chúng ta đi thôi."

"Tử Minh, rốt cuộc em làm sao thế?" Câu Thư Huyên nhíu đôi mày xinh đẹp lại, khiển trách, "Nói chuyện với Tiểu Đình đàng hoàng một chút."

Câu Tử Minh mới không có kiên nhẫn tốt như vậy, dù sao nói nhiều với cô gái này cũng vô dụng, anh dứt khoát ôm lấy cô, ở trong tiếng kinh hô của cô ôm cô đi tới phía thang máy.

"Vợ chồng son gây gổ." Đường Tuấn tao nhã cười cười với đám người vây xem, lập tức thu hút trái tim của vô số cô gái.

"Cô Thẩm, chúng ta cũng đi thôi." Câu Thư Huyên dường như vốn không có lo lắng Câu Tư Minh sẽ đối đãi với Tòng Thiện thế nào, mỉm cười nói.

Tòng Thiện gật đầu, cùng bọn họ rời đi, trong lòng lại dâng lên một suy đoán, chỉ sợ là hôm nay Câu Thư Huyên bảo các cô tới đi dạo chính là vì có thể "ngẫu nhiên" gặp được Câu Tử Minh.

Cũng khó trách, Vương Đình không chịu để ý tới người ta, cũng chỉ phải dùng cách vòng vèo như vậy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận