Nước ở khu vực đáy suối lạnh hơn Tiểu Dã tưởng tượng, tầng đáy lởm chởm đá cuội lại bám đầy rong rêu trơn nhẫy.
Bàn tay A Dương đưa về phía sau cho cô nắm lấy, những ngón tay dài khỏe mạnh tóm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô.
Mặc dù đã có sợi dây buộc lại nhưng độ ấm của bàn tay chàng trai này mới thực sự là thứ khiến cô cảm thấy an tâm, cổ vũ cô tiến về phía trước.
Đi được một phần ba đoạn đường, khoảng cách chỉ hơn chục mét nhưng họ đã dùng thời gian bằng với khi A Dương vượt suối một mình.
Chàng trai lầm lũi tiến về phía trước, hầu như dùng lực của một người chống lại sức nước để đưa hai người tiến lên.
Nước từ từ ngập quá thắt lưng, đôi chân Tiểu Dã bắt đầu lạnh cóng, cô cố gắng hết sức nhấc chân đạp lên vùng đá sỏi lẫn lộn trơn trượt, bởi vì cô nhìn thấy mồ hôi bắt đầu rịn càng lúc càng nhiều trên mặt và trên cổ thanh niên đang kéo mình.
Nhận thức bản thân mình chính là gánh nặng cho người khác là một loại cảm thụ chưa bao giờ là dễ chịu cả.
Đối với một cô gái có tính cách hơi mạnh mẽ như cô lại càng tăng gấp bội.
Chưa bao giờ cô ước ao mình có một thể lực dẻo dai và sung mãn như lúc này, để có thể chia sẻ cho người bạn đồng hành bất đắc dĩ này một phần khó khăn cũng được.
- Đừng phân tâm! Cô chú ý đến con đường đang đi, hạn chế sai lầm thì đã là giúp đỡ tôi rồi.
Người đang quay lưng về phía cô mà cứ như mọc thêm một cặp mắt ở đằng sau vậy.
Tuổi đời còn trẻ mà tâm tư nặng như vậy, có thể suy đoán lòng người dễ như trở bàn tay.
Rốt cuộc thì A Dương này đã trải qua những gì mới có thể trở thành người thâm trầm khó đoán như bây giờ?
Tiểu Dã có muốn suy nghĩ thêm cũng không được nữa, bởi vì ngay lúc ấy cô bị trợt chân rồi.
Tảng đá phủ đầy rong rêu ở dưới đáy thoạt đầu có vẻ bằng phẳng, cô dùng chân dò dẫm cẩn thận rồi mới bước lên, chưa kịp thu chân sau để đứng vững thì cả người đã nghiêng về một bên.
Hóa ra đó là một tảng tảng đá có hình tam giác, bề mặt đưa lên trên vừa hay chính là nơi có diện tích lớn nhất của nó.
Tiểu Dã đứng lệch trọng tâm, thế là nó xê dịch khỏi vị trí cố định bao lâu nay rồi lật sang bên.
A Dương bị sức nặng của cô ghì lại, chỉ thiếu chút nữa đã bật về phía sau.
Cậu ổn định bước chân, tóm lấy sợi dây kéo Tiểu Dã lại nhanh chóng.
Tiểu Dã chỉ vừa cảm thấy cả người chìm vào trong nước thì người kia đã vớt mình lên rồi.
Tựa vào lòng cậu, áo quần đầu tóc cô đều ướt hết, may mà tay chân không trầy trụa thêm chỗ nào.
Vết thương trên vai và trên mặt bị thấm nước ướt đẫm kéo theo cảm giác đau xót, Tiểu Dã hít hà rất nhỏ giọng nhưng hiển nhiên là A Dương nghe thấy, bởi vì ngay sau đó anh ta dừng lại rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn khô nho nhỏ đưa cho cô.
Tiểu Dã rụt rè đưa tay cầm lấy sau đó thấm khô những vệt nước vương trên mặt mình, vết thương trên vai thì không có biện pháp để làm nó khô ráo lập tức ngoài việc cởi áo ra lau chùi.
Bây giờ không tiện lắm, họ cũng không có nhiều thời gian lằng nhằng.
Chiếc khăn quay về tay chủ cũ, A Dương nhét nó vào trong túi rồi kéo cô lại cuộc hành trình.
Đến giữa suối, nước đã ngập qua ngực Tiểu Dã, cô chỉ có thể nhờ vào sự lôi kéo của người phía trước mà tiến tới từng chút một.
Dòng nước chảy xiết xô đẩy vào thân thể, có đôi lúc như muốn cuốn phăng lấy cả hai.
A Dương vẫn kiên trì lách mình che chắn một phần sức nước cho cô, hơi thở cậu bắt đầu nặng nề hơn, tốc độ của bọn họ dần chậm lại.
Ngỡ như chỉ cần cố gắng thêm một ít thời gian thì có thể sang bờ bên kia an toàn, thế nhưng đến khi quãng đường chỉ còn lại gần mười mét, với tầm mắt tinh tường của mình thì A Dương nhìn thấy một cành cây lớn đang theo dòng nước băng băng tiến nhanh về phía họ.
Cậu tóm lấy cô gái bên cạnh đẩy về phía trước nhanh chóng, còn chưa kịp làm gì cho bản thân mình thì cành lớn mang theo cây lá rậm rạp đã đến bên cạnh, A Dương chỉ tiến được hai ba bước chân đã bị đầu gỗ đập mạnh ngang hông.
- Hự!
Cậu không kềm được phải thốt lên một tiếng hừ đau đớn, phần lưng từ bên hông ra sau trở nên bỏng rát vì va chạm.
Lực đập của đầu cành khiến cơ bắp phải gánh chịu đau đớn không nhỏ, A Dương nén cơn đau để túm lấy cô tiến về phía bờ.
Tiểu Dã nhìn cành cây đang xoay vòng chạy theo con nước mà thấy sợ.
Đó thật ra một cây tơ bị gãy ngang thân, cành lá sum sê to nặng.
Nếu lúc nãy người bị chạm vào là cô thì chắc hẳn bây giờ cô đã bị cuốn theo dòng nước tới tận đập tràn mất rồi.
Tới bờ bên kia, hai chân của Tiểu Dã hầu như đều mất đi tri giác, mỏi mệt quấn lấy tấm thân khiến cô lười cả nói chuyện.
Vừa chạm đến đất liền, cảm giác lạnh lẽo trên chân cũng dần tan biến, cô gỡ vòng dây choàng chéo trên vai rồi ngồi sụp xuống ven bờ.
A Dương nhìn cô, đôi chân đang muốn hướng về đống đồ đạc ở đằng xa chậm dần lại, rốt cuộc tựa trên thân cây gần đó nhìn trời nhìn mây.
Trời cao xanh trong vắt, cây cối hai bên bờ suối đã được gột rửa sau trận mưa tầm tã hôm kia, bây giờ đang xanh ngắt một màu.
Chỗ va đập ban nãy vẫn còn đau đớn, A Dương tự giễu trong lòng, thế mà cũng có một ngày mình trở thành người biết lo lắng cho cảm thụ của người khác hơn nhu cầu của bản thân rồi đấy.
Người anh trai hay ghét bỏ của mình mà biết chắc sẽ cười đến rụng răng mất thôi..