Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!

Bởi vì hắn nói rất nhỏ, Bạch Hạo Lãng cùng Mạc Hải Văn nghe không rõ lắm, cùng liếc nhau một cái, nhưng chỉ thấy đồng dạng nghi hoặc.

Không kịp nghĩ nhiều, hai người bọn họ dưới mệnh lệnh của sếp bắt đầu phấn đấu, vội vàng từ trong đống văn kiện chất đống như kim tự tháp tìm kiếm tư liệu hữu ích.

“Grace được thành lập năm 1535, là nhãn hiệu nước hoa cao cấp của nước X…” Một bên ghi nhớ tư liệu hữu dụng, Bạch Hạo Lãng một bên nói thầm “Ai, vì sao chỉ bán nước hoa nữ cùng đồ trang điểm thôi? Đây là kì thị…”

Văn kiện sau lại là một bức tranh có kí hiệu logo, cậu liền để sang một bên, lại lật xem văn kiện khác.

Ôi, một lần xem nhiều chữ như thế này, mắt cậu liệu có bị mệt mỏi quá độ nhỉ? Không được, chút muộn phải tìm sếp tranh thủ đòi nâng phí tăng ca!

“Tiền bối, ngươi cảm thấy sản phẩm mới của Grace là cái gì? Vì sao lại thần bí như thế, chỉ có vài người biết, mà không thể nói cho chúng ta biết…Như vậy phải làm thế nào để hỗ trợ bọn họ làm việc?” Mạc Hải Văn mắt dán lấy cửa phòng làm việc đang đóng chặt của sếp, ngừng tay tiến tới gần cậu hỏi nhỏ.

“Như vậy cũng rất bình thường thôi, dù sao lắm người nhiều miệng, vạn nhất đem tư liệu tiết lộ ra ngoài, hậu quả không chỉ là phá vỡ hợp đồng phải bồi thường, hơn nữa cho dù không biết sản phẩm mới là cái gì cũng không ảnh hưởng tới công tác của chúng ta. Chúng ta chỉ là hỗ trợ sửa sang lại tư liệu liên quan một chút mà thôi, người trực tiếp tuyên truyền sản phẩm là bọn họ.” Không có ngẩng đầu, cậu vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên tài liệu.

“Nhưng là, anh không tò mò sao?”

“Vì sao phải tò mò? Chẳng qua là công tác mà thôi.” Cậu tiếp tục vùi đầu miệt mài.

“Chính là…”

“Cậu quan tâm tới hợp đồng kia như thế làm gì?” Cậu bực mình! Cậu ở lại đây là tăng ca, chứ không phải nói chuyện phiếm, cậu chỉ là muốn hoàn thành công việc nhanh một chút để còn tan ca!

Mạc Hải Văn bị chất vấn thì hoảng sợ, dè dặt nói “Vì, vì đây là hợp đồng lớn đầu tiên kể từ khi tôi tới công ty…”

“Thì làm sao, cũng không phải do chúng ta phụ trách.”

“…”

Nhìn Mạc Hải Văn không biết làm sao, cậu vỗ vỗ vai đối phương “Bất quá, tôi có thể hiểu vì sao cậu hưng phấn đến thế, dù sao tôi năm đó cũng là như vậy.”

Nghe vậy, Mạc Hải Văn điên cuồng gật đầu, khiến cậu bất đắc dĩ ném một cái xem thường.

“Nhưng là không cần hưng phấn đến thế, hưng phấn một chút thôi là được rồi.”

“Ừm.”

Cuộc nói chuyện liền dừng lại như vậy, hai người cũng tranh thủ thời gian, bắt đầu chuyên tâm làm việc, nhưng đây chỉ là mở đầu của bi kịch.

Từ sau khi kí kết được hợp đồng với Grace, lượng công việc của cậu cùng Tiểu Mạc liền tăng lên.

Một tuần nay, cậu cùng Tiểu Mạc không phải vội vàng đi tìm những mẫu thiết kế cũ thì lại phải tới các cửa hàng chi nhánh thu thập tư liệu, phân tích ý kiến đánh giá của người tiêu dùng về sản phẩm, cùng với yêu cầu của phụ nữ ngày nay đối với mĩ phẩm, giúp cho Lâm Húc bọn họ có thể nhắm vào tâm lí khách hàng mà vạch ra kế hoạch PR hàng loạt.

Hiện, cậu cùng Tiểu Mạc hai người phân công nhau làm việc, tới các gian hàng chi nhánh thu lại những phiếu thăm dò trước đó đã dặn quản lí cửa hàng đưa cho khách điền, rồi liền quay về công ty sửa soạn lại và phân tích, viết thành báo cáo sau đó giao cho Lâm Húc.

Không biết có phải vì mai là chủ nhật hay không, hay là do có giảm giá lớn, mà một cửa hàng tuy rằng nằm ở trung tâm phố xá sầm uất nhưng bình thường chả có mấy khách hiện tại cũng đầy người là người, chen chúc dồn cậu đến tiến thoái lưỡng nan, mà lại phải nghe thanh âm một nhóm con gái lanh lảnh bên tai, cùng với tiếng xì xào không ngừng nghỉ, đầu cậu lại ẩn ẩn đau.

Thật vất vả tìm được quản lí, sau khi nói rõ mục đích mình tới, cậu liền tìm một góc ít người tới, chờ đối phương vội vã làm xong việc, rồi mới đem tập phiếu thăm dò trả cho mình.

Nhìn một đám con gái vì mua được đồ trang điểm yêu thích, không thèm để ý tới dáng vẻ mà cô đẩy tôi chen, gân cổ la hét, cậu cảm thấy thật là kỳ quan, hơn nữa vừa nhìn vừa lắc đầu.

Khiến cậu càng bất ngờ chính là, trong đám người này chiếm đa số còn là nam sinh chen đồ vì bạn gái, trong tay một túi lại một túi đồ, lại tậm tâm hết sức vì người yêu mà cùng người  ta tranh đoạt. Bởi vậy, nội tâm cậu lại một phen thổn thức, đồng thời cảm tạ may mắn là Tiểu Lâm của cậu không giống mấy nữ sinh như lang như hổ kia, cũng sẽ không bắt cậu phải cùng cô mua mỹ phẩm. Bằng không, dày vò như vậy, ai chịu nổi!

Đột nhiên, một tiếng cười truyền đến.

Cậu nhìn về phía phát ra tiếng cười, đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc, một cô gái mặc váy trắng bị người con trai bên cạnh trêu đùa mà nở nụ cười, đi tới chỗ mà người ta chỉ.

Nhưng mà, chỉ thoáng nhìn qua như vậy, lại khiến cậu ngây ngẩn cả người, như bị hóa đá, mắt không chớp nhìn phía trước, một hồi lâu sau cậu mới tỉnh lại, người kia đi càng lúc càng xa, bóng dáng sắp biến mất giữa dòng người.

Cậu lo lắng lướt qua đám người, nhưng bốn phía lại giống như muốn đối nghịch, đem cậu xô đẩy trở lại chỗ ban đầu, khiến cậu nôn nóng muốn chửi người.

Phát hiện không còn thấy bóng dáng đối phương, cắn chặt răng, cậu xoay người tới chỗ quản lí, lấy tập phiếu, lại khách sáo vài câu liền vội vàng rời đi.

Đi tới cửa, cậu liền lôi điện thoại ra, gọi cho Tiểu Lâm.

Điện thoại mãi không có người nghe, nhưng cậu không từ bỏ, tiếp tục gọi, cuối cùng gọi được.

“Hạo Lãng? Anh tìm em có việc?”

Mơ hồ, cậu nghe ra trong lời nói của cô có chút không kiên nhẫn, là ảo giác sao?

“Không có việc gì, chỉ là có chút nhớ em.” Cậu cười nói, tập phiếu trong tay vì bị người dùng sức nắm mà nhăn hết lại.

Thật lâu sau, đầu kia không có hồi âm, rồi mới truyền đến “Ân”

“Em đang ở đâu?” Cô gái kia có thật là Tiểu Lâm?”Ở, ở nhà.”

Không phải cô? Không phải thì tốt rồi.

“Chủ nhật tới em có rảnh không? Anh được nghỉ, cùng đi công viên được không? Lần trước chúng ta vẫn muốn đi nhưng lại không có thời gian, mai cùng đi đi.” Nhớ không lầm, lúc Giáng Sinh bọn họ đã muốn đi, chính là khi đó công ty nhận một hợp đồng lớn, ai cũng bận tối mày tối mặt, nên cậu ngại không dám xin nghỉ, mà sau đó lại cũng không có thời gian đi.

“Đúng rồi, nghe nói công viên gần đây mới nhập về không ít máy mới…”

“Hạo Lãng…Em, em ngày mai có thể không rảnh.”

Không rảnh sao?

“Chỉ là có thể mà thôi, như vậy anh hẹn trước em sáng mai mười giờ ở cửa công viên.” Không cho đối phương có cơ hội cự tuyệt, cậu lập tức nói tiếp “Ngày mai gặp, không gặp không về.”

Rồi cậu liền ngắt điện thoại, ngồi sụp xuống.

Cậu không hiểu, vì sao hai người gần đây trở nên xa cách như vậy? Rõ ràng ngày trước mỗi lúc nói chuyện phiếm còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại biến thành như vậy a?

Ách, lần nói chuyện gần nhất đã là tháng trước? Thậm chí lần cuối cùng gặp mặt…Cũng ít nhất hơn một tháng? Chẳng lẽ chỉ cần không thấy mặt cùng không nói chuyện trong chốc lát, quan hệ của mọi người sẽ thay đổi sao?

Phiền toái bỏ tập phiếu điều tra xuống, cậu bắt đầu cào cào đầu, khiến cái đầu biến thành loạn thất bát tao.

Cậu không phải chỉ là tăng ca vài lần, không còn cách nào khác mà hẹn hò thôi, làm sao…Úc, ai tới nói cho cậu biết chuyện này rốt cục là như nào đi?

Cuối cùng, nghi vấn của cậu vẫn không có được đáp án, mà càng bi ai phát hiện, cậu trong lúc vừa nghĩ ngợi lung tung vừa quay về công ty, kết quả chính là bỏ quên tập phiếu, khiến cậu lại phải đi một chuyến nữa, cả người mệt đến độ sắp chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui