Tần Tranh nhận được cuộc gọi của Sở Nhiên và trở lại đồn cảnh sát vào hai mươi phút sau.
Sở Nhiên lúc này đã ngồi trong văn phòng anh, Trần Tư Thành thì đang ngồi cạnh úp mặt vào đôi tay, đầu cúi gằm xuống.
Sự im lặng đến nghẹt thở bủa vây cả ba người.
- Có thể nào… là cậu ta?
Tần Tranh đương nhiên biết cô muốn nói tới ai, đó cũng là suy nghĩ trong lòng anh lúc này.
Từ cái đêm bị lột trần thân phận tại chung cư Hằng Thịnh, Quý Mộc cứ như bốc hơi giữa nhân gian vậy.
Mặc dù đêm đó Tần Tranh đã cẩn thận bố trí người tại các ngõ ngách xung quanh đó, thế nhưng mắt thấy chiếc dù lượn ấy đáp xuống trên tầng thượng của khu vui chơi giải trí sầm uất nhất của thành phố C, khi cảnh sát ập vào thì người đã không thấy đâu nữa.
Lần đánh rắn động cỏ này khiến cho Quý Mộc như con rắn độc càng ẩn mình sâu hơn vào bóng tối, chỉ đôi khi đánh lưỡi một tiếng vang để uy hiếp tinh thần bọn họ.
Cái chết thảm thương của mẹ Từ Tĩnh Khang chính là hồi chuông đầu tiên, cậu ta đã mất đi bình tĩnh và trở nên nôn nóng.
Vậy bắt cóc một đứa trẻ vô hại để làm gì?
- Tư Thành, anh không nên đưa con bé đến bên em vào lúc này.
Là em liên lụy con bé! Lại là em liên lụy đến người khác.
Năm xưa, nếu như không phải là em…
- Đừng ngốc như thế, không phải như em nghĩ.
Sở Nhiên, mỗi người đều có một sự lựa chọn, một tín ngưỡng để kiên trì.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt lý do vì sao người ấy lại lựa chọn như thế.
Tần Tranh không xen vào cuộc đối thoại giữa hai người, anh biết chỗ này không có vị trí để chen vào.
Anh đã là một người đứng bên lề cuộc sống của Sở Nhiên bao nhiêu năm nay, cô đã trải qua những gì, gặp gỡ ai anh cũng không còn có tư cách để hỏi.
Thời điểm anh quyết định buông tay cô ra, anh đã nghĩ mình lựa chọn chính xác, thế nhưng lúc nghe tiếng chân chậm rãi của cô bước ra khỏi cửa phòng, anh đã bắt đầu hối hận.
Tần Tranh cảm thấy may mắn vì thời điểm đó mình không phải chứng kiến nét mặt đau đớn của cô khi nghe những lời tuyệt tình thốt lên từ miệng anh, nếu không thì anh đã cầm lòng không được mà van xin cô ở lại.
Thật may vì lúc ấy anh mù lòa.
Sau cuộc phẫu thuật hung hiểm để loại bỏ viên đạn trong đầu và tìm thấy ánh sáng trở lại, không lâu sau Tần Tranh chịu không nổi sự nhung nhớ dày vò đã muốn tìm lại cô.
Thế nhưng ngôi trường mà cô báo tên khi mới gặp gỡ ấy không hề có cô sinh viên nào tên là Sở Nhiên cả.
Cô đã nói dối anh về thân phận của mình cũng như đã triệt để rời khỏi cuộc sống của anh, như anh mong muốn.
Lật tung cả thành phố C cũng không tìm thấy chút tin tức về cô, lúc ấy Tần Tranh đã chính thức tuyệt vọng.
Ngay cả hít thở cùng một bầu không khí với anh mà cô cũng không chịu được thì còn mong gì tái hợp?
Cứ như thế, suốt một thời gian dài Tần Tranh chìm trong cuộc sống u uất, chỉ đắm chìm trong khói thuốc, men rượu.
Anh từ chối vinh quang dành sẵn cho mình, thứ mà anh khao khát kiếm tìm ngày cũ để trở thành một nhân viên cảnh sát khu vực nhỏ ở một vùng núi xa xôi.
Cho đến một ngày vào một năm trước đây, khi trở lại thành phố C dự một buổi tụ họp bạn bè, tivi trong quán bật đến bản tin kinh tế, anh đã bắt gặp nụ cười quen thuộc ấy.
Khoảnh khắc ấy Tần Tranh biết mình sống lại rồi.
Cô ấy đã trở lại, anh cũng nên quay về tìm lại tình yêu của đời mình thôi.
…
Bởi vì Thỏ Con biến mất chưa đủ bốn mươi tám giờ nên theo quy định vẫn chưa thể liệt vào dạng mất tích.
Cảnh sát chỉ phối hợp gia đình đi tìm kiếm trẻ lạc, Sở Nhiên được Tần Tranh giao cho Trần Tư Thành đưa về nhà chờ tin tức.
Một đứa trẻ đã mất tích, anh không thể mạo hiểm để cô ấy rơi vào tay Quý Mộc một lần nữa, bởi vì rất có thể người hắn muốn nắm lấy tiếp theo sẽ là cô ấy.
Tần Tranh ngồi một mình trong phòng làm việc vắng lặng, trước mặt là bản đồ chi tiết của một nửa thành phố C, trọng tâm là khu Hạ.
Anh ngồi trầm ngâm một hồi, theo thói quen mở ngăn tủ rút một điếu thuốc, đang muốn châm lửa thì nhớ ra dạo này mình đang cai thuốc.
Đấu tranh trong hai giây, lắc đầu cười khổ rồi vứt điếu thuốc và cả bao thuốc còn lại vào sọt rác.
Ngăn tủ anh có mấy viên kẹo màu sắc sặc sỡ, là của Hinh Hinh nhét vào túi áo khoác anh sáng hôm qua để cảm ơn chiếc kem chú Tần mua cho bé.
Tần Tranh cảm thấy hốc mắt nóng lên, vuốt ve chúng rồi lấy ra một viên bỏ vào miệng.
Vị ngọt ngào thấm đẫm nơi đầu lưỡi lại khiến lòng anh ê ẩm không thôi.
Anh phải tìm được cô bé con ấy bằng mọi giá!
Ngồi tựa trên bàn làm việc nhìn chằm chằm bản đồ hơn một giờ, đột nhiên có gì đó vụt qua trí óc Tần Tranh.
Anh bật dậy cầm bút đánh dấu một số vị trí rồi bắt đầu nhẩm lại.
Nếu như cắt lấy diện tích thành phố C làm hai nửa, nửa thành phố chứa khu Hạ lại có một sự phân bố khiến anh phải đặc biệt chú ý đến.
Nhà anh ở tại hướng Tây, nhà Từ Tĩnh Khang ở ngoại ô hướng Bắc, sở cảnh sát khu Hạ ở hướng Đông còn khu chung cư Hằng Thịnh lại ở hướng Tây.
Nếu như tìm lấy điểm trung tâm giữa các vị trí này, vừa khéo lại đúng một chỗ không thể quen thuộc hơn.
Không thể trùng hợp như thế được!.