Không chờ cho Túc Duy An kịp trả lời, hắn lại gửi sang thêm một tin nhắn khác.
[Đàm Tự]: Nhưng em không được để tôi phải đợi lâu quá đấy.
Trước đây cũng đã từng có người theo đuổi Túc Duy An, vào ngày đầu tiên của năm mới, có một cô bé ngượng ngùng gửi qua một phong thư tỏ tình, bên trên có những nhãn dán tình yêu dễ thương, lời nói cẩn thận và cũng tràn đây tâm hồn thiếu nữ.
Mà Đàm Tự thổ lộ thì lại là "Không thể" và "không được phép".
Ông chú họ Đàm còn không biết xấu hổ mà tiếp tục rao bán mình, "Đứa nhóc này, em suy xét kỹ lại đi, nội trong gần mười mấy năm sau em sẽ không gặp được ai tốt như tôi đâu, nam hay nữ cũng không đấy nhé."
Túc Duy An có chút buồn cười, nhưng lại không thể cười nổi.
Năm phút sau.
[Đàm Tự]: Ngủ đi.
Hai chữ này dường như có ma lực, Túc Duy An nhìn chúng vậy mà thật sự có thể ngủ say.
Trong một căn phòng lạ lẫm, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, cậu bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ đánh thức.
Gian nan nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Theo lý thuyết thì trong thời gian đi làm, lúc cậu tỉnh dậy bầu trời cũng không phải là quá sáng mà...
Một phút sau, Túc Duy An đột nhiên vụt mở to hai mắt!
Điện thoại vẫn còn đang đặt ở bên tay, cậu vội cầm lấy nó đưa tới trước mặt, dùng sức nhấn vào nút Home hai lần.
Không có phản ứng gì cả, máy tự động tắt mất rồi.
Cậu hoảng loạn đứng dậy, dùng tay vuốt vuốt tóc ra sau hai cái rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha phòng khách, trước mặt là máy tính bảng đang mở ra, tay trái cầm một phần tài liệu, tay phải là một ly cà phê, rất có phong thái của một tên suy đồi nhân cách nhưng lại văn nhã.
"Dậy rồi?"
"...! vâng." Túc Duy An nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được đồng hồ treo tường.
Sau khi xem giờ còn không dám tin, cậu xoa xoa hai mắt mình rồi buột miệng thốt, "Mười một giờ rồi!!!"
Cậu lao vào phòng vệ sinh, một lúc sau thì ló đầu ra, "Tự ca, có bàn chải đánh răng mới không ạ?"
"Ở đây." Đàm Tự gõ nhẹ lên mặt bàn, Túc Duy An lúc này mới phát hiện ra khăn mặt, bàn chải đánh răng đầy đủ mọi thứ đều đang ở đây, "Em hoảng loạn làm gì?"
"Tôi đi muộn rồi." Vẻ mặt của Túc Duy An như đưa đám, cậu đi lại nắm bàn chải đánh răng rồi chạy đi.
Giải quyết mọi chuyện trong vòng mười phút, Túc Duy An đeo balo trên lưng dự định đi ra ngoài, "Tự ca gặp lại sau!"
"Quay lại." Đàm Tự vừa gọi cậu vừa lật văn kiện ở trên tay mình, chậm rãi nói, "Tôi giúp em xin nghỉ rồi."
"..." Túc Duy An dừng lại bước chân, "Dạ?"
"Giúp em xin nghỉ rồi, phòng bếp có bữa sáng, ăn đi cho nóng." Đàm Tự cuối cùng cũng ngẩng đầu, "Hôm nay làm việc ở nhà tôi đi, tiền chuyên cần vẫn trả đủ cho em."
Túc Duy An chớp mắt, mất nửa ngày mới lắc đầu, "Nếu đã xin nghỉ rồi thì tôi không cần trả đủ tiền đâu."
Thành thật tới không chấp nhận được.
Đàm Tự cười, "Tốt xấu gì thì cũng là ông chủ tương lai đang theo đuổi em, em có thể lợi dụng một chút không?
Túc Duy An: "..."
Đàm Tự đương nhiên là không thể làm ra được bữa sáng gì đó, nhưng mà bánh mì thì là hắn nướng.
Túc Duy An lấy điện thoại, cắm sạc vào ổ điện ở bên cạnh bàn ăn, yên lặng chờ cho điện thoại khởi động trở lại, cắn như không cắn chiếc bánh mì vừa mới được nướng.
Đàm Tự đứng dậy rót một ly sữa bò đem tới trước mặt của Túc Duy An.
"Uống nhiều, tranh thủ cao thêm.".
Ch????yê???? tгa????g đọc tг????yệ???? ﹎ tг???????? tг????y????????.v???? ﹎
Túc Duy An: "...!tôi nghĩ là sẽ không cao thêm được nữa đâu ạ."
"Sẽ được." Đàm Tự ngồi bên cạnh cậu, văn kiện ở trên tay đã thay đổi, máy tính cũng được đem tới đặt trên bàn ăn, gương mặt hắn không đổi sắc, "Nếu không thì cũng không sao, như vậy cũng tốt, nhưng em vẫn nên uống."
Túc Duy An gật đầu, ngoan ngoãn uống hết một nửa ly sữa bò.
Trong lòng của Đàm Tự ngứa ngáy, hắn nghĩ nếu như bọn họ quen biết nhau sớm hơn một chút...!quên đi, nếu là em ấy khi còn nhỏ, Túc Duy An có thể sẽ do hắn nuôi dưỡng mất.
Điện thoại cuối cùng cũng khởi động lại, phát hiện Trầm Thần đã gửi tới mấy cái tin nhắn.
[Trầm Thần]: An An, nghe nói em bệnh, không sao chứ?
[Trầm Thần]: Hôm nay có cuộc họp, sắp xếp công việc mới là trang phục của nhân vật nữ, chị sẽ gửi tài liệu sang cho em.
Nếu không khỏe thì cũng không cần đi làm đâu, dù sao ở nhà vẽ cũng không ảnh hưởng gì cả
Ngay cả trong nhóm chat kia cũng có vài người đồng nghiệp tag cậu, hỏi cậu bệnh có nặng lắm không, làm cho lồng ngực của cậu trở nên ấm áp.
Túc Duy An trả lời Trầm Thần, "Em không sao ạ, buổi chiều em sẽ đi làm."
Sau đó cậu mở nhóm, vừa định nói cái gì đó thì một tin nhắn mới xuất hiện.
[Đàm Tự]: Em ấy vẫn khoẻ, thấy mọi người hoà hợp với nhau, tôi cũng an tâm rồi
Túc Duy An kinh ngạc ngước mắt lên, tầm mắt của Đàm Tự vẫn còn đang đặt ở trên điện thoại của mình, cảm nhận được ánh mắt từ cậu nên mới nhàn nhã nói, "Em cứ từ từ ăn đi."
Trong nhóm chat bùng nổ ngay lập tức.
[Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi rất hợp nhau, An An là người vừa chăm chỉ vừa có năng lực, tôi rất thích em ấy!]
[Không có chuyện gì thì tốt rồi, sớm quay trở về làm việc nhé, bọn tôi chờ cậu đó @Túc Duy An.
Chào buổi trưa phó tổng, ngài đã ăn cơm trưa chưa?]
[Thân thể quan trọng, nghỉ ngơi cho tốt, phó tổng quan tâm tới người mới như thế, thật sự rất chu đáo.]
Vừa hay cũng là thời gian nghỉ trưa nên mọi người đều rất nhiệt huyết, ngoại trừ đương sự Túc Duy An.
"Bọn họ đều là những kẻ chuyên nịnh nọt, em đừng học theo." Đàm Tự ngoài miệng nói như thế nhưng tay lại phát một phong bao lì xì 200 tệ vào bên trong nhóm chat, đồng thời nhắc nhở Túc Duy An ở bên cạnh mình, "Nhận nhanh đi."
Túc Duy An bị thúc giục nên vô thức nhận lì xì.
158,2 nhân dân tệ, nhận được hơn phân nửa.
"An An em tới rồi sao? Vận may không tồi nha." Trong nhóm có người nói như vậy.
Cậu chỉ nhận tiền lì xì nhưng lại không nói chuyện, thấy thế nào cũng rất xấu hổ.
Túc Duy An có hơi quẫn bách, định giải thích một chút.
[Đàm Tự]: Ừ, vốn dĩ em ấy đang cúi đầu đang cơm thì bị tôi gọi vào nhận bao lì xì.
Hôm nay Đàm Tự on the mic vô cùng mượt.
[Túc Duy An]: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, buổi chiều tôi sẽ đi làm.
Đàm Tự nhìn tới tin nhắn này, hắn nhăn mày lại, cất tiếng hỏi, "Không phải đã nói với em là làm việc ở nhà của tôi thì vẫn tính là chuyên cần đầy đủ hay sao?"
"...!như vậy không tốt lắm đâu ạ." Túc Duy An đáp.
"Tại sao không tốt?"
Túc Duy An thấp giọng, "Như vậy đối với những đồng nghiệp khác thì không công bằng."
Đàm Tự nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, đột nhiên lại bật cười, "Được rồi, nếu như tiền thưởng chuyên cần phải trừ thì buổi chiều em cũng không cần phải tới công ty, dù sao cũng đã tính rằng em xin nghỉ một ngày."
Sao lại có loại ông chủ này chứ, xúi giục nhân viên của mình bỏ bê công việc.
Túc Duy An lắc đầu, "Buổi chiều tôi cũng không có việc gì..."
"Ai bảo em không có việc gì?" Đàm Tự nói, "Buổi chiều tôi đến sân vận động, em đi theo đi, giúp tôi lấy quần áo và nước."
Nghe thấy phải lấy quần áo, Túc Duy An không thể không nghĩ tới Đàm Tự lần trước chơi bóng mà cởi trần thân trên.
Dáng người của Đàm Tự rất đẹp, khi mặc một bộ tây trang, lúc cởi áo khoác thì màu của áo sơ mi trắng giúp hiện ra rất rõ ràng.
Thân hình tam giác ngược vừa phải, lúc cởi quần áo thì càng rõ ràng hơn, vừa nhìn thấy thì biết là đã phải vận động nhiều năm mới tạo thành cơ bắp như vậy.
Những cái này so với việc đi tập gym vài ba hôm để lừa gạt các cô gái không hề giống nhau.
"Mặt của em đỏ rồi kìa." Đàm Tự nén cười, "Có được không đây?"
Túc Duy An đã nghĩ rằng sau chuyện tối hôm qua, sáng nay hai người chắc hẳn sẽ rất xấu hổ.
Nhưng không có, Đàm Tự vẫn có thể nói được hai ba câu chọc cho tim của cậu đập nhanh hơn.
Túc Duy An: "...!được ạ."
Vừa dứt lời, một xúc cảm ấm áp lan toả trên đôi môi.
Đàm Tự đưa tay, xoa xoa nhẹ cánh môi của cậu.
Hắn giải thích, "Sữa bò dính vào rồi."
Nói rồi rút một tờ giấy, ung dung lau sạch ngón tay của mình, nén cười không nhìn xem Túc Duy An đang đột ngột đỏ bừng mặt lên.
Buổi chiều, hai người đến sân vận động đã từng ghé qua trước đây.
Đàm Tự cũng chỉ tới vài lần nhưng những người tới thường xuyên vừa thấy hắn thì đã nhận ra, còn nhiệt tình mới hắn tham gia trận bóng rổ sắp bắt đầu mười phút nữa.
"Em biết chơi bóng không?"
Ý thức được là Đàm Tự đang hỏi mình, Túc Duy An lắc đầu, "Không ạ."
Rất nhiều người bắt đầu chơi bóng rổ căn bản khi học trường cấp hai, nhưng trước đây Túc Duy An bị bạo lực học đường nên không ai muốn cùng cậu chơi, bóng rổ gì đó, đương nhiên cũng sẽ không có.
"Muốn chơi không?" Thấy vẻ mặt của người ở trước mắt đột nhiên trở nên ảm đạm, Đàm Tự đưa tay, xoa xoa tóc cậu.
Túc Duy An nhìn những người đang đi lại mời Đàm Tự, cậu chỉ do dự một lát, "Không cần đâu...!anh đi thi đấu đi."
"Không chơi." Đàm Tự nhìn cậu rồi xoay đầu nói với những người khác, "Tôi phải dắt em ấy đi chơi rồi."
"Không phải cậu ấy nói là không chơi sao? Tới đi, ít người, hơn nữa anh chắc chắn sẽ thắng đấy." Người ở sau khó hiểu nói.
Đàm Tự cười: "Em ấy bên ngoài bướng bỉnh thế thôi nhưng trong lòng có thể đang muốn tôi dắt em ấy cùng chơi đấy."
Túc Duy An: "..."
Người đi hết cả rồi, Đàm Tự mới xoay đầu nhìn vẻ mặt có chút sững sờ của người ở trước mắt, hỏi, "Em muốn học bóng rổ hay là bóng chuyền?"
Tay đang ôm áo khoác Đàm Tự của Túc Duy An hơi siết chặt, vừa mới vào sân vận động, Đàm Tự đã cởi áo khoác ra rồi nhét vào trong lồng ngực cậu.
"...!bóng rổ ạ."
Bởi vì đang trong thời gian làm việc nên người chơi bóng rổ không nhiều lắm, hai người chọn một sân không có người, đặt quần áo xuống rồi bắt đầu luyện tập.
Giải thích nguyên tắc qua một lần, Đàm Tự hỏi, "Em hiểu không?"
Chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, Túc Duy An vội gật đầu, "Hiểu ạ."
Ngay từ đầu vẫn là dạy ném bóng vào rổ, luyện vài lần sẽ chuyển sang dẫn bóng, cuối cùng là phòng ngự.
Bóng chỉ vừa mới ném tới tay không bao lâu thì lại nhẹ nhàng bị Đàm Tự cướp mất.
Huấn luyện viên Đàm: "Phải làm thế nào chỉ trong một nhịp, khi bóng tới tay tôi thì em phải dùng người của em để cản tôi lại."
"....."
Túc Duy An thật sự muốn khóc, Đàm Tự vì muốn đoạt bóng mà liên tục bám ở sau lưng cậu, cậu còn có thể chụp được quả bóng đang di chuyển đã là rất nỗ lực rồi!
"Tôi va vào em đau lắm sao?" Đàm Tự nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, vừa dùng tay đập bóng vừa cong khoé miệng hỏi.
Túc Duy An phủ nhận ngay, "Không có ạ..."
Đàm Tự tiếp tục nói, "Nếu thấy tôi va vào em đau quá thì em có thể đẩy lại tôi mà."
"..."
Sau khi chơi xong một trận bóng, gương mặt của Túc Duy An đỏ bừng, cũng không biết là do mệt hay vẫn là do bị Đàm Tự trêu chọc, nhưng thành thật mà nói thì, cậu biết một chút đấy.
Ăn xong đậu hũ, Đàm Tự lau mồ hôi, lại tiếp tục thả lưỡi câu xuống, "Chơi vui không?"
Túc Duy An vội nói, "Chơi vui ạ."
"Ừ, cuối tuần lại dắt em tới."
"...!vâng." Không thể nói được lời từ chối, Túc Duy An đành phải bổ sung thêm một câu, "Gọi cậu cùng đi nữa ạ."
Đàm Tự bất mãn chậc một tiếc, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Cuối tuần, Đặng Văn Thuỵ nhận được lời mời từ Túc Duy An, vội vàng chạy tới sân vận động để gặp hai người.
Không ngờ trước khi bước vào, anh tình cờ gặp được một người đàn ông quen mặt ở trước cổng, là hàng xóm của Túc Duy An.
Người kia hiển nhiên không nhận ra anh, Đặng Văn Thuỵ cảm thấy thật xui xẻo, vừa mới chuẩn bị xoay người đi vào, nhân tiện thông báo cho hai người rằng nên đổi sang sân vận động khác.
"Tôi nói, sao lại có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu gà ở đây nhỉ?"
Giọng điệu đặc biệt lười biếng của Đàm Tự vang lên ở phía sau.
Bị giẫm lên chỗ đau của mình, người hàng xóm kia đầu tiên là sửng sốt sau đó giận không thể nhịn xuống mà xoay đầu lại.
Người hàng xóm vừa mới muốn nói gì, có người ở bên trong đã chạy ra, "Làm cái gì vậy, mười một người đang chờ cậu bên trong đấy."
"Gặp được tên thần kinh..." Lời còn chưa nói xong thì đã bị đồng đội của mình cắt ngang.
"Ô, người anh em, anh lại tới rồi?"
Đàm Tự vẫn nhìn người hàng xóm kia với ánh mắt châm chọc rõ ràng.
"Ừ, người này là đồng đội của các cậu sao? Thực lực kém như thế, sao lại tuyển vào?"
Sân vận động này có nhiều người qua lại, cũng có không ít những đội tư nhân, trong đó không thiếu những vận động viên đã về hưu, đều là sau khi giải nghệ cảm thấy nhàm chán nên mới tới đây để giết thời gian, năng lực đương nhiên không thể kém cỏi.
Người hàng xóm: "Kỹ thuật của tôi đúng thật là không tốt, nhưng nếu so với anh thì dư sức."
Đàm Tự: "Vậy thì thử xem?"
Người hàng xóm trừng mắt, "Được thôi, thua thì anh nói xem sẽ như thế nào?"
Thấy anh ta đã một chân dẫm vào mương, Đàm Tự cười nhạo, "Nếu thua, cậu phải đeo bảng tôi là kẻ đi lừa hôn rồi đi dạo phố hai vòng."
Lại một lần nữa bị dẫm vào chỗ đau, phổi của người hàng xóm suýt nữa thì nổ tung, "Còn nếu là anh thua thì thế nào?"
"Tuỳ cậu."
Túc Duy An hiếm khi đến muộn.
Thang máy ở chung cư đột nhiên xảy ra trục trặc, cậu bị kẹt ở bên trong.
Tuy nhân viên bảo trì đã tới rất kịp thời nhưng sau khi sửa xong thì cũng đã muộn.
Lúc được nhân viên kéo lên, cậu cũng không quá rảnh rỗi để nghe nhân viên xin lỗi mà chạy ngay tới sân vận động một cách hoảng loạn.
Kết quả khi vừa chạy tới, cậu nhìn thấy ngay một người đàn ông mặt mày xám xịt đi ra, là hàng xóm của cậu, trên cổ của anh ta còn đeo thêm một tấm bảng rất lớn.
|Tôi đi lừa hôn, tôi có tội, tôi không xứng đáng sống trong xã hội mới này.|
Phông chữ đậm mang đầy khí phách, cứng cáp mạnh mẽ và cũng có hơi quen thuộc..