Lời Tần Tranh vừa thốt ra chẳng khác nào như một tiếng sét kinh hoàng đánh xuống đầu Quý Mộc, hắn ta ngơ ngẩn ấy giây rồi như sực nhớ ra, vội vàng điều khiển xích sắt kéo đứa bé lên khỏi mặt nước, sợi dây trên cổ Sở Nhiên cũng tùng xuống.
Hinh Hinh phát ra tiếng ho khan trong vô thức, cả người cuộn tròn lại.
Nước vẫn đổ rào rào từ phần đáy chiếc lồng, che giấu hơi thở dồn dập vì kích động của Quý Mộc.
- Anh nói dối! Con gái của tôi đã mất từ khi sinh ra.
Anh muốn cứu con gái mình cũng đừng bịa chuyện ma quỷ để đánh lừa tôi như thế.
- Tôi có lừa cậu hay không thì cậu cứ tự suy nghĩ lại sẽ biết.
Trần Hinh Hinh là đứa trẻ sinh non, cho nên cô bé mới mắc hội chứng bong võng mạc.
Hơn nữa, dựa vào tình hình của Tiếu Nhiên, có lẽ trong khi cô ấy mang thai thì đã liên tục phải sử dụng nguồn oxi bên ngoài cung cấp, cho nên khi Hinh Hinh ra đời bệnh tình mới trở nên trầm trọng hơn những đứa trẻ sinh non khác.
Bác sĩ nói Hinh Hinh sẽ cần phải thay võng mạc mới có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng.
Hinh Hinh không phải là con gái ruột của Sở Nhiên, càng không có huyết thống với Trần Tư Thành.
Con bé đáng yêu như thế, nếu như nó là con của tôi và cô ấy, tôi mong còn không được.
Thật đáng tiếc, nó không phải.
Tần Tranh thở dài nhìn Quý Mộc đang trừng to đôi mắt với vẻ do dự, anh từ từ ra đòn quyết định cuối cùng:
- Cậu không thấy cách con bé liếng thoắng để che giấu mỗi khi lo lắng hay sợ hãi sao? Nó giống hệt như Tiếu Nhiên chúng ta từng biết.
Cậu đang làm gì vậy, Quý Mộc? Cậu đang muốn dìm chết thứ duy nhất mà Tiếu Nhiên để lại trên đời này cho cậu đó!
Quý Mộc đang trong trạng thái rối rắm, hết nhìn Sở Nhiên rồi nhìn về phía Hinh Hinh, không ngừng lẩm bẩm:
- Không thể như thế! Nó chết rồi.
Chú Đoàn bảo đã chôn cất nó cẩn thận, mỗi năm đến ngày sinh nhật tôi đều đến thăm con gái mình.
Chú… Đoàn?
Đoàn Phong đang đứng đối diện với Quý Mộc, nghe hắn gọi tên mình thì không trốn tránh, trả lời rất thản nhiên:
- Cậu vì mẹ con cô ta mà phải chịu vướng víu quá nhiều.
Tôi không thể nhìn cậu trầm mê trong thứ tình cảm yếu đuối như thế được.
Sự xuất hiện của con bé là rào cản lớn cho kế hoạch báo thù cho ông chủ, tôi không thể để nó ở bên cậu được.
- Khụ… Ông chính là người… khụ… đã mang con bé đến chỗ Trần Tư Thành sáu năm về trước?
Sở Nhiên trừng mắt nhìn ông ta, đây là sự thật mà cô không thể ngớ đến.
Trần Tư Thành và Sở Nhiên từng nghi ngờ con bé có liên quan đến Hinh Mai, nhưng thật sự không thể tưởng nó lại là con của Tiếu Nhiên và Quý Mộc.
- Phải!
Đoàn Phong nhìn Trần Tư Thành đang ngất xỉu dưới chân mình, trong giọng nói thêm mấy phần mai mỉa:
- Đây cũng là một người đàn ông si tình, khi ấy cậu ta đang chìm trong sự bê tha vì cái chết của cô chị, ngày ngày rượu chè say mèm.
Nhưng tôi chỉ cần gửi một di vật của cô gái đó kèm theo đứa bé, cậu ta lại lập tức lấy lại tinh thần mà chăm sóc nó.
Hai người cần phải cảm ơn tôi, đúng chứ? Không có đứa bé này, có lẽ các người chỉ mãi mãi là một người đàn ông bệ rạc và một cô gái u uất tự nhốt mình trong phòng không thiết gặp ai.
Ông ta liếc mắt nhìn cô bé trong chiếc lồng kia, không nhịn được nhíu mày:
- Nếu như tôi biết được có một ngày sự thật về thân thế con bé sẽ bị phơi bày thế này, ngày đó tôi nên bóp chết nó còn hơn.
Đáng tiếc, khi đó tôi mềm lòng.
Tôi cũng tiếc rẻ dòng máu nhà họ Quý chảy trong người con bé, nó là cháu của ông chủ.
Nhưng mà, sai lầm luôn có cách giải quyết, dù muộn cũng còn hơn không!
Nòng súng trong tay ông ta đột nhiên hướng về phía chiếc lồng sắt.
Tần Tranh hốt hoảng định nhào tới, nhưng vết thương nơi đùi khiến anh đổ sầm xuống.
Sở Nhiên hét lên điên cuồng giãy dụa, không để ý đến vòng dây xiết cánh tay đến tứa máu.
Đoàn Phong bỏ ngoài tai mọi lời van xin của cô ấy, lạnh lùng bóp cò súng.
Tiếng súng đinh tai vang lên, nhưng nó không xuyên qua được thành hộp thủy tinh để tổn hại đến cô bé con đang nằm mê man trong đó, có người đã dùng thân mình che chắn viên đạn ấy cho Thỏ Con.
Đoàn Phong không thể giữ nổi bình tĩnh khi nhìn về ngực áo với vệt đỏ thẫm đang lan tràn của Quý Mộc, ông ta khàn giọng gọi “Cậu Nhỏ”, dợm bước muốn nhào tới xem xét tình thế.
Một tiếng súng khác vang lên, Đoàn Phong mở to mắt ngã vật xuống lập tức không còn hơi thở, Thiệu Húc Khanh đờ đẫn buông thõng khẩu súng xuống sàn nhà.
Quý Mộc cố ngăn dòng máu đang tuôn trào liên tục trong miệng, nhìn về người anh trai bất đắc dĩ của mình, trong mắt là áy náy là đau thương:
- Anh Hai, có… một sự thật tôi nghĩ phải cho anh biết.
Bà ấy… chưa từng bỏ rơi hai người.
Đều… đặn trong hai mươi năm, bà ấy… luôn dõi theo từng bước chân… của các người.
Mặc dù… bà ấy là một người phụ nữ… ích kỷ, chỉ biết… đặt nhu cầu hạnh phúc… của mình lên trên hết, nhưng… bà ấy… vẫn dành vị trí riêng… cho hai người.
Đó là lý do, vì sao… Quý Lâm lúc nào cũng chỉ là… Quý Lâm, bà ấy… không cho tôi gọi anh ấy một tiếng… “anh Hai”.
Con trai cả… của bà ấy… luôn luôn… tồn tại.
Nghe thấy những lời kia, Thiệu Húc Khanh ngồi sụp xuống sàn nhà bưng lấy mặt khóc nức nở.
Có những sự thật được gợi mở muộn màng thực sự gây tiếc hận cho biết bao nhiêu con người.
Anh ta vì thù hằn sai người đã đẩy người con gái mình yêu càng ngày càng xa đời mình, em gái anh ta vì trả thù đời mà vướng vào bi kịch, chôn đời mình trong một cuộc hôn nhân toan tính.
Tất cả chỉ vì nỗi đau mất đi người mẹ thuở thiếu thời.
Bây giờ hiểu ra, đã muộn!
Quý Mộc cố lết thân người đang dần dần mất đi sinh lực của mình về phía hộp thủy tinh, muốn chạm vào thành hộp trong suốt.
Bàn tay đẫm máu xoa nhè nhẹ lên đó, dịu dàng như cố âu yếm khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé con từng nhìn vào mắt hắn nói với vẻ chân thành: 'Cháu yêu ba nhất!".
- Tần… Tranh, xem như… tôi xin anh… một ân huệ.
Giúp… tôi…
Tần Tranh ghé tai sát miệng nghe Quý Mộc thì thào đứt quãng, đôi mắt anh đỏ ngầu như phủ sương mờ.
Câu cuối cùng hắn ta nói trước lúc tắt thở trong vòng tay anh chính là:
- Đừng… cho… con bé… biết!
Lực lượng cảnh sát đặc nhiệm bên ngoài tràn vào làm chủ tình hình nhanh chóng, cả nhà Sở Nhiên được đưa lên xe cấp cứu để đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Lúc Thiệu Húc Khanh được dẫn giải ra xe cảnh sát, anh ta nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang hấp tấp mở cửa chiếc xe đậu bên vệ đường chạy đến cửa quán bar, một người đàn ông nhoài người từ ghế lái túm lấy tay cô ấy dường như dặn dò đủ điều.
Anh ta nhìn Trần Tư Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi cô ấy nở nụ cười hạnh phúc vô ngần.
Trái tim co rút đau đớn, Thiệu Húc Khanh không muốn đối mặt với cô ấy, vội vàng xoay người ngồi vào ghế sau xe cảnh sát.
Chiếc xe vẽ một đường vòng cung hoàn hảo dần dần bỏ xa cô gái kia, Thiệu Húc Khanh khép lại đôi mắt đã ướt nhòe, yên lặng vĩnh biệt mối tình đơn phương vô duyên vô phận của mình..