Bao giờ thì ly hôn?
Nụ cười dần tắt trên môi Sở Nhiên.
Kể từ khi bà Tần đặt ra câu hỏi ấy, Sở Nhiên mới giật mình nhận ra dường như mọi người đều đinh ninh rằng cô sẽ quay lại với Tần Tranh.
Nhưng cô có thực sự muốn như vậy không?
Nếu như kết thúc cuộc hôn nhân với Trần Tư Thành và đến với Tần Tranh, có lẽ cô sẽ mất Thỏ Con mãi mãi.
Con bé sẽ không đời nào chấp nhận việc mẹ của mình bỏ rơi hai bố con vì một người đàn ông khác.
Trong khi cả cô và Tư Thành đã thống nhất với nhau là thân thế thật sự của Hinh Hinh sẽ mãi mãi là một bí mật, và nó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.
Giữa tình yêu và đứa bé ấy, cô phải chọn lựa làm sao đây? Tiếp tục qua lại với Tần Tranh dưới danh nghĩa người phụ nữ đã có chồng chẳng khác nào đẩy anh ấy vào hoàn cảnh mang tiếng là người thứ ba, như thế là không công bằng với anh ấy sau những hy sinh vì cô.
Đêm đầu tiên sau khi cô trở lại đây, bà Tần đã đến.
Người phụ nữ dịu dàng như nước ấy đã kể cho cô nghe lý do vì sao có màn chia tay đầy cương quyết và tuyệt tình ấy của Tần Tranh.
Hóa ra anh đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình chỉ để cô không phải vướng bận với một người bạn đời có nguy cơ khiếm khuyết.
Khi ấy Tần Tranh tạm thời mù lòa do viên đạn kẹt lại trong đầu, ca phẫu thuật cũng được dự báo sẽ rất hung hiểm, thậm chí có thể anh sẽ phải đánh mất cả mạng sống.
Ông bà Tần không còn cách nào khác phải làm theo ý của anh mà sắp xếp cuộc gặp gỡ đầy nước mắt ấy.
Sở Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến, thời điểm cô ôm nỗi đau đớn nhốt mình trong phòng kín gặm nhấm nỗi hận thì người đàn ông yêu cô lại đang phải chống chọi từng phút giây giành giật sự sống và ánh sáng.
Sở Nhiên được sự xuất hiện của Thỏ Con cứu rỗi, còn Tần Tranh thì không.
Anh đã đày đọa bản thân mình xem như tự trừng phạt, chấp nhận rời xa chốn phù hoa và tương lai đầy vinh quang phía trước, chỉ mong sự rời đi của mình sẽ khiến cô quay về không ngại ngần.
Họ thật sự chưa từng chạm mặt trong suốt bảy năm, cho đến lần gặp gỡ bất ngờ trong hội quán lần đó, vào thời điểm cả hai đều chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Cô nhớ đến vẻ mặt chua xót và mất mát của anh khi hỏi cô rằng: “Em mong tôi chết đi lắm sao?”.
Sở Nhiên lắc đầu như muốn xua tan đi dĩ vãng không mấy vui vẻ ấy.
Cả hai người đàn ông đều muốn cô lựa chọn, nhưng cô chưa sẵn sàng.
- Tần Tranh?
- Ừm?
- Nếu như em nói… tạm thời em chưa muốn ly hôn thì sao?
Tim cô bỗng dưng đập thình thịch trong khi mắt lại không dám nhìn thẳng anh.
Bởi vì với sự hiểu biết của mình về bản tính kiêu ngạo của Tần Tranh, Sở Nhiên biết chắc anh sẽ không bao giờ để bản thân mình khuất nghẹn như vậy, anh sẽ không chấp nhận làm người tình không thể ra ánh sáng, làm kẻ thứ ba.
Tần Tranh nhìn vẻ bối rối lẫn căng thẳng trên mặt cô, nét mặt anh đăm chiêu không rõ đang nghĩ gì.
Cô sợ nhìn thấy vẻ thất vọng lan tràn trong đôi mắt ấy, vì thế vội xoay người nhìn ra cửa sổ.
Không gian im ắng kéo dài mấy phút, đột nhiên bị phá vỡ bởi âm thanh ngần ngại của anh:
- Bao lâu? Sở Nhiên, bao lâu vậy em?
- Gì, gì cơ, “bao lâu” gì mới được?
- Anh muốn hỏi, “tạm thời” của em là bao lâu.
Em không thể cho anh một cái hẹn lửng lơ để anh thấp thỏm từng giờ như thế được.
Anh sẵn sàng đợi, nhưng anh sợ sự chờ đợi vô hạn.
Anh biết em rối rắm chưa thể sắp xếp ngay những trách nhiệm vướng víu bên cạnh, anh sẽ cho em không gian và thời gian, còn em chỉ cần cho anh cơ hội đó.
Anh mất em từng ấy năm đã đủ lắm rồi.
Sở Nhiên quay lại nhìn vẻ chân thành khẩn thiết trong đôi mắt anh, hốc mắt cô đỏ lên nên quay sang ôm chầm lấy người đàn ông đang ngồi trên giường để che giấu sự xúc động.
Anh mỉm cười ôm siết lấy cô, một cái ôm tin tưởng và thấu hiểu.
Tần Tranh rúc mặt vào mái tóc mềm ấm của Sở Nhiên, nhỏ giọng thì thào:
- Anh yêu em, Sở Nhiên! Từ những ngày nơi biên giới xa xôi cho tới những ngày tháng cô đơn sau này, chưa từng có giây phút nào anh ngừng yêu em.
Sở Nhiên không kềm được bật khóc, anh dịu dàng dùng đôi môi nóng hổi an ủi cô.
Nụ hôn sâu mang theo hương vị mặn đắng của nước mắt nhưng lại khiến cả hai cảm thấy ngọt ngào.
Người bị buộc chay tịnh lâu ngày như Tần Tranh được nếm chút thịt thà thì dĩ nhiên cảm thấy như thế nào cũng không đủ, từ từ biến thành người cướp đoạt từng hơi thở của Sở Nhiên.
Sự nhiệt tình của anh nhen nhóm kích tình trong cô, Sở Nhiên ôm lấy cổ anh mà đáp lại không chút e dè.
Chăn trên giường dồn lại thành một đống, chiếc gối rơi xuống giường cũng chẳng ai quan tâm, không khí trong phòng nóng lên theo từng nhịp thở dồn dập cùng tiếng môi lưỡi ẩm ướt va chạm vào nhau.
- Cộc! Cộc! Cộc!
Ba tiếng gõ cửa vang lên như hồi chuông xao vang, gõ tỉnh lại hai con người đang chìm trong cơn mụ mị.
Sở Nhiên bối rối đẩy đôi tay vẫn còn tác loạn chưa chịu buông ra của Tần Tranh, vội vàng nhổm dậy sửa sang lại quần áo xộc xệch của mình.
Tần Tranh bị đẩy ra không chút nhẹ nhàng cũng nhíu mày bất mãn, nhưng đối tượng khiến anh không vừa ý không phải là Sở Nhiên mà là người không biết tốt xấu ngoài cửa kia, phá hỏng chuyện tốt của anh khi anh vẫn còn đang chưa thỏa lòng mong đợi.
Mất hơn một phút sau, Sở Nhiên mở cửa, nhìn thấy cặp đôi đang đứng trước mặt thì ngoài cảm giác mất tự nhiên ra còn xen lẫn cả bất ngờ.
Trái lại với sự kinh ngạc của cô, Trình Nam giống như không hề thắc mắc vì sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, anh ta gật đầu xem như chào hỏi cô rồi đi theo cô gái kia vào phòng.
Miệng Sở Nhiên lại được dịp há hốc khi chứng kiến bàn tay đang xiết chặt nhau của hai người.
Trình Nam là bạn học lớp trên của cô ở trường trung học, còn cô gái này chính là nữ pháp y cô gặp ở đồn cảnh sát.
Trần Tư Mỹ kéo Trình Nam bước vào phòng, vừa nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn chưa kịp chỉnh sửa ngay ngắn trên giường lại nhìn vẻ mặt âm trầm của Tần Tranh lúc này thì còn gì là không hiểu nữa.
Có lẽ hai người đến không đúng lúc nên đã cắt ngang chuyện tốt của ai đó.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh Ba là đủ biết, nhưng giờ cô có hối hận cũng muộn rồi.
- Anh Ba, nhìn anh khỏe như vậy chắc kết quả phẫu thuật tốt lắm ha? Anh có muốn ăn gì không, ngày mai em sẽ mang đến.
Gối trên giường anh có êm không, em đổi cái mới cho nhé?
Tần Tranh không nhìn nổi vẻ mặt nịnh hót của cô, cộng thêm đôi bàn tay xiết chặt như trêu ngươi của cô và Trình Nam khiến tâm trạng anh càng thêm tệ.
- Có việc thì em cứ nói, không cần phải xum xoe làm gì.
Xong thì biến đi, anh mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Trình Nam nhìn thái độ của hai người và hoàn cảnh trong phòng thì còn gì là không hiểu đâu.
Anh ta vội cười cười làm lành.
- Anh Ba nói đúng, bị thương cần nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Ai là anh Ba của anh? Chúng ta cùng tuổi, xin đừng cưa sừng làm nghé!
Nụ cười trên miệng Trình Nam khựng lại, chênh lệch tuổi tác giữa anh và Tư Mỹ chính là vết thương lòng lớn nhất của anh.
Trong phút chốc Trình Nam bỗng dưng có tư tưởng muốn nhào tới san bằng cái miệng độc địa của Tần Tranh.
Trần Tư Mỹ giật giật áo anh ra hiệu, Trình Nam cũng đành cắn răng tiếp tục giả lả:
- Hôm nay trước nhất là muốn tới thăm hỏi sức khỏe của anh, sau lại… chúng tôi muốn đích thân thông báo với anh một tin vui.
Tháng sau tôi và bảo bối Tư Mỹ sẽ tổ chức lễ cưới.
- Cái gì?
Tần Tranh và Sở Nhiên đồng thanh lên tiếng, chẳng qua là một người thì hét lên vì tức giận, còn một người thất thố vì quá bất ngờ.
Trình Nam im lặng hưởng thụ thái độ khó ở của Tần Tranh lúc nảy, sau đó mới thản nhiên ra đòn sát thủ:
- Ngay đến chúng tôi cũng cảm thấy chuyện này quá gấp gáp.
Nhưng hai chúng tôi yêu nhau thật lòng và cũng muốn sống cùng nhau.
Vả lại là anh trai của anh bảo chúng tôi cưới đó chứ?
Tần Tranh hừ mũi khinh thường, không chú ý đến vẻ mặt há hốc của Sở Nhiên, cô ấy đột nhiên hiểu ra gì đó, giật mình nhìn về phía Tư Mỹ.
Trần Tư Mỹ mất tự nhiên quay đi không dám nhìn Tần Tranh.
- Buồn cười! Các người cưới thì liên quan gì đến Tần Đình mà nói quá sớm hay quá muộn…
Chỉ một tích tắc sau đó, trong phòng bệnh vang lên tiếng hét của Tần Tranh:
- Trình Nam, tên khốn kia! Tôi sẽ đập gãy chân anh!.