Ánh mặt trời chói chang tỏa những tia nắng bạc xuyên qua tán cây khổng lồ, lướt nhẹ ánh sáng chói chang trên những khóm hoa ven hồ nước trong xanh.
Giữa hồ, những phiến đá to nhẵn thín nằm rải rác xung quanh thành một cái hồ nhỏ hơn.
Mặt nước mát trong veo như muốn nhìn thấy đáy đột nhiên xao động mạnh.
Một cô gái trồi lên mặt nước, ngửa khuôn mặt đầy trong sáng tinh khôi lên đón ánh nắng.
Lúc cô đứng dậy, làn nước chỉ vừa tràn đến nửa ngực.
Những giọt nước theo mái tóc dài chấm vai rớt xuống, trượt dài trên bờ vai như châu như ngọc.
Vốc một vốc nước lạnh lên cánh tay và khuôn ngực trần trụi, cảm giác nước mát vuốt ve làn da khiến cô không kềm được thở dài thỏa mãn.
Đột nhiên, một cánh tay thon dài từ sau mỏm đá kéo lấy cô.
Cô gái chưa kịp kêu lên kinh hoảng thì đã bị kéo vào trong một vùng ngực rắn chắc, có tiếng nói trầm ấm lướt bên tai.
- Là tôi!
Sở Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn dĩ đang hốt hoảng sợ bản thân gặp phải kẻ tâm địa xấu xa giữa chốn rừng vắng này.
Còn may, người xuất hiện lại là A Dương.
Cô quay sang trách cứ.
- A Dương, anh làm em sợ muốn chết luôn ấy!
- Em biết sợ ư? Biết sợ thì đã không một thân một mình đến chỗ này tắm tiên rồi!
Cô gái lúc này mới ý thức được thân thể trống trơn của mình, tai cô đỏ bừng, người nhanh chóng thụp xuống chỉ chừa cổ trở lên.
Tiếng cười sảng khoái của chàng trai vang động khắp một vùng hồ, vài con chim nhát gan từ bên bờ vụt bay lên khoảng không xanh ngát.
Anh đưa tay ôm lấy cô, vuốt lấy những giọt nước vương trên mặt và cổ cô, dùng giọng cà lơ phất phơ trêu chọc.
- Em mắc cỡ gì chứ? Nên nhìn, tôi đã nhìn qua.
Nên sờ… cũng đã sờ qua, tôi nhớ hết!
Khuôn mặt cô đỏ lựng đáng yêu làm anh không kềm được bưng lấy hôn liền mấy cái, lại không nhịn được cướp đoạt lấy đôi môi hồng đang hé mở kia.
Sau nụ hôn và màn dạo đầu nóng bỏng bên hồ, A Dương muốn đưa cô về lại nhà mình.
Lúc này Tiểu Dã đã bị anh khiến cho tâm thần mụ mị nhưng cô vẫn nhớ rõ buổi chia tay không vui vẻ gì trong căn nhà ấy, thế là dẩu môi hờn dỗi:
- Không đi! Bị chủ nhà đuổi ra nữa thì tôi xấu hổ chết mất.
A Dương phì cười trước sự gây sự của cô, vội vàng ôm lấy cô chủ động hạ mình nhận lỗi.
- Là lỗi của anh.
Cô Châu Dã, Anh Dương gửi lời xin lỗi chân thành và lời mời chính thức đến cô, mong cô nhận lời.
Hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai rồi nụ hôn rơi trên bờ vai Tiểu Dã khiến cô rùng mình, vội vàng xô anh ra.
- Hừ!
A Dương nhìn cô gái trong bộ váy ướt đẫm đang bước những bước chân dằn dỗi về phía trước, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hài lòng, bởi vì không khó để nhận ra hướng cô đang đi là đường đến nhà anh.
Cửa vừa khép lại, Tiểu Dã đã bị anh đè ép vào ván gỗ, đôi môi đói khát cướp đoạt hơi thở của cô, giọng nói trầm khàn thủ thỉ xen lẫn nhịp thở dốc:
- Anh nhớ em phát điên lên được.
Sự cứng rắn trong lòng Tiểu Dã bị câu nói này dần dần hòa tan.
Cô cũng nhớ anh như thế.
Từ khởi điểm tức giận và nghi hoặc vì bị lừa dối, ngày dài xa A Dương đã dần biến đổi tâm tình của cô thành nỗi chờ mong.
Có thể anh đã nói dối cô, nhưng từ cảm nhận của chính mình, Tiểu dã tin sự quan tâm dành cho mình của A Dương là chân thật.
Lý trí nói với cô không nên tiến sâu hơn vào mối quan hệ này, bởi vì cô biết bọn họ sẽ không có tương lai.
Thế nhưng con tim mềm yếu lại dỗ dành cô cứ sống hết mình cho tình yêu đầu đời, mặc cho ngày mai ra sao thì ra.
Cô còn đang lưỡng lự chưa quyết thì sự xuất hiện của A Dương lúc này đã cho cô thêm dũng khí để thả bản thân trôi đi theo bản năng của mình.
Cứ yêu thôi, việc gì phải sợ!
Chiếc váy đã ướt đẫm trôi tuột theo cái kéo tay mạnh bạo của A Dương, chẳng biết hai người đã đi đến bên cạnh giường từ lúc nào rồi.
Theo làn váy ẩm ướt, cơ thể căng tràn sức sống của cô gái hiện ra no đủ.
Lớp vảy trên vết thương đã rơi rụng hết, để lộ ra lớp da non hồng hào điểm xuyết trên vai cô như một bức họa xinh đẹp và dụ hoặc.
Lòng A Dương mềm như bông khi nhớ tới túi thuốc mình tìm thấy vào buổi sáng sau hôm kéo hai cô gái từ vụ sụp đất lên.
Rõ ràng đang tức giận vô cùng, rõ ràng vết thương trên tay nghiêm trọng là vậy, thế nhưng cô ấy lại sẵn sàng chia sẻ số thuốc mình mới có được cho anh.
Thật sự là một cô gái mạnh miệng yếu lòng, đáng yêu vô cùng.
A Dương lướt đôi môi trên những đóa hoa xinh đẹp ấy, cảm thấy lòng mình như được nhúng vào mật ngọt.
Cảm nhận làn da ướt át dưới đội môi mình ngày càng nóng dần, anh lướt đôi tay lên vùng cánh bướm xinh đẹp sau lưng cô rồi vòng lên phía trước.
Ngón cái với nhưng vết chai sần lướt qua vùng chân đồi non mềm khiến Tiểu Dã giật mình kêu nhỏ.
A Dương phủ kín miệng cô bằng một chiếc hôn sâu, đầu lưỡi quấn siết lấy cô trong tiếng thở dồn dập của Tiểu Dã.
Đến khi buồng phổi thiếu không khí đến mức gần như cạn kiệt, Tiểu Dã chịu hết phải đẩy anh ra rồi nhìn anh với đôi mắt mở to mơ màng.
A Dương nhìn cô gái mặt đỏ hồng trước mặt mình, nụ hôn vừa rồi khiến cô ngộp thở, lúc này vẫn còn đang hô hấp dồn dập.
Khuôn ngực vun cao nhấp nhô theo từng nhịp thở khiến tròng mắt anh tối lại.
Đêm trong hang đá ấy chỉ còn sót lại những ký ức mờ ảo vụn vặt nhưng cũng đánh thức người đàn ông trong anh, khiến anh mất ngủ mấy đêm liền.
Giờ đây được cảm nhận tất cả bằng mọi giác quan, A Dương chỉ cảm thấy máu trong người mình như sôi lên, da thịt râm ran, chỗ nào đó trên cơ thể đã căng cứng không chịu nổi.
Quần áo rơi xuống đất, anh bước đến bên giường trong ánh mắt sững sờ lại e thẹn của cô gái nhỏ, dịu dàng hôn lên môi hồng hé mở, không cho cô cơ hội từ chối.
Bàn tay lướt từ trên vùng đồi núi dần xuống thung lũng bí ẩn phía dưới, sự ve vuốt khiến cô nghẹn ngào thở gấp.
A Dương đỡ cô nằm xuống, khám phá vùng đất nguyên thủy ấy bằng bàn tay và cả ánh mắt.
Tiểu Dã cảm thấy người như bị nướng chín trước cái nhìn nóng rực của anh, sự e thẹn xen lẫn khát khao lạ lẫm khiến cô trở nên mềm yếu hết sức, chỉ biết nhắm mắt thụ động đón nhận sự vuốt ve không có điểm dừng này.
Bàn tay anh túm lấy những ngón tay nhỏ xinh kéo tới, lòng bàn tay cô chạm vào vùng da thịt mỏng manh bao quanh vật gì đó nóng rẫy.
Tiều Dã giật mình muốn rụt lại, nhưng những ngón tay thon dài đang phủ lên tay cô không cho cô trốn chạy, chúng bao bọc lấy bàn tay cô, vừa hướng dẫn vừa dụ dỗ.
Tay lướt trên vùng da mỏng manh có chút xù xì ấy, Tiểu Dã dần dần có thêm sự bạo dạn, học theo anh lên lên xuống xuống.
- A, bé ngoan… Có muốn nhìn “em trai” anh một chút không?
Cô hoảng loạn lắc đầu, cả khuôn mặt chôn vào vai anh, cảm thấy ngực anh đang run khẽ như cười cợt mình, vì thế cắn một cái lên vùng da cứng rắn ngay đó để trừng phạt.
A Dương hít sâu một hơi, ngón tay thon dài lần mò đến khe suối đã ướt đẫm của cô, lẩn vào thám hiểm.
- Ưm…
Lần đầu tiên biết đến cảm giác có dị vật chen vào cơ thể, Tiểu Dã xấu hổ đến mức mặt đỏ như gấc.
A Dương cúi xuống hôn cô, bàn tay dần dần tăng nhanh hơn tốc độ, khiến cô rùng mình thốt lên tiếng rên rỉ, bàn tay không tự chủ nắm chát lại, móng tay lướt làn da mỏng manh tạo nên một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh.
Âm thanh của cô như một tiếng cổ vũ khiến chàng trai càng hưng phấn, vật nóng rẫy trong tay cô giật giật, yết hầu anh lên xuống theo từng nhịp thở dồn dập.
A Dương áp mình phía trên cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô hỏi nhỏ:
- Ừm, em yêu, được không?
Tiểu Dã ngước cặp mắt như đẫm sương mù mông lung lên nhìn anh ngơ ngác, ngay sau đó dùng bàn tay ve vuốt khuôn mặt A Dương, kéo xuống cho một nụ hôn, im lặng đồng ý.
Cô muốn anh, cũng giống như anh muốn cô lúc này.
Cơn đau nhói phía dưới truyền đến khiến cô gái nấc lên nghẹn ngào, cánh tay vòng quanh cổ anh siết chặt lại.
Người phía trên chậm lại tốc độ, thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt tràn lên khóe mi, nói trong cơn kích tình cực hạn:
- Anh… yêu em!
Chiếc màn mỏng trên đỉnh giường đung đưa theo gió, chú bươm bướm xinh đẹp vươn mình khỏi chiếc kén xù xì, triển lộ vẻ đẹp rực rỡ lóa mắt của mình.
Từ giây phút thăng hoa ấy, Tiểu Dã đã chính thức biến thành người phụ nữ của A Dương..