Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Sau khi Hàn Dập Hạo "Tức giận" rời đi, còn chưa tới buổi tối đã quay trở lại, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc, vẫn là tự mình đốc thúc cô uống thuốc ăn cơm, nhưng không có nhiều lời với Tòng Thiện.

Có lẽ Tòng Thiện cũng đã quen với tính tình "Hay thay đổi" của anh, cũng lười phải để ý tới anh, sau khi đợi cô ngủ, anh mới rời đi.

Ngày hôm sau vẫn vậy, nhưng vào buổi chiều có người tới thông báo cho bọn họ biết, Arsfat muốn tổ chức một bữa tiệc vào tối nay, mời bọn họ tham dự, cũng là bày tỏ lòng biết ơn.

Bởi vì trong lòng có cảnh giác, hai người không tự chủ được cùng nhớ lại ba chữ: Hồng Môn Yến!

Nhưng đến buổi tối, bọn họ mới phát giác được là quá nhạy cảm rồi.

Dạ tiệc của Châu Phi cũng có chút giống như là đốt lửa trại vậy, ở giữa sân rộng lớn dựng đống lửa rừng rực, những đốm lửa nhỏ cháy tí tách bắn tàn tung tóe, giống như đom đóm bay múa khắp bầu trời.

Phía trên ngọn lửa lớn gác lên nướng toàn dê và mấy con động vật Tòng Thiện chưa từng gặp qua, cô đoán những thứ này chính là động vật hoang dã ở Châu Phi, cũng không biết quốc gia này có luật bảo vệ động vật hoang dã hay không.

Hàn Dập Hạo đi ở bên cạnh Tòng Thiện, nếu như biết lúc này cô vẫn còn đang nghĩ đến vấn đề này, nhất định sẽ tức giận đến bị nội thương.

Một bên sân rộng được trải tấm thảm sạch sẽ, trên tấm thảm bày mấy cái bàn thấp thật dài, phía trên dùng dụng cụ tinh xảo chứa rượu ngon và trái cây, chờ đến gần, Tòng Thiện mới nhìn thấy rõ những đồ này, dĩ nhiên tất cả đều là làm từ vàng ròng!

"Chủ nhân" -- Arsfat thì ngược lại với những thứ vàng này, không có mặc quân phục nhìn thấy ngày đó, chỉ mặc một chiếc áo dài màu trắng đơn giản không có tay rộng thùng thình, đầu đội mũ trắng, ngay cả giày cũng là màu trắng.

Nếu không phải biết rõ người ở Samos tôn sùng màu trắng, Tòng Thiện thật sự sẽ cho rằng đây là một tang lễ, bởi vì đưa mắt nhìn quanh, mấy người đàn ông đều mặc quần áo màu trắng.

Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện cũng mặc một bộ quần áo màu trắng, đặc biệt là bộ quần áo này của Tòng Thiện, nhìn từ phía trước rõ ràng là một mảnh vải chỉnh tề, không biết quấn thế nào lại quấn thành một chiếc váy dài, mà cô so với những người phụ nữ mặc quần áo để lộ ngực nhỏ eo to, quả thực Tòng Thiện được quấn kín không kẽ hở, nhưng cô hiểu được, ở quốc gia này, chỉ có người có thân phận địa vị mới có thể mặc đồ trắng ở nơi quan trọng.

Tòng Thiện vẫn không hiểu vì sao một đám người Châu Phi lại tôn sùng màu trắng như vậy, cho đến khi cô nhìn thấy Arsfat, mới phát giác được thì ra là người đàn ông da đen mặc vào màu trắng thanh lịch, so với người da trắng lại càng đặc biệt phong tình hơn.

Đứng cạnh Arsfat còn có một thiếu niên, diện mạo có vài phần giống với anh ta, cũng là màu da rám nắng, mắt to sáng ngời và ngũ quan lập thể, nhưng khác với vẻ lạnh lùng của Arsfat, trên mặt thiếu niên này luôn treo nụ cười, khiến Tòng Thiện không khỏi nảy sinh thiện cảm với anh ta.

"Cậu ta chính là Angus." Hàn Dập Hạo nhẹ giọng nói.

Thì ra là như vậy, Tòng Thiện cũng đáp lại anh ta bằng nụ cười, nhưng cô không biết nụ cười của cô cũng lọt vào trong mắt của hai người đàn ông khác.

Hàn Dập Hạo luôn biết Tòng Thiện cười lên trông rất là xinh đẹp, nhất là hôm nay, vì để tham dự buổi dạ tiệc tối nay, lúc chiều còn có cô hầu gái tới giúp cô trang điểm, thoa phấn thật dày lên trên mặt của cô nhưng vết sẹo vẫn không mờ đi, còn đánh phấn mắt và thoa má hồng son bóng, ở yêu cầu mãnh liệt của cô, tóc chỉ búi lỏng, trong tóc đen dùng trân châu màu trắng tô điểm, phối với chiếc váy dài tự nhiên này, cả người trông rất cao quý và trang nhã, tươi đẹp thoát tục, hơn nữa nụ cười này, trong nháy mắt đoạt đi tất cả tầm mắt của Hàn Dập Hạo.

Nhưng đồng thời, và vì nụ cười này không phải vì anh, trong lòng Hàn Dập Hạo có chút không vui.

Mà phản ứng của Arsfat lại càng mãnh liệt hơn, bởi vì cô gái xinh đẹp trước mắt này đang đi tới phía của anh, cách ăn mặc và nụ cười này lại tương tự như người trong kí ức.

Cho đến khi Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt của anh, Arsfat mới có phản ứng.

"Xin chào, bạn đường xa mà đến." Arsfat anh tuấn cường tráng, trên mặt treo nụ cười mang tính lễ độ, đưa tay phải ra với Hàn Dập Hạo.

"Xin chào, ngài tù trưởng tôn kính." Hàn Dập Hạo cũng lịch sự đưa tay bắt tay anh, chẳng qua là không cẩn thận hơi dùng sức một chút.

Anh cũng không phải là kẻ mù, vừa rồi ánh mắt Arsfat nhìn Tòng Thiện sao anh có thể không phân biệt được, vì vậy đối với kẻ sau cảnh giác càng sâu.

Arsfat cũng cảm thấy được thái độ thù địch của Hàn Dập Hạo, nhìn thấy anh không để lại dấu vết mà che chở Tòng Thiện, trong lòng dường như cũng hiểu một chút, lực tay không khỏi cũng tăng thêm mấy phần.

Hai người vừa khách sáo lại vừa xa lánh mà chào hỏi nhau, nhưng vẫn không chịu buông tay, Tòng Thiện đứng gần bọn họ cũng nhịn không được tò mò nhìn hai người họ.

Chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn điển trai cùng nhìn nhau, một người như biển sâu không lường được, một người như chim ưng bễ nghễ liếc nhìn vạn vật, mặc dù trên mặt bọn họ đều treo nụ cười thản nhiên, nhưng chẳng biết tại sao, Tòng Thiện cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

Ngay cả Angus cũng nhận thấy được có cái gì đó bất thường, anh thấp giọng khẽ nhắc nhở ở bên tai Arsfat: "Anh, nên để cho khách vào ngồi đi chứ."

Nghe vậy, hai người ung dung thản nhiên cùng buông tay ra, nhìn nhau cười một tiếng, trông giống như là bạn bè thân thiết nhiều năm không gặp vậy.

"Mời hai vị vào chỗ." Angus thay mặt Arsfat nói.

May mà bởi vì phong tục ở đây, nếu như phái nữ không chủ động đưa tay, phái nam cũng sẽ không bắt tay với bạn, cho nên Arsfat cũng không có bắt tay với Tòng Thiện, việc này làm cho tâm tình của Hàn Dập Hạo khá hơn một chút.

Vì để tiện quan sát ca múa, bàn thấp là xếp theo kiểu hình cung, Arsfat ngồi ở vị trí chính giữa, thảm lông phía dưới người anh là làm bằng tơ vàng, trên người anh lại giản dị đến ngay cả chiếc nhẫn vàng cũng không đeo, nhưng phối với ánh sáng lập lòe xung quanh, cả người toát ra một cảm giác khiêm tốn và hoa lệ.

Khách nam khách nữ phân ngồi ở hai bên, sau khi chờ Arsfat và những người khách ngồi xuống, những người còn lại mới lần lượt ngồi xuống.

Tòng Thiện nhìn trên bàn, quả nhiên không có tìm ra các thứ như dao nĩa, chẳng lẽ đợi lát nữa thật sự phải dùng tay lấy ăn sao?

Tuy nhiên, trong lúc nội tâm cô vẫn còn rối rắm cái vấn đề này thì sau lưng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vang leng keng, cô mới vừa quay đầu lại, một cô bé đã chạy tới bên cạnh cô.

Đứa nhỏ mở to mắt nhìn cô, giọng trẻ con trong trẻo mềm mại êm dịu kêu lên: "Mẹ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui