Nhưng dù sao căn nhà chỉ có một tầng, cơ thể Diêm Quan Thương cao lớn, chỉ cần hơi động đậy giường gỗ sẽ phát ra âm thanh cọt cà cọt kẹt.
Căn nhà nông thôn kiểu cũ cách âm không tốt, cho dù Diêm Quan Thương có sốt ruột cũng không thể làm ra chuyện gì.
Chỉ có thể giương ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm người trên thân mình, căn răng mở miệng: "Đi ngủ".
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy mình sắp nghẹn đến hốt hoảng.
Tô Chiết thấy thời gian không còn sớm, định đứng lên, ai ngờ lại bị người giữ chặt trên thân không thả.
Diêm Quan Thương không nhìn anh, mở miệng nói: "Cứ ngủ thế này".
Tô Chiết không khỏi liếc hắn thêm một cái, Diêm Quan Thương nuốt nước bọt.
Lúc này người trong lòng không đeo kính, có lẽ do vấn đề cận thị, lúc nhìn hắn cứ híp híp mắt không khác gì con mèo đang thăm dò, trên người là bộ đồ sáng màu cũ kỹ đã giặt ủi nhiều lần, mái tóc mới gội xong buông thả tùy ý, không lịch sự chỉn chu giống như lúc làm việc bình thường.
Diêm Quan Thương bị người liếc cứng đờ cả nửa người, đành phải chuyển người ta từ trên thân xuống dưới giường.
Dỡ chăn ra quấn trên thân người, cho tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng đắp chăn hộ ai, quấn quấn một hồi cuối cùng bọc người ta kín mít, chỉ còn thừa lại một cái tay lủng lẳng ra ngoài, nhìn qua không khác gì cái tay bị gãy.
Diêm Quan Thương ngắm nghía, hết sức hài lòng: "Cứ thế này mà ngủ".
Nói xong, kéo người vào lòng mình.
Tô Chiết:...!
Truyện Kiếm Hiệp
Anh vui vẻ là được.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Diêm Quan Thương ngủ trong điều kiện sống như thế này, Tô Chiết làm việc cùng hắn nhiều năm, đừng nói đến chẻ củi dính bụi, đến cái đường đất gồ ghề anh cũng chưa thấy hắn đi qua được mấy lần.
Tô Chiết nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt, bởi vì ban nãy hai bên có hành động thân mật cùng nhau, vành tai còn vương sắc đỏ chưa kịp tan hết.
Bên ngoài trăng sáng treo cao, ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua khe hở rèm cửa chỉ kéo một nửa chiếu vào, trong phòng không quá tối tăm.
Hai người họ đang trong mối quan hệ yêu đương, đến cùng Tô Chiết vẫn cất tiếng hỏi: "Ngủ có khó chịu lắm không?"
Giọng điệu Diêm Quan Thương nhẹ nhàng như mây như gió: "Rất tốt, sao lại không ngủ được chứ".
Tô Chiết nghe xong, dùng cánh tay lủng lẳng bên ngoài của mình đặt xuống làm gối đầu cho hắn, để hắn có thể gối lên thoải mái hơn một chút.
Thật ra anh có thể nhận ra Diêm Quan Thương ngủ không dễ chịu, nhưng với cái tính tình của đối phương, chắc chắn trong lòng hắn đang nghĩ, đường đường là một thằng đàn ông da dày thịt béo, sao có thể không ngủ được ở chốn này.
Diêm Quan Thương ôm người trong lòng, hành động thân mật đặt tay làm gối đầu của Tô Chiết chỉ có ở những người đang yêu đương vô cùng vừa lòng hắn.
Tô Chiết: "Biểu hiện hôm nay không tồi".
Trong bóng đêm, đôi mắt Diêm Quan Thương sáng lên, nếu hắn có cái đuôi chắc rằng bây giờ nó đã lắc lư quẫy tung trời.
Tô Chiết mở miệng: "Cảm ơn".
Diêm Quan Thương đè niềm vui thầm trong lòng mình xuống, giả bộ nghiêm mặt: "Chuyện này có là gì đâu".
Tô Chiết nhìn ra tâm tư của hắn, cố ý tiếp lời: "Biểu hiện rất tốt, trong lòng em đánh giá anh đủ 100 điểm".
Diêm Quan Thương kiêu ngạo: "Ngày mai có thể làm tốt hơn nữa".
Tô Chiết giả bộ bất ngờ: "Thật sao?"
Diêm Quan Thương ôm anh: "Đương nhiên rồi".
Tô Chiết nhìn hắn, nụ cười ở khóe miệng mãi lâu chẳng thể tan, có lẽ ngay từ khi bắt đầu, thứ khiến anh rung động chính là phần tình cảm ngây thơ đơn thuần này của hắn.
Diêm Quan Thương quá khứ trong mắt Tô Chiết tính tình kém cỏi không có tình yêu thương, lại còn ấu trĩ, nhưng suy nghĩ kỹ thì người không hề xấu, chỉ có bề ngoài xấu thôi.
Nhưng cho dù hắn có thế nào, anh cũng thích hết toàn bộ, nếu không đã chẳng có chuyện bằng lòng ở bên cạnh người ta.
Diêm Quan Thương xưa nay chưa từng nói ra mấy lời thề sáo rỗng, cho dù hắn tự cao tự đại thì trong lòng luôn có chừng mực để dừng lại.
Một số người nói ra lời dỗ dành lúc tình nồng ý ngọt chỉ đơn giản là chót lưỡi đầu môi, nhưng trong mắt Diêm Quan Thương, hắn đã nói thì hắn nhất định sẽ cho người ta một kết quả thực sự.
Sợ đêm tối nhiệt độ hạ xuống, Tô Chiết kéo chăn phủ lên người hắn, bảo: "Ngủ đi".
Cho dù giường ván gỗ cứng đờ khó ngủ, nhưng chẳng mấy chốc người đàn ông đã chìm vào giấc mộng.
Tô Chiết không buồn ngủ lắm, nhưng ngày đông lạnh giá, cơ thể người ở bên nóng như lò sưởi, anh chớp chớp mắt, dựa vào hắn ngủ thiếp đi.
Đêm khuya vắng lặng, trăng đã lên cao, trong giấc ngủ say Diêm Quan Thương nghe được một loạt tiếng vang không nhỏ, chỉ xuất hiện trong chớp mắt, thoáng qua đã biến mất.
Nhưng dù sao cũng đã bị đánh thức, hắn lập tức bực dọc.
Chờ khi mở mắt ra, khuôn mặt Tô Chiết say ngủ đập vào mi mắt, trái tim hắn thịch một cái, chỉ sợ đánh thức người ở bên.
Ngay lúc hắn cho rằng âm thanh kia chỉ là sự trùng hợp, thì âm thanh cửa sắt bị va đập truyền đến.
Diêm Quan Thương nhíu mày đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra.
Chờ khi hắn ra khỏi nhà chính, liền trông thấy một người đàn ông đã trèo qua cổng sắt lớn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Hôm nay Tô Kiến Minh nghe người ta nói Tô Chiết và Tô Đản đã về, mặc dù mấy năm trước rời nhà xong ông ta chưa từng gặp lại nói chuyện tử tế với họ bao giờ, có gặp cũng chỉ là đánh lộn chửi rủa.
Nhưng ông ta biết hai đứa con này có tiền đồ rộng mở, một đứa học y, một đứa có địa vị xã hội cao, kiếm được không ít tiền.
Gần đây ông ta lại thiếu tiền tiêu, muốn về kiếm chác chút đỉnh.
Ông ta nghe người ta kể, tiền lương mỗi năm của Tô Chiết rất nhiều, vào khoảng mấy triệu tệ, con số này đem đặt trước mặt người bình thường đã mang theo sắc thái tầm cỡ vũ trụ.
Người nào nhắc đến chuyện cũng nói hai đứa con nhà họ Tô thật giỏi giang, thực sự có năng lực.
Tuy rằng tình cảm bố con tồi tệ, nhưng ông ta vẫn cảm thấy rất mát mặt.
Con trai làm ra tiền, người làm bố như ông ta lấy một ít tiêu pha thì có vấn đề gì.
Nhưng ban ngày đương nhiên không thể đến nhà đòi tiền, đến nơi có khi còn bị ăn đòn nữa, thế nên chỉ có thể vụng trộm lẻn vào giữa đêm khuya vắng lặng.
Tô Kiến Minh trèo cổng suýt chút nữa ngã lộn cổ, chờ khi lảo đảo rơi xuống an toàn mới nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ mới quay đầu đã đối mặt với Diêm Quan Thương.
Tô Kiến Minh: Cướp?
Diêm Quan Thương: Trộm?
Trong thôn vốn không có người này, Tô Kiến Minh nuốt nước bọt, yên lặng rút con dao chuẩn bị sẵn trong túi áo ra.
Ông ta tự cổ vũ cho mình thêm chút cam đảm, hướng về phía Diêm Quan Thương nói: "Mày là ai, mau biến đi.
Tao nói cho mày biết tao là chủ nhân của căn nhà này, thừa dịp tao còn chưa báo cảnh sát, biến đi cho khuất mắt tao".
Cũng không biết đã cướp hết tiền chưa, lát nữa ông ta vào còn đồng nào không nhỉ.
Nếu tiền đều đã bị cướp sạch, vậy thì hôm nay ông ta vượt gió lạnh giữa ngày tuyết rơi, băng cổng trèo tường chẳng phải vô ích rồi sao.
Tô Kiến Minh thầm mắng một câu tục tĩu trong lòng, người trước mắt cao lớn, không dễ ra tay, nhưng may mà ông ta có mang theo dao găm để đối phó.
Diêm Quan Thương nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, "Chủ nhân?"
Tô Kiến Minh: "Chẳng lẽ lại không phải, tao họ Tô hay là mày họ Tô? Mau nhân lúc tao còn chưa báo cảnh sát, cút đi".
Họ Tô.
Đôi mắt Diêm Quan Thương u ám, gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã đoán được người đàn ông trước mắt chính là kẻ bỏ vợ bỏ con, lão đàn ông cặn bã khiến cho cả nhà mẹ Tô lâm vào cảnh khốn cùng.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tô Kiến Minh nghĩ rằng lời đe dọa gọi cảnh sát của mình có tác dụng.
Ông ta đắc ý giơ dao lên, cảm thấy mình uy phong lẫm liệt: "Thức thời thì nhanh cút đi".
Diêm Quan Thương lạnh giọng mở miệng: "Nếu không đi thì thế nào?"
Tô Kiến Minh huơ huơ lưỡi dao trong tay, dưới ánh trăng sáng nó lóe lên màu trắng bạc: "Mày có thấy thứ gì đây không?"
Diêm Quan Thương: "Vậy ông phải cầm thật chắc đấy nhé".
Tô Kiến Minh sững sờ: "Cái gì?"
Một tiếng sau, mẹ Tô lo lắng đứng bên cạnh Diêm Quan Thương, mở miệng ra giải thích cho hắn: "Đồng chí cảnh sát à, thằng bé nhà tôi vốn là một đứa bé ngoan, nó sẽ không bao giờ cố ý đánh người ta đâu ạ".
Anh cảnh sát mở miệng trấn an bà: "Cô ơi, cô đừng nóng vội.
Chúng cháu phải điều tra trước đã, chúng cháu không nói vị đồng chí này cố tình làm người khác bị thương, tất cả sự thực đều có chứng cứ.
Chúng cháu sẽ không làm người khác oan uổng đâu".
Tô Kiến Minh nghe được, lập tức nổi giận: "Không cố ý đánh người, vậy vết thương trên mặt tôi từ chỗ nào tới?"
Chỉ thấy khuôn mặt ông ta đã bị đánh cho bầm dập.
Diêm Quan Thương vung một nắm đấm, Tô Kiến Minh ôm mặt ngã xuống đất kêu gào, người nhà họ Tô nghe tiếng chạy ra liền trông thấy tình cảnh đó.
Sau đó ông ta đã báo cảnh sát.
Mẹ Tô không muốn nhìn người đàn ông kia thêm chút nào.
Bà cẩn thận quan sát Diêm Quan Thương, thấy hắn không có vết thương nào.
Trời lạnh giá nên Tô Chiết đã quay về nhà lấy áo khóa cho hai người họ.
Anh cảnh sát nhìn Tô Kiến Minh: "Vị đồng chí này, xin chú bình tĩnh một chút, nếu như anh đây thực sự có trách nhiệm thì chúng cháu quyết không bao che.
Cháu đã vừa nói qua rồi, tất cả sự thật đều có chứng cứ".
Nói xong, anh ta quay sang phía Diêm Quan Thương: "Mới anh trình bày lại toàn bộ tình huống đã xảy ra".
Diêm Quan Thương mặc áo màu sẫm, quần dài màu xám, áo quần giản dị phong phanh, nhưng cơ bắp cùng hình dáng cơ thể còn đó, không nhìn ra một chút gầy yếu nào.
Hắn thấp giọng mở miệng: "Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên đi ra, thấy ông ta trèo tường vào nhà định ăn trộm".
Tô Kiến Minh đứng bật dậy: "Đm nhà mày, mày nói láo!"
Khuôn mặt anh cảnh sát nghiêm nghị: "Thưa chú, chú hãy bình tĩnh đi ạ!"
Tô Kiến Minh bị quát, rụt cổ lại.
Cảnh sát lại quay về chỗ Diêm Quan Thương, "Anh nói tiếp đi".
Diêm Quan Thương nghiêm trang chững chạc: "Lúc ấy trong tay ông ta có cầm dao, tôi cực kỳ sợ hãi".
Mẹ Tô: "Đồng chí cảnh sát đã nghe thấy chưa, ông ta cầm dao dọa cho thằng bé nhà tôi sợ hãi!"
Tô Kiến Minh:...
Mẹ nó, trên mặt thằng oắt kia có chút sợ hãi nào sao?!.