Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!


Tiểu Dã bừng tỉnh khi cảm thấy bả vai bị lay khẽ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt nhuốm vẻ lo lắng của A Dương.
Trời lúc này đã sập tối rồi, mặt trời đã tắt từ lâu, bóng đêm bao phủ khiến cả khu rừng chìm vào trong không gian tù mù và lạnh lẽo.

Ánh sáng bập bùng từ đống lửa chẳng biết được nhóm lên từ lúc nào chẳng thể soi rõ được bao nhiêu diện tích mà đoàn người đang trú ngụ.
Một chiếc lều đơn giản đã được dựng lên trên mặt đất bằng phẳng, trên tấm bạt đơn sơ được trải trên một lớp cỏ khô dày cộp, thiếu niên tên Mộc kia đang nhìn chằm chằm về phía bên này với vẻ tò mò không hề che giấu.
Tiểu Dã xoay nhẹ đầu để xua đi cơn mụ mị đang xâm chiếm đầu óc mình, nghe thấy A Dương hỏi nhỏ:
- Sao thế? Có đau ở đâu không? Cô ngủ hơn hai giờ rồi, dậy ăn tối đi.
Cô lắc đầu nhẹ, kéo lấy bàn tay đang chìa ra của A Dương dưới cái nhìn nhăn nhó của Mộc để đứng dậy.

Đổ nước rửa mặt, sửa sang lại đầu tóc bên cạnh anh ta, vừa làm vừa liếc mắt nhìn cậu nhóc với vẻ khiêu khích rõ ràng.

"Tức chết cậu luôn!"
Mộc không chịu được nữa, bắt đầu òn ĩ với A Dương:
- Anh, mặc kệ cô ta! Sang đây ăn tối, nếu không thì nguội mất đấy.
Trên khoảng trống giữa chiếc lều có thức ăn đã được dọn sẵn, Cao Sơn và hai gã kia không biết đã đi đâu, hẳn là lẩn vào đâu đó để canh gác đêm nay.


Điều này càng chứng tỏ địa vị quan trọng của tên nhóc miệng còn hôi sữa trước mặt cô đây, xem cái tính tình khó chiều này thì chắc là đã quen muốn gì được nấy rồi.

Trẻ con không ngoan thì không xứng đáng được yêu thương gì đâu.
Khuôn mặt của Mộc tối sầm lại với vẻ không vui khi A Dương dẫn theo cô ngồi xuống vị trí được chừa lại trong lều, cậu ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng kịp thời ngậm miệng khi thấy vẻ cảnh cáo trong mắt ông anh.
Tiểu Dã nhìn cậu ta, nhướng mày nói không thành tiếng: "1-0"
A Dương phát giác được tính tình bướng bỉnh của cô đã trỗi dậy, anh giật nhẹ áo cô rồi cũng tặng cho cô một ánh mắt đầy cảnh cáo.

Điều này đúng lúc vuốt ve những chiếc gai đã xù lên của Mộc, cậu ta nhếch miệng nhìn cô rồi bắt đầu chăm sóc bữa ăn cho ông anh lâu ngày mới gặp.

Tiểu Dã cũng không muốn dây dưa thêm phiền, bởi vì có thứ khác đã chiếm trọn tâm trí của cô lúc này.
Trải qua mấy ngày ăn đất nằm sương, không ăn lương khô thì cũng là trái cây dại hoặc thịt nướng khô khan, giờ phút này nhìn thấy chén cơm trắng nóng hổi trước mặt, Tiểu Dã chỉ có cảm giác sung sướng muốn bật khóc.

Hạt cơm trắng tinh dẻo thơm còn bốc khói nghi ngút, thịt rim và cả rau xanh xào, chay mặn đều có đủ.

Thì ra trong đống đồ đạc lỉnh kỉnh mà ba người đàn ông kia mang theo lại có cả một nhà bếp nhỏ cơ đấy.
Cô gái đói đến run người bị tấn công bởi cơn thèm thuồng ập tới, thế nhưng cô vẫn chưa quên lời dặn của A Dương, vẫn chờ đến khi Mộc đụng đũa vào món nào mới gắp đúng món ấy mà ăn.

Hành động ấy bị thiếu niên hiểu lầm là cô đang muốn khiêu khích, vì thế cứ nhè rau xanh mà gắp.

Tiểu Dã nhìn đĩa thịt rim sóng sánh trước mặt, khuôn mặt từ háo hức chuyển dần sang bí xị.
Trò ranh mãnh đạt được hiệu quả khiến Mộc cảm thấy rất thư thái, nhặt từng cọng rau cho vào miệng mà thỏa mãn như đang ăn sơn hào hải vị.
A Dương cảm thấy đầu bắt đầu đau, ăn một bữa cơm cũng không yên với hai con bê hiếu chiến kia.

Liếc nhìn cô gái bên cạnh, cậu bị vẻ đáng thương trong đôi mắt kia làm cho chột dạ, vì thế gắp một miếng thịt to tướng đặt vào bát cô rồi thì thầm:
- Ăn đi! Khi nào đến căn cứ thì mới làm như tôi bảo.

Ngốc gì đâu!
Cô gái Tiểu Dã nhìn miếng ăn trước mắt mà đấu tranh tinh thần dữ dội, chọn cái ăn hay tôn nghiêm bây giờ? Rõ ràng là anh ta đâu có dặn cô chỉ khi về đến căn cứ mới làm theo lời cảnh báo chứ? Không dưng lại mang tiếng ngốc, đặt là trước kia thì cô đã cho anh ta đẹp mặt rồi.


Nhưng bây giờ cô đang ở chốn rừng sâu hoang vắng, chỗ dựa duy nhất chỉ có anh ta...!
Mùi thịt thơm vẫn bốc lên đầy mời gọi, Tiểu Dã hít một hơi sâu, quyết định sẽ giả điếc một lần này.

Thế là cô gái cụp mắt xem như không nghe thấy lời chê bai của A Dương, cắn một miếng thịt rõ to.

Hương vị thơm ngọt, thịt mềm ngập răng, Tiểu Dã không kềm được thở dài thỏa mãn.
Hai người kề bên nhìn không sót biểu hiện nãy giờ của cô.

A Dương nhịn không được cúi đầu mỉm cười, còn thiếu niên đang xóc xỉa bên cạnh cũng nhếch mép lầm bầm:
- Đúng là đồ con gái dễ dỗ.
Trán bị cốc đau điếng, cậu quay sang hỏi với vẻ không thể tin:
- Làm sao lại đánh em?
- Cô ấy lớn tuổi hơn cậu nhiều, đừng có không biết lớn nhỏ gọi đồ này đồ nọ trống không như thế.

Gọi chị Tiểu Dã!
Cậu Nhỏ phùng má muốn lý luận gì đó nhưng chạm đến ánh mắt nghiêm khắc đầy cảnh cáo của A Dương thì nuốt nước miếng im lặng, đến khi nghe anh ta gằn giọng:
- Hiểu?
Cậu chỉ có thể gật đầu với vẻ miễn cưỡng, sau đó nuốt vội thức ăn còn lại trong chén rồi vứt sang một bên, khuôn mặt lạnh dỗi hờn trông như con cún vừa bị mắng mỏ rồi bỏ rơi.
Tiểu Dã nhìn cục diện trước mắt cũng thấy bất ngờ, luận về địa vị ở căn cứ thì có lẽ A Dương còn chưa bằng người tên Cao Sơn kia, nhưng anh ta có bản lĩnh nắm nhân vật then chốt là thiếu niên tên Mộc này, muốn gì có đó.


Mà bây giờ A Dương lại che chở cô ra mặt, so đi so lại, trong lòng Tiểu Dã không khỏi có hơi đắc chí.

Bữa cơm trôi qua nhanh chóng, bọn người Cao Sơn xuất hiện dọn dẹp rồi biến mất nhanh chóng vào trong màn đêm, để lại ba người chiếm cứ ba góc lều.

A Dương chọn vị trí ở giữa để ngăn lại màn giao tranh bằng ánh mắt của hai con người háo thắng kia.

Chưa bao giờ anh mong mỏi được quay về căn cứ như lúc này, chỉ để sớm thoát khỏi vai trò kẻ chăn trâu mệt mỏi bây giờ.
Đêm dần sâu, xung quanh lều chỉ còn tiếng củi khô lách tách trong lửa cùng tiếng côn trùng kêu vang rền rĩ.

Một bóng người rón rén tiến đến chỗ để hành lý của mọi người, hắn nhẹ nhàng kéo chiếc ba lô nhỏ ra cẩn thận lục lọi gì đó.

Đến chừng như không phát hiện được gì, kẻ đó liếc nhìn về chiếc lều bên cạnh rồi để chiếc ba lô lại vị trí cũ, không sai lệch một li nào.

Bóng hắn vừa khuất vào màn đêm tối như mực, trong lều có một người lặng lẽ mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự tỉnh táo và nghiền ngẫm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận