Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!


- Sếp Tần, xin tự trọng!
Lời thốt ra từ cánh môi đỏ bừng như lửa hóa ra lại có thể lạnh tựa băng sương như thế...
Tần Tranh nhìn Sở Nhiên hờ hững kéo lại dây áo mỏng manh, một sợi dây đã xong nhiệm vụ đang treo hờ hững một bên vai cô.

Sở Nhiên nhíu mày trừng anh một cái, xoay người tìm mái tóc giả anh kéo vội vàng vứt sang một bên khi nãy.
Lúc đó, tuy đang nói chuyện với quản lý, Tần Tranh cũng đã tranh thủ đánh giá tình hình, tiện thể quét một vòng toàn thân cô, ghi nhận những đặc điểm dễ nhận biết.
Màu áo và mái tóc tóc dài là hai thứ đập vào mắt người khác đầu tiên.
Sở Nhiên vốn không thích để tóc dài, cô có một cuộc sống sôi nổi nhưng ngại phiền phức, sẽ không để mái tóc dài chiếm lấy thời gian quý giá của mình.

Nhìn kỹ nếp gấp trên từng lọn tóc quăn xinh đẹp, mái tóc này trăm phần là giả.
Tóc thì dễ giải quyết rồi, còn lại là y phục.
Sếp Tần rất nhanh chóng có chủ ý, ngay lúc nghe ra Chân Phương có ý định xông vào đã nhanh chóng kéo mái tóc giả xuống ném vào hốc cửa đồng thời xoay người ép cô lên tường.

Chiếc váy mỏng manh khiêu khích bị anh kéo xuống tận lưng, lại tính toán góc độ để nửa người dưới của anh che hết làn váy rũ rượi kia.
Tiếng phản đối của Sở Nhiên cũng bị anh dùng miệng phong kín.
Qua bao nhiêu năm, cảm giác chạm được mùi vị của cô vẫn khiến máu trong người anh nóng lên, muốn càng nhiều.

Vì thế khi quản lý và hai vệ sĩ kia xông vào, cảm xúc bực bội khi bị quấy rầy của anh không hoàn toàn là giả.
Đúng như dự đoán, dù Chân Phương có ý nghi ngờ cũng không dám lỗ mãng đến gần hơn nữa, chỉ biết đem Uông lão đại ra dọa dẫm xa gần.
Nhưng Tần Tranh là ai chứ? Từ thuở thiếu niên anh đã ương ngạnh không biết phục tùng, trãi qua năm tháng mài giũa lại càng kiên định như sắt thép.

Trong từ điển của Sếp Tần chưa bao giờ có từ "sợ sệt"!
Chân Phương biết khó mà lui là kết quả trong dự liệu, quan trọng là lúc này phải làm thế nào xử lý hậu quả cô nàng rắc rối đang đứng trước mặt anh mang tới.
Một chiếc giày rơi xuống gầm bàn, cô khom người khuỵu gối xuống vẫn không lấy ra được.
Anh ngồi xổm xuống nhặt lấy, xong lại nhẩn nha cầm lấy bàn chân trần trụi của cô xỏ vào.
Sở Nhiên mất bình tĩnh muốn rụt chân lại, nhưng không thể thắng nổi bàn tay như gọng sắt của anh, đành để mặc cho anh tác quái.
Nhìn thấy mái tóc đen nhánh trước mặt, Sở Nhiên hoảng hốt như nhớ về ngày nào xa xôi ở cánh rừng sâu nơi biên giới, có chàng trai lạnh lùng trầm mặc vốc nước suối mát lạnh rửa chân cho cô.
Gió thổi qua tán rừng cao vợi, xôn xao đến tận trái tim.
Sự trân trọng nâng niu toát ra từ cử chỉ ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến cô dần trầm luân trong mối tình dối trá kia.
Sở Nhiên vừa nghĩ lại thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Cô lắc đầu xua đi giây phút yếu đuối thoáng qua này.
Ánh mắt anh lướt qua bắp chân thon dài, dần dần kéo đến cặp đùi non mịn đầy khiêu khích của cô, lửa giận nhen nhóm, từ từ đứng dậy ngả ngớn nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập mỉa mai cay nghiệt.
- Bây giờ phóng viên thích ăn mặc hở hang như thế này để đi tác nghiệp sao? Xem ra săn tin là phụ, săn tình là chính nhỉ!?
Sở Nhiên cũng không yếu thế, cười lạnh bắt chéo đôi chân dựa vào cửa, vẻ quyến rũ kiều mị cố ý toát ra trong từng động tác khiến người mơ màng.
- Sếp Tần cũng đâu có tồi? Nhân viên nhà nước lại đến mấy chốn ăn chơi gió trăng thế này, đừng có nói là sếp đang đi làm án, sẽ làm người khác cười đến rụng răng.
- Uông lão đại là ổ kiến lửa không nên động vào, tôi khuyên em làm việc có chừng mực một chút, lỡ xảy ra chuyện thì không ai gánh nổi được đâu.
Sở Nhiên xì khẽ một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm.

Trong một lúc, căn phòng trở nên im lặng, chỉ có tầm mắt anh trầm tĩnh nhìn cô, không biết đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì.
Sở Nhiên đưa tay ôm ngực, điều hòa trong phòng này thực sự quá lạnh, cộng với ánh mắt quá mức tĩnh lặng đang nhìn mình, mới có mấy phút mà gai ốc trên người cô nổi hết cả lên.
Chiếc áo khoác vẫn còn đang nằm trên ghế ở quầy bar, việc đến đó lấy lại nó xem ra là chuyện không thể rồi.

Cô phải gắng gượng chống lại cảm giác muốn rùng mình, bàn tay lại càng nôn nóng gõ trên cánh tay còn lại.
Tần Tranh nhận ra, kéo lấy áo khoác trên móc đưa cho cô.

Sở Nhiên trù trừ không muốn nhận, lại nhìn thấy anh nhướng mày nhìn về bờ vai trần trụi của mình, cô có chút căm tức giật lấy khoác lên.
Hai người một trước một sau nghênh ngang ra cửa lớn, hai người vệ sĩ kia vẫn còn đứng tại cửa đợi, đang muốn tiến lên lại chạm phải tầm mắt lạnh như băng của Tần Tranh bước tới, hai người nhìn nhau cùng thu chân lại.
Tần Tranh mở cửa xe nhét Sở Nhiên vào ghế lái phụ, cô ồn ào muốn ngồi băng ghế sau.

Anh chau mày cười nhạo.
- Tôi không phải lái taxi! Bây giờ em có hai sự lựa chọn: Ngồi ở chỗ này hoặc là đứng kia đợi xe.
Anh hếch mặt ra hiệu về phía hai gã đàn ông, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Sở Nhiên đương nhiên biết so đo thiệt hơn, đành chấp nhận cài lại dây an toàn quay mặt ra cửa sổ không muốn nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo đáng ghét này của anh.
- Muốn về nhà hay quay về tòa soạn?
Cô nhìn anh với vẻ mặt: Anh điên à?
Sao có thể đến tòa soạn với bộ dạng tả tơi như thế này được?
Cô thở dài báo địa chỉ chung cư Hằng Thịnh, kể từ lúc đó bắt đầu cự tuyệt giao lưu ngôn ngữ với sếp Tần, chỉ để lại một câu "Cảm ơn!" cộc lốc rồi xuống xe.
Tần Tranh xoa cằm, tấp xe vào lề nhìn theo bóng cô.
Mười phút sau, cửa sổ một căn phòng trên lầu tám sáng đèn.

Anh im lặng nhìn ánh sáng lấp lóe trên cao, dần dần bình phục nỗi lòng đang gợn sóng vì cuộc gặp mặt không chuẩn bị trước này.
Thật tốt vì em vẫn là cô gái hăng hái sôi nổi như năm nào, Tiểu Dã của anh!
Rút điện thoại ra nhấn vào một dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh có người nhận điện.

Tần Tranh cất giọng bình thản.
- Ha lô, Uông Tư Đình, em có rảnh Không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui