Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!


“Hai người đã ở bên nhau”, đây là cách nói giảm nói tránh của câu “Hai người đã ngoại tình cùng nhau” đó thôi.

Trái với suy nghĩ của Trần Tư Thành, sau khi nghe câu hỏi quá trực tiếp này thì Tần Tranh lại không lảng tránh mà bình tĩnh gật đầu.
- Ha!
Trần Tư Thành không nhịn được bật lên một tiếng cười buồn bực, vẻ điềm nhiên dễ chịu thường trực trên khuôn mặt anh vỡ vụn.
- Anh biết cô ấy có gia đình chứ?
- Vừa mới biết.

Thì đã sao? Tôi chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy.

Tôi nghĩ chắc là anh cũng biết việc này rồi.
Thái độ ngông nghênh và sự ấu trĩ trong câu nói của Tần Tranh chọc giận Trần Tư Thành, anh nhếch mép cười mỉa mai.
- Tôi đã từng nghe qua rất nhiều về sự trơ trẽn của người thứ ba, không ngờ có ngày lại được đích thân trải nghiệm, sếp Tần đúng là đã cho tôi mở mang tầm mắt.

Nhưng xin anh nhớ cho, dù có thế nào thì tên người đứng cạnh cô ấy trên tờ đăng ký kết hôn, người chết được nằm cạnh cô ấy là tôi, không phải anh!
Từ thời khắc bước vào phòng ngủ chính, Trần Tư Thành đã dùng con mắt nghề nghiệp đánh giá một lần hoàn cảnh trong phòng, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã cảm thấy nặng đầu.

Khắp nơi trong phòng đều là dấu vết sinh hoạt cá nhân của Sở Nhiên và một người nữa, quần áo và nội y của hai người để lẫn lộn trong ngăn tủ, chăn gối hỗn độn.

Trong tủ đầu giường có một hộp áo mưa lớn đã dùng hơn một nửa, không muốn suy nghĩ nhiều cũng không được.

Trần Tư Thành vừa nhìn đã biết những chiếc sừng của anh đã nhô cao chi chít tận mấy tấc rồi.
- Sao chứ? Không thể đóng khung mình trong hình tượng người đàn ông điềm đạm ôn nhu thường trực nổi nữa rồi à? Thừa nhận đi, đây mới là con người thật của anh!
Tần Tranh xoay ly rượu trên tay, dòng chất lỏng màu nâu nhạt sóng sánh trên thành ly thủy tinh phản chiếu ánh mắt lấp lóe đầy ranh mãnh của anh.

Người đàn ông ba mươi tuổi lúc này lại như biến thành một thằng nhóc choai choai thấy hả hê vì chọc giận được tình địch của mình.
Trần Tư Thành cũng không yếu thế, nở một nụ cười châm chọc.
- Chẳng qua tôi thấy cũng không cần thiết phải làm ầm ĩ lên làm gì.

Mấy ngày qua sống chung một nhà đã cho tôi nhận ra, cùng lắm thì Sở Nhiên cũng chỉ xem anh như bến đỗ qua đường thôi, thậm chí thái độ còn xa cách hơn cả người ngoài.

Anh là gì chứ? Chỉ là đồ chơi qua đường lúc cô đơn trống vắng của cô ấy.

Người đàn ông đầu tiên chưa hẳn đã được hạnh phúc với cô ấy đến cuối cùng đâu.
Trần Tư Thành xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lúc này Tần Tranh mới để ý đến chiếc nhẫn bạch kim mòn cũ mà anh ấy đeo ở ngón áp út của bàn tay trái.

Trong lúc nhất thời anh cũng không nhớ được đã từng thấy Sở Nhiên đeo chiếc nhẫn nào tương tự hay chưa.

Tần Tranh hớp một lúc nửa ly rượu, hy vọng chất lỏng cay đắng có thể hòa tan bớt sự chua xót trong lòng mình lúc này.
Trần Tư Thành ung dung hớp một ngụm rượu nữa rồi từ tốn kể lể:
- Chúng tôi đăng ký kết hôn vào sáu năm trước, khi biết có sự xuất hiện của Thỏ Con.

Ban đầu đến với nhau thuần túy chỉ là vì muốn đứa bé có một mái gia đình đầy đủ.

Đến giờ vẫn vậy, nhưng giữa chúng tôi có nhiều hơn sự đồng cảm khi cùng nhau nuôi dạy con cái.

Tôi chưa bao giờ muốn kết thúc cuộc hôn nhân đẹp đẽ này và chắc chắn là cô ấy cũng nghĩ như thế.

- Hai người vừa gặp nhau thì đã đi đến bước kết hôn ư?
Trần Tư Thành nở một nụ cười bí ẩn, không trả lời cũng không tiếp tục chủ đề về thời điểm kết hôn của hai người nữa.

Tần Tranh hớp một ngụm rượu cuối cùng trong ly, đứng dậy kéo áo khoác định rời khỏi nhà mình.

Đi ngang qua chỗ Trần Tư Thành đang ngồi, không hiểu sao lại cười tủm tỉm nhìn anh ấy.
- Anh cũng không cần thiết phải đem tờ giấy vô nghĩa ấy ra để lòe tôi.

Kết hôn thì sao, hiện tại cuộc sống vợ chồng của hai người như thế nào thì tự anh hiểu rõ nhất.

Sao hả? Thảm phòng ngủ của nhà tôi êm ái chứ? Mặc dù gỗ lát sàn tôi dùng là loại cao cấp nhất, nhưng giữa đêm mà nằm trên đó thì cũng hơi lạnh lẽo thật.

Thế này vậy, đêm nay tôi nhường chiếc ghế sô pha êm ái này lại cho anh nhé? Chúc ngủ ngon, anh Trần!
Tần “tiểu tam” sau màn thị uy với “chính thất” thì xoay người ung dung bước ra khỏi cửa một cách tao nhã nhất.

Cánh cửa vừa đóng lại, vẻ mặt đắc thắng sau màn khẩu chiến vừa rồi cũng nhạt dần rồi biến mất.

Tần Tranh đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng, tự biến mình thành kẻ vô gia cư thì không phải sáng rọi gì, thế nên anh không thể đến sở cảnh sát được.

Thường Thanh và đám ông bà tám trong sở đã biết anh đang nuôi người đẹp trong nhà, giờ này mà đến đó khác nào tự thú mình đang không có cửa để về?
Những lúc bơ vơ màn trời chiếu đất thê lương thế này, con người ta thường có xu hướng nhớ về gia đình yêu thương của mình.


Thế là bác sĩ Tần đang trong ca trực đêm đã nhận được một cuộc gọi, đầu dây bên kia là đứa em trai bé bỏng của anh đang thều thào:
- Anh Hai, anh lại đổi mật mã cửa để làm gì? Em cần một chỗ ngủ qua đêm.

Anh Hai…
Bác sĩ Tần đưa xoa thái dương đang giật giật của mình, nhẫn nại đọc một chuỗi số dài, trước khi cúp điện thoại còn nghe em trai mình lẩm nhẩm:
- Hóa ra là ngày anh bị cô ấy đá, sao em lại có thể bỏ sót được nhỉ?
Nếu như có phép màu có thể quay lại vào thời điểm ba mươi năm trước, Tần Đình thực sự muốn đánh chết mình lúc đó cho rồi.

Đương khi không lại hứa hẹn sẽ yêu thương bảo bọc cho em trai hay em gái nếu nó quay lại thế giới này một lần nữa, xem đi, cứ đà này thì phải làm vú em cả đời mất thôi.
Đêm nay là một đêm không ngủ đối với nhiều người.

Những thù hằn, những suy tư, những ký ức chưa từng phai mờ dần dần quay trở lại đảo lộn cuộc sống bình lặng của mỗi người.

Cũng có những sự thật lờ mờ hiện ra qua những mảnh ghép rời rạc, có thể là tuyệt vọng cho người này và đồng thời cũng có thể là hy vọng cho một người khác.
Qua thời khắc đêm dài, điều gì sẽ chờ đón họ, bình minh rực rỡ hay một tương lai nhuốm màu đen tối?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận