Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!


Nương theo ánh đèn nê-ông sáng lóa treo giữa căn phòng, khuôn mặt gã đàn ông trong bộ Âu phục lịch sự được phản chiếu rõ ràng vào đôi mắt sững sờ của cô gái.
Ông ta là một người đàn ông bước sang lứa tuổi trung niên có khuôn mặt góc cạnh, tổng thể khuôn mặt mang một vẻ nghiêm trang và khắc nghiệt rõ ràng, làn da dày dạn gió sương trông rất khỏe mạnh.

Nhưng điểm khiến Tiểu Dã thấy sững sờ đến mức chết đứng không phải những thứ kia, mà nó chính là vết sẹo màu đỏ sậm hung tợn kéo dài từ trên trán vắt qua gò má trái của ông ta.
Đây chính là Cao Sơn đã đi cùng bọn họ suốt mấy ngày qua, cũng chính là gã đàn ông tàn độc đã ra tay lấy mạng người bên suối tràn vào buổi sáng sáu hôm trước.
Suốt thời gian đi cùng bọn họ, Cao Sơn và hai gã thủ hạ chưa từng bỏ xuống mớ vải vóc lùng nhùng che kín miệng mũi đó, giọng nói cũng vì thế mà biến dạng đôi phần, lúc ấy Tiểu Dã vì e ngại nên cũng hạn chế tiếp xúc gần với ông ta.

Hơn nữa, có đánh chết cô cũng không thể ngờ hung thủ bọn họ muốn tránh gặp lại biến thân trở thành người trong đoàn đi đón bọn họ, còn cùng ăn cùng ở suốt mấy ngày dài.

Vết sẹo kinh khiếp kia trở thành đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng, có lẽ vì thế mà Cao Sơn chỉ để lộ khuôn mặt mình vào những lúc cần thiết mà thôi.
Ông ta là hung thủ, có khi nào đã từng nhìn thấy hay phát hiện tung tích trước đó của hai người bọn họ hay không?
Tiểu Dã nuốt khan trong cổ họng, bàn tay không kềm được run rẩy túm lấy mép váy.

Động tác ấy lọt vào tầm mắt hững hờ của A Dương, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên tay cô rồi nắm lấy, miệng nở nụ cười với cô, cất giọng không lớn nhưng cũng đủ để cho cả bàn cùng nghe thấy:
- Đừng căng thẳng như vậy! Mặt ông Cao tuy có hơi khác người thường, tính tình cũng không tốt mấy, nhưng ông ấy sẽ khộng làm gì khách của chú Quý đâu.

Dù sao cũng đã đi cùng nhau mấy ngày trời, đều là người quen, đừng có làm anh mất mặt.
Tiểu Dã nhìn A Dương nói xong và gật nhẹ đầu trấn an mình, cô hít một hơi sâu rồi gượng cười quay sang Cao Sơn:
- Xin lỗi ông Cao, tôi không có ý xúc phạm, tôi chỉ...!bất ngờ một chút.
Cao Sơn nhìn động tác qua lại của hai người, lại nhìn sự thành khẩn tràn trề trong mắt cô gái, hơn nữa trước mặt Quý Thành Chí thì ông ta cũng không dám gây sự, vì vậy chỉ trả lời cộc lốc:
- Không sao.
Quý Thành Chí cắt ngang nốt nhạc đệm bất ngờ này bằng một câu nói nhẹ nhàng nhưng có uy lực rõ ràng:
- Là phụ nữ thôi, gan nhỏ một chút là phải.

Dùng bữa đi!
Lời nói đó như một câu hiệu lệnh đanh thép, Cao Sơn cười cười tựa vào ghế nhìn người hầu dọn chén bát đặt trước mặt mình, ánh mắt tối tăm.

A Dương nghe Tiểu Dã thở ra một hơi nhẹ nhàng thì giãn đầu ngón tay ra, trả lại cho cô bàn tay tự do để dùng bữa.
Thứ tự ngồi trong bàn cũng nói lên rõ địa vị của những người đang ở trong phòng.

Chủ nhân của bữa tiệc là Quý Thành Chí ngồi giữa, cậu con trai độc nhất của ông ta là Quý Mộc thì ngồi sát bên trái, tiếp đến là Tiếu Nhiên, Tiểu Dã rồi đến A Dương.

Cao Sơn ngồi bên phía tay phải ông chủ, cạnh đó là một người có vẻ như là bảo vệ và tâm phúc của ông Quý nãy giờ vẫn ngồi an phận, chỉ khoanh tay mà không lên tiếng.

Bàn bên có tám người đàn ông, có vẻ như là tầng quản lý bên ngoài của căn cứ này, từng người im lặng ăn bữa tối, kỷ luật cứ như trong quân đội.
Mộc và A Dương có vẻ quá quen thuộc và nhàm chán với những bữa ăn vô vị như thế này, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn và tiếp thức uống cho cô gái ngồi bên cạnh, bỏ lơ ánh mắt tìm tòi của Cao Sơn.
Cơm tối đủ các món sơn hào hải vị nhưng hai cô gái đều căng thắng, nhai như nhai sáp, cố mãi thì cũng đến lúc kết thúc bữa ăn.

Trà và món tráng miệng được đưa lên, có vẻ như chủ đề chính của buổi tối sắp bắt đầu.

Tiểu Dã chú ý đến bức tranh rực rỡ sắc màu treo ở trên tường phía xa, vì thế kéo tay Tiếu Nhiên đến nghiên cứu một chút.
Quý Thành Chí nhìn biểu hiện thức thời của hai cô gái, thái độ cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Ông ta quay sang Cao Sơn hỏi một câu không đầu không đuôi:
- Điều tra thế nào?
- Ba tháng trước Sói Xám được căn cứ chuyển đến một chuyến hàng để giao theo hợp đồng với đám người Ngũ Tuân ở Lam Sơn, hàng đều là bột loại siêu phẩm.

Nhưng khi ngườ bên kia đem hàng về kiểm lại thì chỉ có hai phần ba là đúng chuẩn, bên trong nhóm còn lại đều là hàng thứ phẩm.

Sói Xám nắm cả mạng lưới phân phối và thông tin của Tây Nam, bọn Ngũ Tuân không dám phản ứng mạnh trước mặt.

Có khi nào...!là bọn họ lén ra tay để hả giận?
Cao Sơn rụt rè đề ra nghi vấn, Quý Thành Chí không cho lời khẳng định mà chỉ im lặng trầm ngâm, khuôn mặt đanh lại.

Một lúc sau, ông ta thở dài tựa vào ghế da cọp vằn của mình, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ lim như có như không, sau đó hỏi Cao Sơn:
- Thực sự là Sói Xám đã thò bàn tay bẩn vào chuyến hàng này?
- Em điều tra thì biết được gần đây một đàn em thân tín của Sói Xám đã tuồn số lượng hàng không nhỏ đến thành phố C và cả thủ đô, chất lượng toàn siêu phẩm nhưng giá lại rẻ bất ngờ.

Bây giờ việc gấp rút là phải thu lại số hàng kia và xử lý lại nhân sự ở Tây Nam, anh nghĩ sao?
Bàn tay Quý Thành Chí xoay chiếc nhẫn mỗi lúc một nhanh hơn, ông ta im lặng một lúc lâu rồi chống người ngồi thẳng dậy:
- Vậy giao cho Thái Dương phụ trách tạm thời mảng Tây Nam đó đi.

Hàng đã bán dù sao cũng không thể thu hồi, cứ việc dùng nó xem như chi phí quảng cáo bước đầu để đặt một chân vào thị trường lớn kia.

Thời gian gần đây cậu vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi một chút rồi tôi sẽ có sắp xếp khác.
Cao Sơn mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ kiên định trên mặt Quý Thành Chí thì thức thời im lặng, ông ta siết chặt bàn tay, ánh mắt bắn về phía A Dương hoàn toàn chỉ có thù địch.

A Dương đón lấy ánh mắt của ông ta, khóe môi nhếch lên với hàm ý khiêu khích rõ ràng.
Quý Thành Chí nhìn một màn đấu đá trước mặt, thở dài với vẻ thư giãn rồi bước đến chỗ hai cô gái đang ra vẻ chăm chú khám phá bức tranh trên tường.

Giọng Tiếu Nhiên đã trở lại với vẻ hân hoan thường thấy:
- Oa, thật không thể ngờ được, ở đây lại có bức tranh của L.D! Chị biết không, nghe nói họa sĩ vẽ nên bức tranh này tuổi đời còn rất trẻ lại là một người vẽ tranh nghiệp dư.

Giá trị mỗi bức tranh đều không phải nhỏ, dân sưu tập tranh đều muốn có một bức nhưng anh ta lại lặn mất tăm hơi mấy năm rồi.
- Bức tranh kia là tôi mua lại của một nhà sưu tập bên Anh đấy, không rẻ nhưng quan trọng là hợp nhãn.

Có vẻ cháu thích những thứ liên quan đến hội họa? Thế thì cứ đến đây mà thưởng thức, tranh treo mà không người thưởng ngoạn thì chỉ là một tờ giấy bỏ đi.
Giọng nói ôn hòa của Quý Thành Chí cất lên cắt đứt màn liếng thoắng của Tiếu Nhiên, cô ấy đỏ mặt gật đầu:
- Vâng ạ.

Cháu cảm ơn bác trai.
Tiếp theo đó, Quý Thành Chí mời Tiếu Nhiên đi xem các bức tranh còn lại của mình.

Hiếm khi sở thích cá nhân của mình có người tán thưởng, ông chủ Quý bỗng nhiên thấy hài lòng vô cùng với lựa chọn bạn gái của con trai.
Tiểu Dã nhìn thấy nụ cười dần dần trở nên tự nhiên hơn của Tiếu Nhiên khi thưởng thức tranh cùng bố chồng tương lai, cô thở ra nhẹ nhõm rồi kéo A Dương rời khỏi đó.

Đám người Cao Sơn đã đi từ lâu, ông chủ lại bận rộn chiêu đãi con dâu tương lai, họ ra về cũng không có ai để ý.
Đường về nhà chỉ có hai người bọn họ cùng bước, tay trong tay như lẽ hiển nhiên.

Trăng non đầu tháng tỏa ra những tia sáng dịu dàng mờ ảo, bàn tay ấm quấn siết lấy nhau mơn man, con đường trở về dường như cũng ngắn lại bội phần.
Đột nhiên trong không gian thanh vắng ấy vang lên những tiếng hét thê lương của một người phụ nữ.

Tiểu Dã không kịp suy nghĩ đã vùng ra khỏi cái nắm tay của A Dương rồi lao về hướng ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui