Sếp Ta Thực Ôn Nhu

Trong giấc mộng Lâm Trình Tử mơ thấy cô đi lạc vào 1 khu vườn, nơi đó chim chóc hót vang, trăm hoa đua nở, là nơi ngập tràn ánh sáng của mùa xuân, ấm áp lại xinh đẹp. Cô đi giữa rừng hoa, cứ đi mãi đi mãi, mong muốn sẽ tìm được đích đến, nhưng vạn vật ở đây trãi dài đến bất tận, xung quanh cô chỉ toàn hoa là hoa, Lâm Trình Tử lo lắng, cô chạy loạn khắp nơi, đột nhiên phía xa xa có 1 bóng người, cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không thấy rõ là ai bởi cái bóng kia quá mờ nhạt, cô cố chạy đến gần cái ‘bóng’ ấy, đuỗi mãi, đuỗi mãi cho đến khi cô túm được góc áo của cái ‘bóng’, người kia chậm rãi xoay mặt lại, anh cười với cô, thật dịu dàng và yêu thương. Nhìn thấy anh mọi lo lắng sợ hãi trong cô như bị xóa tan tất cả, cô mĩm cười ngọt ngào, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, mãi mãi không buông. Đúng, chính là mãi mãi.

Cảm giác mát lạnh khắp cơ thể đánh thức Lâm Trình Tử, cô nhíu mày có chút khó

Chịu vì bị đánh thức khỏi mộng đẹp, cô lười biếng nâng mi mắt, 1 chút ánh sáng từ bệ cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng, nắng sớm ấm áp chính là món quà tuyệt vời nhất mà nữ thần mùa đông dành tặng cho mọi người khi bà đến thăm.

Trời đã ngày 1 buốt hơn, mùa đông đã chính thức chiếm chổ, nhưng trong phòng vẫn rất ấm áp, không hiểu là do phòng ấm hay vốn dĩ trong tim của cô đang rất ấm.

Sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là Cổ Ngự Hoài, anh cầm lấy khăn bông thấm nước, cẩn thận tỉ mỉ lau sạch từng tấc da thịt cho cô.

Lâm Trình Tử hạnh phúc không thôi, bây giờ thì cô đã biết thật ra thứ khiến cô luôn ấm áp là gì, đó chính là tình yêu anh dành cho cô, ‘nó’ dịu dàng, cẩn thận bao bọc con tim cô, khiến cô luôn luôn cảm thấy tim mình ấm áp.

Cô khẽ nhích người, 1 cơn đau đột nhiên ập đến khiến cô nhăn mặt, thắt lưng đau như bị đánh gãy, bụng dưới cũng truyền đến từng cơn đau quặn, tứ chi nhức mõi vô lực, đau…

Cổ Ngự Hoài đang tập trung tinh thần lau người cho Lâm Trình Tử thì phát hiện cô cử động, anh nhìn thấy cô nhíu mày đau đớn thì xót xa không thôi.

- Đau lắm à? Anh ôn nhu hỏi, tay vẫn không ngừng lau thân thể giúp cô.

- Ừm. Lâm Trình Tử toàn thân cứng đơ, không dám nhúc nhích, chỉ sợ lại động sẽ đau.

- Anh xin lỗi. Cổ Ngự Hoài thương tiếc không thôi, anh buông cái khăn lông ra, đôi tay to lớn yêu thương vuốt má cô.

Lâm Trình Tử không nói gì, cô nhìn anh ánh mắt như muốn nói “ em không sao, tất cả vì anh đều xứng đáng”. Thiên ngôn vạn ngữ họ đều gữi cả vào ánh mắt mà trao cho nhau.

Anh yêu thương ôm lấy cô như đang ôm thứ trân bảo quý giá nhất của đời anh, bao bọc cô trong chăn sợ cô lạnh. Lâm Trình Tử thoãi mái đón nhận ôn nhu anh dành cho cô, hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc cùng Cổ Ngự Hoài.

Lúc lâu sau Lâm Trình Tử lại lần nữa thiếp đi trong vòng tay của Cổ Ngự Hoài, anh yêu thương giúp cô vén lại góc chăn, ôn nhu hôn nhẹ lên cánh môi hồng nộn rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng chuẩn bị bữa ăn.

….


Lần thứ 2 Lâm Trình Tử tỉnh dậy là lúc mặt trời đã lên cao quá đầu. Cô uể oải vươn vai, thân thể vẫn còn chút đau buốt nhưng không quá đau như lúc đầu nữa, cô xuống giường, chuẩn bị đi vào phòng tắm thì cửa phòng bật mở, là Cổ Ngự Hoài, anh thoáng ngây người khi thấy cô toàn thân trần như nhộng, từng tia nắng tinh nghịch trêu đùa, chạy nhãy trên thân thể trắng mịn của cô làm cho làn da thêm phần lung linh, ấn kí do anh để lại đêm qua in đậm trên từng tấc da thịt của cô, tạo nên 1 mảng phiếm hồng rực rỡ, bộ dáng sau khi thức dậy của cô có chút gì đó mơ màng, ánh mắt mông lung quyến rũ, tóc rối chãy dài trên bờ vai mãnh khãnh đôi môi hồng nhuận khép hờ như mời gọi. Đột nhiên thân thể Cổ Ngự Hoài căng cứng, dục vọng trong anh đã thức tỉnh, anh cố đè nén, đi đến bên cô, đôi tay rắn ôm lấy cô.

- Oái, anh làm gì? Lâm Trình Tử vừa mới tỉnh ngũ còn đang mơ mơ màng màng, định đi vào phòng tắm, chưa kịp vào liền bị anh tấn công làm cô giật mình.

- Em định đi đâu? Cổ Ngự Hoài giọng khàn khàn hỏi.

- Em muốn vào phòng tắm. Lâm trình Tử bây giờ mới ý thức được rằng thân thể cô không chút che đậy đang phơi bày trước mắt anh, cô có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh đang rà soát khắp thân thể của cô. Cô ngượng ngùng cúi đầu, 1 chút cũng không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Trình Tử vì ngượng ngùng khiến cho thân thể nỗi lên 1 tầng đỏ ửng, Cổ Ngự Hoài ánh mắt có lửa nhìn cô, anh sãi bước lớn đem cô hướng phòng tắm đi đến, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế tắm, anh ngổi chồm hổm dưới đất, yêu thương hỏi cô:

- Còn đau lắm không?

Lâm Trình Tử đầu vẫn cúi sát, lắc qua lắc lại, ý nói không đau.

Ánh mắt Cổ Ngự Hoài sáng lên, anh nói:

- Anh giúp em tắm.

Nói vừa dứt lời, anh bế cô ra khỏi ghế, hướng đến vòi sen đi đến, đặt cô đứng xuống đất, anh cẩn thận chỉnh cho nước vừa đũ ấm. Làn nước ấm nóng chãy dài trên da thịt trơn mịn, 1 cảm giác sảng khoái ập đến khiến Lâm Trình Tử rùng mình. Cổ Ngự Hoài để cho vòi sen xịt nước vào người cô, bàn tay to mơn trớn từng tấc da thịt của cô, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô thư giãn.

Lâm Trình Tử tận tình hưởng thụ anh xoa bóp, cô khép hờ mắt đôi môi hồng nộn chốc chốc khẽ phát ra âm thanh thở dài đầy thỏa mãn. Cô nào có biết thứ âm thanh kia chính là ngòi châm thuốc nổ, Cổ Ngự Hoài rất nhanh không kìm chế được, đôi môi ấm nóng hối hả tìm kiếm môi cô, môi lưỡi 2 người dây dưa qua lại, triền miên không dứt, bàn tay to lớn tự lúc nào đã dừng lại 1 bên gò bòng đào no đũ ra sức xoa nắn, kích thích dục vọng trong cô. Bạc môi khiêu gợi rời môi cô mang theo 1 chút luyến tiếc, trượt dài theo cái cổ mãnh khảnh, đi qua xương quai xanh, hơi ngừng lại 1 chút ở đó cắn, mút lấy, đôi môi tinh quái rất nhanh tìm đến 1 bên gò bồng còn lại mà ra sức thưởng thức.

Từng tia nước ấm nóng vẫn không ngừng chãy dài trên thân thể 2 người, cùng với lửa tình thiêu đốt, 2 người nhanh chóng bùng nổ, từng mạch máu sôi sục, đang vẫy gọi lẫn nhau.

Lâm Trình Tử ánh mắt mông lung, làn da nhiễm ửng 1 sắc hồng đặc trưng của nhục dục, cô vô thức ưởn cong tấm lưng, mong muốn anh yêu chiều nhiều hơn.

Cổ Ngự Hoài không khách khí, tận tình thưởng thức cho đến khi đôi tuyết phong căng cứng, dựng đứng sừng sững thì mới ngừng, bạc môi nhanh chóng lại trở về bên môi cô, tay anh bận rộn thoát quần áo, rất nhanh sau đó 2 người trần trụi dán sát vào nhau, anh dùng thân thể to lớn ma sát qua lại toàn thân cô, dục vọng nam nhân to lớn nóng bỏng cũng tham lam cọ dụi bên ngoài nguyệt khẩu cho đến khi nó bị thấm ướt bởi dịch chất ngọt ngào của cô thì mới hung hăng tiến vào.


Đột nhiên bị tập kích mà không báo trước, Lâm Trình Tử rên lên 1 tiếng. Cổ Ngự Hoài tạm thời đình chỉ hoạt động, anh lo lắng hỏi:

- Em ổn chứ?

Lâm Trình Tử uốn éo tấm thân, cố gắng thích nghi với vật to lớn nóng bỏng kia, lúc lâu sau mới gật đầu e lệ.

Như được gỡ bỏ lệnh cấm, anh vui sướng tiến sâu hơn vào cơ thể cô, bắt đầu động luật nguyên thủy nhất, anh cử động ngày 1 nhanh và mạnh, cuồng dã ra vào bên trong cơ thể cô, Lâm Trình Tử chỉ có thể hoàn toàn bấu víu vào anh, chân thon dài quấn quanh thắt lưng của anh, tay ngọc luồn vào tóc anh, đôi lúc vì kích tình quá mức mà không thương tiếc cắn vào bờ vai rộng của anh.

Cái tay bị bó thạch vốn đã bị anh bỏ quên từ hôm qua, anh buông thỏng nó 1 bên, dùng bàn tay còn lại bao phủ cặp mông săn chắc của cô, dục vọng vẫn như trước hăng say ra vào nơi ấm áp mê người của cô.

Khoái cảm như từng sóng to ập đến với cô, từng đợt từng đợt đánh úp dữ dội vào từng giác quan của cô, khoái hoạt dồn dập nhấn chìm cô, cô hạnh phúc đón lấy.

Cái miệng nhỏ nhắn chốc chốc lại phát ra âm thanh kiều mị vì kích tình, thứ âm thanh ấy cứ như thuốc kích thích, như khuyến khích anh phấn đấu hơn nữa, anh như con ngựa hoang đứt dây, cuồng dã xâm chiếm cô, kịch liệt ra vào, cô hoàn toàn buông thả bản thân hoan nghênh anh xâm chiếm, 1 lần lại 1 lần tình triều lên cao, đẫy 2 người đến đĩnh thăng hoa, cùng nhau trầm luân trong bể hoan ái.

Kích tình đi qua, để lại trong phòng 1 mùi vị đặc trưng của hoan ái, anh dịu dàng ôm cô đi vào bồn tắm, cả 2 cùng đắm chìm trong làn nước ấm áp, thư thái tận hưởng thứ hạnh phúc của 2 người.

……….

Sáng hôm nay 2 người lại cùng nhau ân ân ái ái đến công ty dưới vô vàn cặp mắt ngưỡng mộ, Cổ Ngự Hoài ôm eo Lâm Trình Tử, hiên ngang đi vào công ty, công khai tuyên bố chủ quyền sở hữu, giả bộ như không nhìn thấy sắc mặt tối đen như đêm 30 của Lâm Trình Tử.

2 người vừa vào đến phòng làm việc, Lâm Trình Tử liền hờn dỗi đẫy tay anh ra, cô đi đến bên sofa, ngồi phịch xuống đó, không thèm để ý đến bộ mặt nham nhở của Cổ Ngự Hoài, từ ngày 2 người xxoo anh như đỗi tính hẳn, ôn nhu yêu thương cô thì vẫn còn đó chỉ có tăng mà không có giảm, nhưng đồng thời thái độ càn rỡ động 1 tý là táy máy tay chân cũng tăng theo không ít.

Cổ Ngự Hoài yêu chết vẽ mặt hờn dỗi này của cô, anh tiến đến ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng, nhe giọng nài nĩ:

- Bảo bối, lại giận anh nữa à.


Lâm Trình Tử lơ đẹp Cổ Ngự Hoài, không thèm trã lời. Anh cười tủm tỉm, 1 ý nghĩ không an phận lóe lên trong đầu anh, khóe môi trào phúng treo lên cùng với 1 chút gian tà.

Cổ Ngự Hoài di cái mặt tuấn tú phóng đại đến gần Lâm Trình Tử, cười đến thập phần sáng lạng, bạc môi mõng hướng đôi môi hồng nhuận ngọt ngào của cô làm đích đến.

Lâm Trình Tử hung hăng dùng tay đẫy đầu anh ra, trừng mắt bộ dáng vẫn còn giận dỗi nói:

- Tránh ra, đại sắc lang.

Cổ Ngự Hoài cười giảo hoạt khi nghe câu nói kia, anh xuyên tạc câu nói của cô:

- Thì ra bảo bối của anh thích anh làm đại sắc lang, vậy thì anh phải cố gắng chiều lòng em mới được.

Nói rồi anh nhào vào người cô, hăng say trêu chọc. Lâm Trình Tử cố gắng né tránh, 2 người lao vào cuộc hỗn chiến và đương nhiên người thua cuộc chính là bạn Lâm Trình Tử.



Lâm Trình Tử thở hỗn hển nằm trên người Cổ Ngự Hoài, anh yêu thương vuốt lại vài sợi tóc rối ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô. Lâm Trình Tử hung hăng đấm 1 cái vào vòm ngực của anh như trách cứ. Tên này ăn cô được 1 lần rồi thì đi đến đâu cũng nổi máu, tại công ty mà cũng động dục cho được, lỡ có người vào thì sao?

Cổ Ngự Hoài cười hề hề, yêu thương ôm chặt lấy cô, tay bận rộn vuốt ve tấm lưng trần thon thả, ai bảo cô mê người quá làm chi, quyến rũ anh làm chuyện xấu.

- Anh có thể tha cho Định Lập 1 con đường sống được không? Lâm trình Tử đột nhiên hỏi.

Động tác của Cổ Ngự Hoài đột nhiên ngưng lại, tay anh bất giác siết chặc tấm lưng thon của cô.

- Ai nha, anh làm gì mà mạnh tay thế, định siết chết em à? Lâm Trình Tử trách cứ, cô biết anh đang ghen.

- Siết chết em, ai bảo em cầu xin giúp tên đó. Cổ Ngự Hoài rít qua kẽ răng, nhưng lực nơi bàn tay đã giảm đi rất nhiều.

- Ai nói em xin cho hắn, chỉ là… Lâm trình Tử keo dài giọng.

- Chỉ là cái gì? Cổ Ngự Hoài hấp tấp hỏi.

- Chỉ là em không muốn nhìn thấy người vô tội bị liên lụy, 2 cha con họ Trình có lỗi gì đâu, nghe nói họ đã suy sụp đến cực độ, dù gì cũng là công ty do người ta 1 lòng gầy dựng lên, nay mất trắng, không đau lòng mới là lạ đó.


- Mặc kệ họ, ai bảo dung túng cho cái tên khốn kia làm chi. Cổ Ngự Hoài trong giọng đầy ghen tuông nói.

- Định Lập đã về tay anh rồi, chỉ còn lại mấy công ty chi nhánh nhỏ bé, anh không thể buông tay tha cho họ con đường sống sao?

- Không muốn, cha con họ Trình kia cũng đâu thân thuộc gì với em, mắc gì phải thay họ cầu tình, nên nhớ Trình gia tiểu thư kia đã từng cướp người yêu của em đó, không hận à? Cổ Ngự Hoài căm giận nói.

- Này này, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác thế nhé, với lại anh nên cảm ơn cô ấy, nhờ cô ây mà anh mới có được em đấy, anh nghĩ xem nếu vợ chồng họ ly tan, có khi nào Tề Chính Minh lại quay về tìm em? Lâm Trình Tử hù dọa.

- Hắn dám, anh đập gãy chân hắn nếu dám tiến đến gần em. Cổ Ngự Hoài cơ hồ là rống lên.

- Đấy, chính là như thế, vì tránh anh ta lại đến làm phiền em anh nên tha cho người ta 1 con đường sống đi. Lâm trình Tử nhẹ giọng thuyết phục.

- Nhưng mà… Cổ Ngự Hoài do dự.

- Không nhưng nhị gì hết, anh không vì tội nghiệp cha con nhà họ Trình cũng nên tích chút phước đức cho con cháu sau này chứ.

Cổ Ngự Hoài thoáng hạnh phúc, anh cười tà tứ, thủ thỉ bên tai cô:

- Em lo lắng cho con cái của chúng ta sau này sao? Được rồi, vì cục cưng của chúng ta sau này, anh sẽ tha cho họ Trình con đường sống. Cổ Ngự Hoài cố tình nhấn mạnh 2 chữ họ Trình.

- Anh này, ai nói sẽ sinh con cho anh chứ. Lâm Trình Tử nũng nịu.

- Em chứ ai, chẳng phải em nói con cháu sau này còn gì, không phải con cháu của cúng ta thì còn của ai vào đây? Cổ Ngự Hoài nói như đó là điều hiển nhiên.

- Anh… Đồ mặt dày tự kỉ. Lâm Trình Tử dí ngón tay thon dài vào trán Cổ Ngự Hoài, ánh mắt không giấu diếm yêu thương.

Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng tận hưỡng hạnh phúc do đối phương mang lại, và 1 điều chắc chắn rằng họ sẽ mãi bên nhau và luôn luôn hạnh phúc.

Phía xa xa 1 vầng trời màu hồng đang tiến đến gần nhưng những người đang yêu, mang đến cho họ thật nhiều hạnh phúc và ấm áp trong mùa đông lạnh giá này.

-----»»»»» Toàn Văn Hoàn «««««-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận