Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Editor: smizluy1901

Hàn Dập Hạo không muốn Tòng Thiện quá cực khổ, cũng tới giúp một tay.

"Đây là lần đầu tiên cháu giúp ông rửa chân." Ông cụ ném tờ báo ra, cúi đầu nhìn cháu trai, trong lòng ấm áp, nhưng trên đầu lưỡi lại muốn dạy dỗ mấy câu.

"Tay anh ấy sức lớn, không biết nặng nhẹ, dĩ nhiên không dám tùy tiện giúp cụ bóp chân rồi ạ." Tòng Thiện cười giảng hòa.

Hàn Dập Hạo không nói không rằng, bóp chân cho ông cụ, anh mới phát giác đôi chân khỏe mạnh cứng cáp trong ký ức đã không còn tồn tại, chân tật lại thêm đau đớn hành hạ hàng năm, khiến chân ông cụ trở nên gầy như vật liệu khô, nếu không phải hôm nay sờ tới, anh đúng là không thấy được.

Ba người đều không nói gì thêm nữa, chuyên tâm bóp chân, nghiêm túc xem sách.

Mãi cho đến Hàn Dập Hạo không cẩn thận xoa bóp đến vị trí xương ông cụ đã từng bị đạn bắn, thân thể ông cụ đột nhiên cứng đờ, nhưng cũng chỉ duy trì mấy giây, liền khôi phục lại bình thường, cũng không có nói bất kỳ lời gì.

"Ông nội, cháu xin lỗi." Hàn Dập Hạo mở miệng nói.

"Cháu nói gì?" Ông cụ hơi kinh ngạc nhìn anh, anh cũng không có ngẩng đầu, chỉ lẳng lặng nói: "Mấy năm nay, cháu rất ít về thăm ông, ông trong ký ức vẫn còn là người trung niên bước đi như bay ấy. Cho tới bây giờ, cháu mới hiểu được, ông đã già, xương cốt cũng không bằng ngày xưa, ngay cả vết thương cũ của ông cháu cũng rất ít hỏi tới. Ông nói đúng, cháu quả thật bất hiếu, ông nội ruột của mình, lại chưa từng chăm sóc qua. Ông nội, ông yên tâm, sau này cháu sẽ thường xuyên về nhà thăm ông, sẽ không để cho ông một mình cô đơn nữa."

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên hơi thương cảm, ông cụ nghe những lời như thế, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, người nhà họ Hàn nhà nhà thịnh vượng, nhưng ông càng lúc càng già nua, bọn nhỏ ở bên cạnh ông lại càng ít. Không phải ông cảm thấy cô đơn, chẳng qua là tính tình kiêu căng cổ quái khiến ông chẳng hạ mặt mũi yêu cầu mấy đứa cháu về nhà thăm ông. Bây giờ nghe những lời áy náy của cháu trai, ông cũng cảm thấy rất là xúc động, cháu trai dẫn theo cháu dâu ở xa như vậy đến thăm ông, ông còn cố ý làm khó, cách làm như thế, quả thật không phải là hành vi của một bậc trưởng bối nên có. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Ai nói ta cô đơn, trong nhà này nhiều người như vậy, ta mới không có cô đơn một mình." Ông cụ miệng vẫn còn cậy mạnh.

"Người trong nhà tuy nhiều, nhưng không có một người có thể tâm sự, ông nhất định cảm thấy cô đơn." Động tác trong tay của Hàn Dập Hạo không có ngừng lại, bóc trần lời nói dối của ông cụ, "Ông nội, cháu biết ông sĩ diện, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, không cho bọn cháu biết. Sau này ông đừng như vậy, sức khỏe không tốt, lúc muốn tìm người nói chuyện, nhớ phải nói cho bọn cháu biết. Cho dù cháu bận, còn có Tòng Thiện có thể phụng bồi ông mà."


"Đúng vậy, cụ Hàn, dù sao cháu cũng ở không, mỗi ngày tới phục vụ cụ cũng có thể." Tòng Thiện cười nói.

"Nha đầu, cháu đứng lên đi." Ông cụ kéo Tòng Thiện, để cô ngồi ở trên cái ghế bên cạnh, "Cháu mang thai, không thể ngồi xổm quá lâu, cứ để tiểu tử này giúp ông rửa chân."

Tòng Thiện biết ông cụ thông cảm cho cô, ngoan ngoãn mà ngồi ở trên ghế, không biết là ngửi vị thuốc này quá lâu hay là ngồi lâu mà đầu hơi choáng váng, dạ dày đột nhiên cuộn lên một sự khó chịu, cô vội vàng ngậm miệng, cố nén cảm giác muốn ói.

"Toilet ở bên kia, nha đầu, nhanh đi!" Ông cụ phát hiện sự khác thường của cô, vội vàng chỉ vào nhà vệ sinh, nói.

Tòng Thiện lập tức chạy đi, tiếng nôn ọe vang lên theo.

Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, nhưng lại không có đi theo.

"Tình trạng nôn ọe của nha đầu này rất nghiêm trọng sao?" Chính ông cụ cũng không có phát hiện ra trong lời hỏi thăm mang theo vẻ lo lắng.

"Trong khoảng thời gian này khá hơn nhiều rồi ạ, thời gian trước còn nghiêm trọng hơn." Hàn Dập Hạo lắc đầu, trong lòng lo âu, nhưng Tòng Thiện đã đóng cửa phòng rửa tay, anh muốn đi xem cô thế nào cũng không được.

"Sao không nói sớm một chút." Ông cụ trách cứ, "Năm đó, lúc bà nội của cháu mang thai bố cháu, cũng là nôn ọe đến mức khá nghiêm trọng, ăn cái gì ói cái đó, cuối cùng ông bảo bác sĩ Tôn bên trung y kê vài bài thuốc điều trị, bà ấy mới không có nôn ọe. Ông lập tức gọi cho con trai của bác sĩ Tôn bên trung y, bảo cậu ta tới bắt mạch cho con bé."

Ông cụ nói gió là có mưa, tự mình lau khô chân liền đi ra ngoài.

"Ông nội, hôm nay cũng đã trễ thế này rồi, ngày mai rồi hãy nói." Hàn Dập Hạo ngăn ông cụ lại, nói, Tòng Thiện không thích uống thuốc bắc, cho nên anh mới không đưa cô đi khám bác sĩ trung y.

"Trễ cái gì mà trễ!" Ông cụ khẽ nhấc chân, mắng Hàn Dập Hạo, "Đây là đứa con đầu tiên của cháu, lại không để tâm như vậy, nôn thế này thêm nữa, mẹ đứa trẻ không đủ dinh dưỡng, làm sao sinh được một thằng bé trắng trẻo mập mạp?"


Nói xong, đẩy Hàn Dập Hạo ra, liền tới phòng sách cách vách, tìm số, đích thân gọi điện cho tiệm thuốc.

"Ông nội, thật ra thì ông bằng lòng đón nhận Tòng Thiện phải không ạ?" Chờ ông cụ tràn đầy khí lực rống vào điện thoại xong, Hàn Dập Hạo dựa vào cửa nói, tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng nói lại rất ung dung, nếu như ông cụ không coi trọng cháu dâu này, bây giờ cũng sẽ không như vậy.

"Nào có dễ dàng như vậy!" Ông cụ trừng mắt, phủ nhận nói.

Hàn Dập Hạo đi tới đỡ ông, vừa đi vừa nói: "Ông nội, Tòng Thiện thật sự là cô gái rất lương thiện lại hiếu thuận, thời gian dài, ông sẽ biết, cô ấy hoàn toàn khác với trong miệng mẹ cháu nói, vốn cũng không phải như những gì tạp chí bát quái viết bậy."

"Ông là già rồi, nhưng tâm chưa có già." Ông cụ xua xua tay, bảo anh không cần nói nhiều, "Con bé là hạng người gì, ông tự phân biệt được."

Hàn Dập Hạo liền không mở miệng, anh tin, đợi một thời gian dài, ông nội ắt sẽ thích Tòng Thiện, bây giờ không phải là khởi đầu tốt hay sao?

Chờ bọn họ đi trở về phòng, Tòng Thiện đang được người giúp việc dìu đi ra, sắc mặt và môi đều hơi tái nhợt.

"Đi pha ấm trà an thần đi." Ông cụ nói với người giúp việc.

"Cảm thấy thế nào?" Hàn Dập Hạo đỡ Tòng Thiện ngồi ở trên ghế mềm, đau lòng lau khô nước đọng trên khóe miệng của cô, luôn miệng hỏi.

"Em không sao." Tòng Thiện lắc đầu, ói lâu như vậy, thật sự không có chuyện gì cũng không có ai tin, nhưng cô cố xốc lại tinh thần, không có lộ ra yếu ớt trước mặt của ông cụ.

"Ông đã gọi bác sĩ trung y tới, đợi lát nữa cậu ta bắt mạch cho cháu, kê vài bài thuốc điều trị." Ông cụ đi tới trước mặt của cô, nói cho cô biết.


"Cảm ơn cụ Hàn ạ." Tòng Thiện nói cám ơn, nói.

Ông cụ ừ một tiếng, thấy sắc mặt của cô quả thật không tốt lắm, nhớ tới vừa rồi cô rõ ràng không khỏe, còn ngồi bên cạnh rửa chân cho ông, trong lòng cảm thấy thay đổi chút ít với nha đầu này, ồm ồm nói: "Gọi ông nội đi."

"Ông nội!" Trong lòng Tòng Thiện vui mừng, ý của ông cụ là chấp nhận cô sao? Cô vui mừng gọi.

Nhưng ông cụ không có nói cái gì nữa, bỏ lại hai người, tự mình đi vào phòng sách nghe radio.

"Tòng Thiện, hôm nay để em chịu khổ rồi." Hàn Dập Hạo xoa nắn tay nhỏ bé hơi lạnh ngắt của cô, áy náy nói.

"Anh đừng nói như vậy, thật ra thì ông nội chịu gặp em em đã cảm thấy rất vui rồi. Ông làm như vậy cũng là muốn nhìn xem tính cách của em, thử thăm dò em, em hiểu." Tòng Thiện không ngần ngại chút nào, người nhà họ Hàn làm như vậy, trái lại nói rõ có cơ hội chấp nhận cô, so với lạnh nhạt, hờ hững thì tốt hơn nhiều.

"Em cứ luôn nghĩ tốt cho người khác như vậy." Hàn Dập Hạo không biết nên vui hay là tức giận, nếu không phải đối phương là người nhà của mình, anh đã sớm nổi giận rồi, vốn sẽ không để cho Tòng Thiện mặc cho người ta sai bảo giống như con quay, "Đây là lần cuối, sau này anh sẽ không để cho em bị những ức hiếp như vậy nữa."

"Em thật sự không cảm thấy đây là bị ức hiếp." Tòng Thiện nghiêm túc nói, "Em chỉ có một ông ngoại, ông đã qua đời lúc em còn nhỏ. Em thường nghĩ, nếu như ông ngoại còn sống khỏe mạnh, ông có dáng vẻ gì, sẽ nói những lời gì với em? Hôm nay nhìn thấy ông nội anh, em cảm thấy rất thân thiết, em nghĩ nếu như ông ngoại vẫn còn sống, có lẽ cũng là giống như ông, tóc bạc trắng, tay chân không quá nhanh nhẹn, trên đầu lưỡi lại rất thích dạy dỗ người khác. Trên thực tế, em là coi ông nội của anh như ông ngoại em để mà chiếu cố, cũng coi như là cách thức để bù đắp tiếc nuối đi."

"Nếu như em thật sự nghĩ như vậy, anh an tâm rồi." Hàn Dập Hạo vẫn luôn lo lắng Tòng Thiện không vui.

"Nếu như anh là sợ em không vui, vậy anh không cần lo lắng nữa." Tòng Thiện nhìn thấu tâm tư của anh, nhẹ giọng nói, "Ông nội anh và mẹ anh không giống nhau, ông chỉ là nghe được chút lời đồn đãi vô căn cứ nên trong lòng mới chất chứa khúc mắt với em, nếu em đã lựa chọn ở bên anh, làm cho người nhà của anh tiêu tan hiểu lầm với em cũng là một công việc của em, nếu như ngay cả việc này em cũng không làm được, vậy cuộc sống sau này, em làm sao mà sống ở nhà họ Hàn đây?"

"Anh không muốn em quá mệt mỏi, loại bỏ thành kiến gì đó cứ để cho anh làm đi, em an tâm mang thai là được rồi." Hàn Dập Hạo biết cô lo lắng, cô và anh khác nhau, anh có thể không để ý tới mà ở cùng với cô, nhưng Tòng Thiện lại không cho anh vì mình mà mất đi tình thân, sở dĩ cô gần gũi lấy lòng ông cụ, là hy vọng có thể kéo gần khoảng cách lại với nhau. Nếu anh không thể thuyết phục cô thoải mái, vậy thì hãy để anh làm tiếp công việc còn lại.

"Đúng rồi, nói đến trẻ con." Tòng Thiện nhớ tới một vấn đề, "Sao ở đây vắng lạnh như vậy, chỉ có bác cả anh chăm sóc ông anh?"

"Nội bộ nhà họ Hàn rất phức tạp, sau này em sẽ hiểu." Hàn Dập Hạo không muốn nói nhiều, nhàn nhạt cho qua.


Tòng Thiện cũng không hỏi nhiều, con cái cụ Hàn đông đúc, lại theo thứ tự là ba người mẹ sinh, có lẽ vẫn là không thoát khỏi được vở kịch "bất hòa" cũ rích.

"Em thấy ông nội tuổi cũng lớn rồi, nhất định cũng muốn hưởng thụ hạnh phúc gia đình, dù sao em cũng không có người thân, không bằng chờ em sinh đứa bé ra, thì thường đưa tới ở cùng ông, anh cảm thấy thế nào?" Tòng Thiện đề nghị.

"Chỉ cần em chịu được tính tình quái dị của ông nội." Hàn Dập Hạo bĩu môi, tính tình của ông cụ chính là quá nóng nảy, làm cho cả nhà không muốn ở chung với ông, số lần mọi người về nhà mới ít như vậy.

"Sự nhẫn nại của em rất mạnh." Tòng Thiện không để tâm cười nói.

"Được rồi, sau này anh cũng thường xuyên cùng em tới đây." Hàn Dập Hạo hôn nhẹ lên trán của cô, dịu dàng ôm lấy cô, thật ra thì anh cũng không quá yên tâm ông nội ở nhà một mình, Tòng Thiện có thể nghĩ như vậy, anh thật sự cảm thấy rất xúc động, có thể gặp được một cô gái tốt nghĩ cho người khác như vậy, nhất định là may mắn mà kiếp trước anh đã tu luyện được.

"Khụ khụ." Không biết ông cụ đứng ở cửa từ lúc nào, cất tiếng ho khan, làm cho hai người đang ôm nhau tách ra.

"Ông nội." Gò má Tòng Thiện ửng đỏ, không biết ông cụ nghe được bao nhiêu, cũng không biết vừa rồi ông có nhìn thấy Hàn Dập Hạo hôn cô hay không.

"Bác sĩ đến rồi, hai đứa đi xuống đi." Sắc mặt ông cụ vẫn như cũ, vừa nói dứt lời liền xoay người rời đi.

Hai người đi theo ông xuống lầu, đã có một vị bác sĩ trung niên đang chờ ở trong phòng khách, chẩn mạch cho Tòng Thiện, kê vài bài thuốc điều trị, Hàn Dập Hạo ở bên cạnh nhắc nhở, Tòng Thiện mẫn cảm với mùi vị, để bác sĩ đừng kê vị quá nồng. Bác sĩ gật đầu, kê đơn thuốc, nói sắc mỗi ngày, rồi rời đi.

Thấy đêm đã khuya, Hàn Dập Hạo nói muốn đi, hai người chào ông cụ, rồi rời khỏi nhà họ Hàn.

"Hôm nay cũng không tính là quá tệ, phải không?" Ngồi trên xe, Tòng Thiện nhìn khuôn mặt nghiêng của Hàn Dập Hạo, dò hỏi.

"Đúng vậy, ông nội bắt đầu chấp nhận em rồi, sau này em cũng không cần nghĩ đông nghĩ tây nữa." Hàn Dập Hạo cười nói.

"Đây chỉ là bước đầu, sau này em sẽ cố gắng làm tốt, để bọn họ thật sự yêu thích em." Tòng Thiện tự tin nói.

"Sẽ có ngày đó." Hàn Dập Hạo sờ lên gương mặt của cô, nói, "Chợp mắt trước một lát đi, về nhà anh gọi em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận