Sếp, Dè Dặt Một Chút!

"Ngài nói bậy." Tòng Thiện cũng lên tiếng đứng phắt dậy, ở ánh mắt thay đổi liên tục của Arsfat với người báo tin, lớn tiếng nói.

"Vậy đây là cái gì?" Arsfat giơ miếng thiết bị kim loại nho nhỏ này lên, châm chọc cười nhạo, "Từ đầu tới cuối đều là ván cờ do anh ta thiết lập, anh ta đoán được cô sẽ theo tới, đoán được tôi sẽ đưa cô đi, cho nên cố ý gắn thiết bị theo dõi ở trên người của cô. Hôm nay, sự thật bày ra trước mắt, cô còn không tin sao? Vì để đạt được mục đích, anh ta có thể để thân cô vùi lấp nơi hiểm cảnh, lại còn vì sao nói dối cô? Thẩm Tòng Thiện, cô tỉnh táo lại đi."

Lạnh lùng liếc nhìn Tòng Thiện đang ngây người như phỗng, Arsfat bước nhanh rời đi khỏi đây.

Sắc mặt Tòng Thiện trở nên tái nhợt như tuyết, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

"Không thể nào, anh ấy sẽ không lợi dụng tôi, nhất định là người khác sắp đặt." Nghĩ tới khả năng nào đó, Tòng Thiện lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, Hàn Dập Hạo không có ở doanh trại, cũng không chỉ có một mình anh có quyền sai người khác đưa Dunham Linda ra ngoài, ván cờ này nhất định là người khác thiết lập, Hàn Dập Hạo nhất định không biết.

Xa xa, ngăn cách bởi khoảng không truyền đến tiếng súng, đã kéo lý trí của Tòng Thiện về với thực tế.

Bây giờ, cô nhất định phải rời khỏi đây.

Nghĩ vậy, cô lập tức đi ra khỏi lều bạt, bên ngoài đã sớm hỗn loạn, tất cả mọi người ghìm súng vội vàng chạy qua người cô, vốn không có nhìn cô lấy một cái.

Đúng rồi, Dunham Linda!

Ngay lúc phát hiện cục diện hỗn loạn như vậy, Arsfat vội vàng chỉ huy chiến đấu không có thời gian rỗi dành cho việc khác, cho nên cô phải tìm được đứa nhỏ đồng thời đưa nó an toàn rời đi.


Tuy nhiên, Tòng Thiện hoàn toàn không biết Dunham Linda được đưa tới đâu, cô chạy loạn giống như con ruồi không đầu, nhiều lần bị người ta thô bạo đẩy ngã trên đất, quân chính phủ ném bom nổ tung cách đó không xa, ngọn lửa bắn ra mãnh vụn hóa thành ngàn vạn lưỡi dao, người chung quanh thương tích đầy mình.

Tòng Thiện lập tức bò dậy, tiếp tục tìm kiếm.

Đầu gối bị rách, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ giọt rơi trên mặt đất, hóa thành một màu với bùn đất.

Khắp nơi đều là tiếng bắn nhau đinh tai nhức óc, quân chính phủ từng chút tiến tới gần, đội ngũ của Arsfat giống như bị bắt bỏ vào trong túi, sắc mặt mỗi người đều hoảng hốt lo sợ, xác chết, máu tươi hong đỏ mảnh đất này, ngay cả mặt trời chiều cũng muốn nhuộn chân trời thành một màu đỏ thẫm như máu. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Rốt cuộc, Tòng Thiện nhìn thấy Dunham Linda được ôm lên một chiếc xe, cô vội vàng chạy tới, tại lúc này, một quả bom lại vẽ ra một vòng cung lạnh băng trên không trung, rơi vào trên mui xe. "Ầm!" nổ tung chiếc xe, ngọn lửa hừng hực vụt lên không trung, người xung quanh đều bị văng trên mặt đất, Tòng Thiện bị luồng khí xông tới, phần lưng đụng vào tảng đá gồ lên.

Đau đớn làm cô thiếu chút nữa ngất đi, nhưng cô lại cố nén bò dậy, nhìn vào nơi xảy ra vụ nổ, mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra, không thể nào tin nổi.

Không thể nào! Vừa rồi nhất định là nhìn nhầm, Dunham Linda không có trên chiếc xe ấy, càng không có bị nổ chết!

"Dunham Linda!" Tòng Thiện mất đi lý trí, cô xông tới ngọn lửa hừng hực, dường như làm vậy mới có thể cứu đứa nhỏ ra khỏi đám cháy.

Đột nhiên, cánh tay bị sít chặt, bị người chặn lại ném đến mặt đất.

"Cút!" Sắc mặt Arsfat tái nhợt, hơi thở hỗn loạn, anh giơ súng chỉa vào Tòng Thiện, rít lên nói, "Hết thảy đều là tại cô! Nếu không phải là các người xuất hiện, Angus sẽ không chết, Dunham LinDa cũng sẽ không chết! Hôm nay, ngay cả con gái của tôi cũng đã mất đi, tất cả đều là nhờ cô ban tặng!"


Ánh mắt Tòng Thiện trống rỗng nhìn vào Arsfat, giọng nói mơ hồ không rõ giống như từ nơi xa truyền đến vậy, cô chỉ vào phía trước, lẩm bẩm nói: "Dunham Linda không có chết, vừa rồi con bé không có trên chiếc xa ấy."

Cô đột nhiên đứng bật dậy, nắm lấy tay Arsfat, lớn tiếng nói: "Con bé không có trên chiếc xe kia, nó không có chết, có đúng không, nói cho tôi biết đi!"

Arsfat đột nhiên lại đẩy cô, trong giọng nói tràn đầy bi thương: "Là cô tự cho mình là thông minh, tự cho là đúng, hại chết nó!"

"Không phải! Không phải!" Tòng Thiện bịt tai, điên cuồng lắc đầu, không muốn nghe anh mắng chửi.

"Bị người mình tin tưởng bán đứng mùi vị thế nào?" Arsfat tiếp tục lớn tiếng nói, "Cô đúng là một người phụ nữ đáng thương, tôi sẽ không giết cô, giữ lại cái mạng này của cô để nhìn rõ thực tế!"

Nói xong, anh dẫn người xông về phía trước, không liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa.

Vô số người chạy qua người cô, bước chân vội vã, tiếng gào thét tràn ngập giữa trời và đất, cũng là tàn nhẫn nghiền nát lòng của cô.

Cô mất đi tất cả sức lực, nằm ở trên mặt đất giống như xác chết, ánh lửa đỏ chiếu rọi khuôn mặt của cô, trong đầu của cô không ngừng tái diễn cảnh Dunham Linda bị nổ chết, thôn Raim máu chảy thành sông còn có Arsfat tức giận mắng mỏ cô.

Tại sao tất cả chuyện này đều có liên quan đến cô? Tại sao Arsfat muốn đổ hết tất cả trách nhiệm lên người của cô.


Cô không tin, cô không tin Hàn Dập Hạo sắp đặt, cô không tin!

Cho đến khi, có người vội vàng chạy đến bên cạnh cô, kéo cô lên khỏi mặt đất đầy vết máu, lo lắng gọi ở bên tai cô: "Tòng Thiện!"

Cô mở mắt ra, lông mày như chóp núi, đôi mắt sâu thẫm, sống mũi cao thẳng và đôi môi như ngọn gió này, lại khiến cho bầu trời của cô đột nhiên sụp đổ.

Hàn Dập Hạo, thật sự là Hàn Dập Hạo!

Hàn Dập Hạo cũng chú ý nét mặt bất thường của cô, lo lắng mở miệng hỏi: "Em thế nào rồi? Có bị thương không."

Cô đẩy anh ra, chất vấn: "Tại sao anh lại tới đây! Tại sao!"

"Em đang nói gì vậy?" Hàn Dập Hạo đưa tay về phía của cô lại bị cô hung hăng đẩy ra, anh không hiểu tại sao cô phản ứng như vậy, vừa nghe được tin cô bị bắt, anh lòng nóng như lửa đốt chạy tới, nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại giống như người xa lạ. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Tòng Thiện đứng lên, lạnh lùng nhìn anh, tất cả hoang mang, tất cả nghi ngờ, lúc này từ từ tụ thành một đầu mối đáng sợ, đáng lẽ trong lòng cô vẫn còn chất chứa hy vọng, vì tất cả chuyện này đều không có liên quan gì đến anh, nhưng bây giờ anh xuất hiện ở đây, ngoại trừ chứng minh lời Ầt đã nói, còn có thể có lý do gì?

Cô chậm rãi ngắm nhìn bốn phía, nơi này đã yên ắng như tờ, ngoại trừ chân tay bị cụt chính là đất khô cằn khói đen, tầm mắt của cô lại quay trở về trên mặt của Hàn Dập Hạo, gằn từng tiếng rõ ràng hỏi: "Có phải chuyện này là do anh và quân chính phủ thông đồng hay không? Có phải anh bảo người đưa Dunham Linda ra khỏi doanh trại, dẫn dụ Arsfat mắc câu hay không? Lại có phải anh đã cài đặt thiết bị theo dõi ở trên người của tôi hay không? Hàn Dập Hạo, anh nói cho tôi biết sự thật đi!"

Hàn Dập Hạo nhìn cô, nhìn cô nắm chặt hai quả đấm, thân hình run rẩy, biết rõ cô cái gì cũng biết, anh gật đầu, thừa nhận nói: "Đúng vậy, chuyện này là anh và quân chính phủ sắp đặt, mục đích là để dẫn dụ Arsfat. Em có biết mấy lần tàn sát thôn đều là Arsfat làm hay không, nếu như không ngăn cản..."

"Đủ rồi!" Tòng Thiện dùng hết sức hét to, lui về phía sau hai bước, trong lòng nguội lạnh nhìn anh, "Đến lúc này, anh còn muốn gạt tôi sao? Anh bắt Arsfat, anh giúp quân chính phủ che giấu tội ác, đều là vì anh có giao dịch với bọn họ!"

"Đúng là anh có giao dịch với bọn họ!" Không muốn lại tiếp tục lừa cô, Hàn Dập Hạo dứt khoát thừa nhận, "Anh vẫn còn chưa có nói cho em biết, lần này chúng ta tới Samos, anh còn có một nhiệm vụ. Đó chính là âm thầm viện trợ cho quân chính phủ, lấy được tín nhiệm của bọn họ, chờ sau khi tình hình của quốc gia này ổn định, bọn họ sẽ giao cho nước ta hơn phân nữa quyền khai thác khoáng sản. Anh là một người lính, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của anh."


Tòng Thiện lắc đầu, trái tim như bị dao đâm: "Cho nên anh vẫn gạt tôi."

"Anh không nói cho em biết chân tướng là sợ em không thể chấp nhận." Hàn Dập Hạo đến gần cô, nhưng khi nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô thì dừng bước, "Chính trị là nói lợi ích, không phải là lương tâm. Cho dù anh không làm, những quốc gia khác cũng sẽ làm như vậy."

"Anh luôn có thể nói ra một đống lý do tôi không thể phản bác." Tòng Thiện cười lạnh nói, "Nhưng mà Hàn Dập Hạo, Angus không nên chết, thôn Raim không nên chết nhiều người như vậy, Dunham Linda lại càng không nên chết! Phàm là người, luôn có tình cảm, nhưng lúc này, lời anh nói còn cứng hơn cả đá, còn lạnh hơn cả băng tuyết. Anh có biết không, ở trong ván cờ đáng kinh ngạc mà anh sắp đặt, Gia Nghi thiếu chút nữa là bỏ mạng, tôi cũng bị anh lợi dụng, làm dụng cụ dẫn hướng của anh. Hôm nay, mục đích của anh đã đạt được, cần gì còn làm bộ làm tịch ở trước mặt của tôi, biện minh cho hành vi của mình!" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Anh." Hàn Dập Hạo mở miệng muốn giải thích.

Tòng Thiện lại ngắt lời của anh: "Từ nay về sau, tôi và anh không còn một chút liên quan nào nữa! Anh cứ mang theo sự lạnh lùng của anh, thận trọng của anh, bước lên đỉnh cao quyền lợi của anh đi!"

Nói xong, xoay người, nước mắt đột nhiên rơi xuống, phía chân trời là một mảng màu máu, lòng của cô đã vỡ nát từ lâu.

Tay của anh duỗi ở giữa không trung, sửng sốt.

Thất vọng của cô, dứt khoát của cô, giống như một con dao nhọn đâm vào trong tim của anh, nhưng Tòng Thiện, đây đều là chuyện anh nhất định phải làm, chờ một thời gian dài, bi thương phai nhạt, có lẽ em có thể hiểu được nổi khổ tâm riêng của anh.

Sau khi quân đội gìn giữ hòa bình hoàn thành xong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở Samos, xét thấy thế cuộc thay đổi bất ngờ, quyết định rút khỏi.

Nhóm thành viên đầu tiên rút khỏi đáp xuống sân bay thủ đô.

Tòng Thiện chạy nhào vào trong ngực của Lương Tư Hàn đã chờ ở nơi này từ sớm, nhẹ giọng nói: "Tư Hàn, chúng ta kết hôn đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận