Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!


Lúc Sở Nhiên nhận được cuộc gọi của Trần Tư Thành hẹn ngày đến văn phòng luật sư để làm thủ tục ly hôn, cô thật sự cảm thấy rất bất ngờ.

Trái lại Tần Tranh lại có vẻ bình thản một cách không bình thường, giống như là anh đã biết rằng sớm muộn cũng có ngày này vậy.
Nhìn vẻ phởn phơ đắc chí của người đàn ông ngồi trước mặt, Sở Nhiên không giấu được sự tò mò:
- Anh đã sớm biết rằng Tư Thành sẽ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn với em sao?
Người kia tựa một bên sô pha, bàn tay hư hỏng đang kéo vạt váy cô vò thành một nhúm nhàu nhĩ rồi chăm chú chờ nó giãn ra trở lại hình dạng ban đầu, nghe thấy thế thì ngẩng lên hỏi với vẻ bất mãn:
- Việc này cũng có gì lạ đâu.

Căn bản người anh ta yêu bất kỳ lúc nào cũng đều không phải là em.

Sao hả? Chẳng lẽ em định biến giả thành thật luôn sao?
Vẻ mặt bị tổn thương rành rành của anh khiến cô bỗng dưng muốn đùa dai một chút, thế là Sở Nhiên cụp mắt thở dài, sau đó nói với vẻ khó xử cùng Tần Tranh:
- Anh đoán đúng rồi.

Trước khi anh ấy trở về thành phố B từng tỏ ý muốn tiếp tục mối quan hệ vợ chồng với em, nhưng mà không, phải, trên, danh, nghĩa.
Năm chữ cuối cùng được cô nhấn mạnh rành rọt từng chữ, Tần Tranh thu lại vẻ lười nhác của mình, trên gương mặt bắt đầu đen thui nào còn tìm thấy được vẻ đắc chí khi nãy?
Tên khốn kiếp! Anh ta lại dám thừa nước đục thả câu, chọn ngay lúc anh nằm bất lực trên giường mà dụ dỗ cô ấy chấp nhận anh ta.


Chắc chắn Trần Tư Thành kia đã dùng đứa bé như một lợi thế để lôi kéo tình cảm của Sở Nhiên! Ai cũng biết cô ấy yêu con bé đến nhường nào, có khi vì nó mà sẵn sàng vứt bỏ anh chứ chẳng chơi.
Tần Tranh túm vội lấy cổ chân cô, nuốt khan:
- Em… trả lời thế nào?
Sở Nhiên thong thả rút chân lại rồi xỏ vào đôi dép bông, sau đó chống một tay lên sô pha rồi cả người chồm về phía trước, rỉ tai anh:
- Em nói… còn chờ em so sánh “kỹ năng” của hai bên.

Chuyện quan trọng cả đời người, chọn sai… mắc công chọn lại.
Nói lời cuối xong, Sở Nhiên còn nheo mắt nhìn anh với vẻ bỡn cợt.

Chiếc áo lỏng lẻo theo động tác cúi người của cô khiến tầm mắt anh va chạm vào vùng đồi núi trập trùng, miệng đắng lưỡi khô.

Cộng thêm hai chữ “kỹ năng” vừa nãy, sếp Tần bị chọc muốn điên rồi, dùng một cánh tay kéo rồi áp mạnh cô vào sô pha.
- Yêu tinh nhỏ, em đừng mơ được so sánh kiểu đó.

Hôm nay không làm cho em nằm bẹp trên giường, hai chữ Tần Tranh này anh sẽ viết ngược.
Người ta có câu “Nói trước bước không qua”, rốt cuộc hai chữ ấy sếp Tần đúng là phải viết ngược một lần.
Vốn tưởng gửi Thỏ Con đến nhà Trần Tư Mỹ chơi thì hai người sẽ được một buổi chiều riêng tư no đủ, ngờ đâu lúc hai người đang ở giai đoạn khẩn thiết nhất thì chuông cửa lại vang lên.

Tần Tranh dỗ dành ngon ngọt bảo cô đừng trả lời, nhưng Sở Nhiên sợ đó là Thỏ Con vừa được đưa về, cho nên cô cố bứt ra khỏi vòng tay như bạch tuộc của anh mà xuống giường.
Nhìn những dấu hôn chi chít trên ngực và cổ, Sở Nhiên ngại ngùng nên bảo anh đi mở cửa.

Tần Tranh uất ức sắp chết rồi, có nói thế nào thì cũng sống chết cuộn chăn trên giường không muốn đứng dậy.

Chuông cửa vẫn vang lên rất kiên trì, Sở Nhiên đành phải sửa soạn lại sơ qua rồi ra mở cửa.
Lúc nhìn thấy hai người đang đứng trước mặt, cô lại hối hận vì mình không nghe theo lời đề nghị vừa rồi của anh.

Bởi vì đứng trước mặt cô lúc này là bà Tần đang cười vô cùng ôn nhu và chồng của bà ấy, người bố nghiêm nghị quyền lực của Tần Tranh.
- Xin, xin chào ông Tần, bà Tần!
Sở Nhiên đột nhiên cảm thấy luống cuống, cô vội vàng kéo phần cổ của chiếc áo choàng dài lại.


Thế nhưng từ nụ cười đầy thâm ý của bà Tần và đôi mắt cụp xuống của ông Tần, cô chắc đến chín phần là họ đã nhìn ra.
Mời bố mẹ Tần Tranh vào nhà xong, Sở Nhiên lúng túng vào phòng kéo Tần Tranh dậy.

Vừa nghe có cả bố của mình đến, không cần cô nói thêm gì nữa thì anh đã bật dậy như một chiếc lò xo, tinh thần tập trung cao độ như sắp bước vào một cuộc chiến gay go.

Vừa nhìn đã biết rõ mối quan hệ không mấy êm ái giữa hai bố con nhà họ Tần.
Sở Nhiên ngồi trên giường dỏng tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách.

Quả nhiên sau vài câu đối thoại nhẹ nhàng ban đầu, phòng khách lại vang lên tiếng quát đầy uy lực của thủ trưởng Tần.
- Hàm hồ! Đây là chuyện lớn cả đời người, con không thể tự quyết định một cách hồ đồ như thế!
Sở Nhiên có thể tưởng tượng ra ông Tần đang rất tức giận, có thể là phản đối khi biết Tần Tranh muốn nối lại tình xưa với cô.

Cô siết chặt những ngón tay lại với nhau, cảm thấy trong lòng xoắn xuýt không biết nên làm gì cho phải.
Nếu như ở quá khứ khoảng năm hay sáu năm trước, nhất định là Sở Nhiên sẽ không lo được lo mất như lúc này, sẽ dõng dạc đứng trước mặt ông Tần mà rời đi để bảo toàn mặt mũi và sự kiêu hãnh của chính mình.

Thế nhưng trải qua biến cố lần này và nhìn thấy được sự hy sinh của Tần Tranh dành cho mình, cô lại không muốn phụ tấm chân tình của anh một lần nữa.
Sở Nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng Tần Tranh phản ứng lại với bố mình, sau đó là tiếng khuyên can nhỏ nhẹ của bà Tần.

Có lẽ ông Tần nghĩ đến sự có mặt của vợ và cả “khách trọ” đang ngồi ở trong phòng, vì vậy tiếng trò chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


Đến cuối cùng khi nghe Tần Tranh thở dài bảo sẽ suy nghĩ thêm thì ông Tần mới cảm thấy hài lòng và đưa vợ mình ra về.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Sở Nhiên mới lò dò bước ra khỏi phòng.

Cô nhìn thấy anh đang rít thuốc ngoài ban công.

Kể từ khi gặp lại, đây là lần thứ hai Sở Nhiên nhìn thấy Tần Tranh hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ như một màn sương trắng mông lung bao phủ xung quanh khuôn mặt anh.

Trong ánh chiều tà rực rỡ, tròng mắt anh lại trầm giống như nước hồ thu.
- Anh có chuyện cần phải nói rõ với em.
Tiếng bước chân ngập ngừng của cô bị anh nhận ra, Tần Tranh rít một hơi thật dài rồi vội vàng dập tắt điếu thuốc.

Cô nhìn anh tựa trên ban công, lưng quay về phía mặt trời, cả khuôn mặt anh chìm trong bóng râm không thể thấy biểu cảm.
- Sở Nhiên, anh đã suy nghĩ rất nhiều Lần và rất lâu rồi.

Có lẽ… anh phải từ bỏ thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận