Đến cuối tuần, tôi đi chợ sớm mua thức ăn.
Sau khi hầm canh, tôi lại bớt chút thời gian đi dọn dẹp nhà cửa.
Ngay khi ngôi nhà được dọn dẹp xong thì chuông cửa reo.
Tôi đẩy cửa ra, liền thấy Lục Dã và trợ lý Chu đứng ở cửa.
Trợ lý Chu mang theo túi lớn túi nhỏ.
Mà Lục Dã ăn mặc có chút “quyến rũ".
Áo sơ mi cổ chữ V màu xanh nhạt, quần âu màu trắng, tóc chải thành ba bảy phần.
Toàn thân khắp nơi lộ ra vẻ tinh tế.
Khác xa với phong cách cán bộ kỳ cựu bình thường của anh.
Tôi nhìn anh ta sững sờ vài giây.
“Lục tổng, trợ lý Chu, mau vào ngồi đi.”
Trợ lý Chu sau khi buông đồ xuống liền vội vã rời đi.
Tôi khách sáo mở miệng giữ trợ lý Chu lại.
Vì thế Lục Dã trầm mặt, còn dùng ánh mắt cảnh cáo trợ lý Chu.
[Nếu cậu dám ở lại, tôi sẽ trừ thưởng cậu, hừ.]
Sau khi trợ lý Chu rời đi, Lục Dã vui vẻ như thường.
Người đàn ông này... cũng rất ngây thơ.
[Hôm nay đặc biệt mặc một bộ quần áo mới, sao bà xã còn không khen mình đẹp trai!]
[Áo sơ mi cũng cởi ra ba cái nút, bà xã sao còn không nhìn mình!]
À, vậy tôi phải khéo léo khen anh ta như thế nào đây.
“Ừm, hôm nay Lục tổng ăn mặc thật đẹp trai.”
“Chỉ có hôm nay đẹp trai sao?”
“Đương nhiên không phải, Lục tổng mỗi ngày đều rất đẹp trai.”
Lục Dã hài lòng gật đầu, khoé mắt hơi cong lên.
“Vậy Lục tổng ngồi đây đi, tôi vào bếp trước.”
“Không được, anh đi cùng em.”
Tôi nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.
[Bà xã đây là ánh mắt gì? Cô ấy có nghi ngờ khả năng trở thành một người chồng nội trợ của mình à?]
[Không được, hôm nay mình phải thể hiện tài năng với cô ấy.]
Thành thật mà nói, tôi không mong đợi điều đó lắm.
Đến phòng bếp, Lục Dã giúp tôi chọn rau, rửa mọi thứ.
Còn tôi thì đứng trước bếp nấu ăn bằng thìa.
Tuy rằng không có nhiều lời nói trao đổi, nhưng hai chúng tôi phối hợp thập phần ăn ý.
[Bà xã đẹp quá, mình thật sự là một người đàn ông hạnh phúc.]
[Thật muốn cưới bà xã về nhà, trải qua cuộc sống vợ chồng già.]
Tôi nhìn trên mặt Lục Dã không chút gợn sóng, nhất thời không nói gì.
Tôi và Lục Dã ngồi vào bàn ăn, trầm mặc dùng cơm với nhau.
[Rất muốn nói chuyện với bà xã, nhưng không tìm được đề tài thì làm sao bây giờ?]
[Trầm lặng khiến người ta hít thở không thông, làm cho người mình thật khó chịu.]
[Nếu không mình cùng bà xã tán gẫu chút chuyện công ty, nhưng cái này hình như không quá phù hợp với thiết lập bá tổng của mình.]
Kỳ thật từ khi tôi có thể nghe được lời trong lòng của anh ta, hình tượng của anh ta cũng đã sụp đổ.
“Hôm nay, Lục tổng ăn có vừa miệng không? Món quà cảm ơn này có đủ thành ý không?”
Lục Dã ra vẻ thâm trầm gật đầu: "Cảm ơn thư ký Dư đã chiêu đãi, còn nữa, tài nấu nướng của thư ký Dư vẫn tinh xảo như trước.”
“Lục tổng quá khen.”
“Thư ký Dư, thật ra cô có thể trực tiếp gọi tên tôi.”
“Lục Dã.”
[Thật dễ nghe, nhưng mình vẫn muốn bà xã gọi mình là anh trai.]
Nghe xong tiếng lòng của anh, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại mở miệng: "Anh trai?”
Lục Dã ăn canh cũng nghẹn, kịch liệt ho khan.
Đại khái là không nghĩ tới nguyện vọng của mình lại đột nhiên được thực hiện như vậy.
Tôi cuống quít đưa khăn giấy cho anh, vỗ lưng thuận khí, ảo não mình nói chuyện không kịp nghĩ.
Ánh mắt Lục Dã nặng nề nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu dần, bên trong giống như có thứ gì đó đang ngủ đông.
Lỗ tai anh còn ửng hồng như hoa đào.
Tôi nhìn bộ dáng này của anh, tim đập nhanh hơn không khống chế được.
[Bà xã gọi thật dễ nghe.]