Ở nhà hàng lẩu của sếp Lương và anh rể.
Sếp Lương đang bàn chuyện mở rộng kinh doanh thì bị sếp Thanh gọi đến trung tâm.
Anh tưởng rằng có chuyện gì quan trọng lắm. Ai ngờ sau khi gặp sếp Thanh, chị ấy chỉ trao đổi với anh về những vấn đề lặt vặt. Sau đó, chị ấy còn bảo anh nên ở trung tâm nhiều hơn.
Sếp Lương cảm thấy hôm nay chị mình hơi lạ. Bình thường chị ấy sẽ không gọi anh đến vì những điều nhỏ nhặt thế này, hơn nữa chị ấy cũng chưa bao giờ cần anh dành thêm thời gian ở trung tâm.
Một mình chị ấy đã dư sức lo liệu mọi việc, thế nên anh thường dành thời gian để đầu tư kinh doanh, khám phá những lĩnh vực khác.
Hôm nay tự nhiên chị ấy lại kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ là…
“Chị mang thai rồi hả?” Sếp Lương nghĩ chị mình có bầu nên định giao mọi việc lại cho mình một thời gian.
Sếp Thanh cạn lời, quá bất lực với em trai mình nên chỉ đành nói thẳng ra: “Em nên ở trung tâm nhiều một chút, nếu không em dâu của chị bị tình địch của em cướp mất đấy!”
“Em dâu nào?” Sếp Lương nhíu mày, “Ý chị là Vi Đông à? Em chỉ coi Vi Đông như em trai, sao chị cứ suy nghĩ linh tinh vậy? Em còn chưa xử lý chị vụ giấu chuyện em ấy là con gái để lừa em đâu đấy.”
Sếp Thanh đang định nói gì đó, nhưng sếp Lương lại tiếp tục hỏi: “Mà chị bảo bị tình địch cướp mất là sao? Tình địch nào?”
Nhận được câu hỏi này, sếp Thanh nhếch miệng cười. “Bảo coi người ta như em trai mà? Quan tâm đến tình địch làm gì?”
Sếp Lương đen mặt lại nhưng vẫn gặng hỏi: “Thế rốt cuộc là tình địch gì?”
“Chị cũng không biết rõ lắm, nhưng theo mấy đứa trong trung tâm kể thì có anh chàng đẹp trai nào đó theo đuổi Vi Đông. Suốt hơn tuần qua ngày nào Vi Đông cũng nhận được hoa, hôm nọ người ta còn đích thân đến đây tặng đấy.”
“Chuyện đó em biết rồi.” Sếp Lương tự tin bảo, “Vi Đông không thích cái người đó đâu, em ý còn đuổi người đó đi rồi.”
“Ồ!” Sếp Thanh hỏi, “Vậy em đã biết chuyện hôm nay anh chàng đó đến đây học chưa?”
“Cái gì?” Sếp Lương trừng mắt, “Cái thằng đó đến đây học á?”
Gọi người ta bằng “thằng đó” luôn.
Sếp Thanh phì cười. “Ừ, còn xin vào lớp Vi Đông nữa, hiện giờ đang học ở trên tầng ba luôn kìa. Học mỗi tuần hai buổi đó!”
Nghe xong, hai mắt sếp Lương như bùng lửa. Anh đứng dậy, rời khỏi phòng giám đốc rồi đi lên tầng ba.
“C/hết t/iệt! Cái thằng đó lì thật, bị đuổi đi mà vẫn mặt dày đến đây làm phiền Vi Đông à.” Sếp Lương với cương vị là một “người anh yêu thương em trai” đang rất giận dữ.
Đến lúc đi đến trước cửa lớp Vi Đông, anh liền hùng hổ mở toang cửa ra.
Các học sinh đang làm bài tập liền đồng loạt ngẩng đầu dậy, nhìn về phía cửa. Vi Đông đang đi quan sát học sinh làm bài cũng nhìn về phía sếp Lương.
Sếp Lương: “...”
Các học sinh: “Em chào thầy.”
“À, ờ, chào các em.” Vừa nãy sếp Lương bực quá nên quên mất việc học sinh còn đang học.
Hiện giờ, anh chỉ có thể nuốt cục tức xuống, sau đó nói chuyện với Vi Đông: “Anh lên đây kiểm tra xem lớp thế nào, em và các học sinh cứ tiếp tục đi.”
Nói xong, sếp Lương đi vào trong phòng và đóng cửa lại.
Vi Đông: Gì vậy? Sếp định dự giờ sao?
Mặc dù Vi Đông tự tin vào khả năng dạy học của mình, nhưng thấy sếp dự giờ thì tất nhiên cô vẫn hơi căng thẳng.
Sếp Lương đi vòng quanh lớp, sau đó dừng lại ở hàng ghế cuối cùng - nơi Phan Thanh Khải đang ngồi.
Anh nhìn chằm chằm vào anh ta, mà anh ta cũng quay sang nhìn thẳng vào anh.
“Em học sinh này, hình như vừa nãy em không chào tôi nhỉ?” Sếp Lương nhỏ giọng hỏi, nhưng ánh mắt lại ngập tràn sự thù địch.
Phan Thanh Khải thì nở một nụ cười giả tạo và nói: “Chào thầy.”
Giọng Phan Thanh Khải và sếp Lương đều khà nhỏ, cho nên chỉ có cô bé học sinh ngồi ở bàn trên nghe thấy.
Cô bé lén quay xuống, nhìn hai người một cái rồi lại quay lên.
Sếp Lương tiếp tục đi quan sát lớp một vòng nữa rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Phan Thanh Khải. Anh phải trông chừng anh ta thật cẩn thận, không để anh ta làm ảnh hưởng đến Vi Đông và lớp học.
Lúc này, các em học sinh đã làm bài xong. Vi Đông chữa bài rồi bắt đầu giảng kiến thức mới.
Phan Thanh Khải ngồi ở hàng cuối nhìn lên bảng và lắng nghe. Anh ta đến trung tâm để tán tỉnh Vi Đông, nhưng trong giờ học anh ta sẽ yên lặng, không gây ảnh hưởng đến cô và mọi người.
Tuy vậy, sếp Lương vẫn khá khó chịu, thầm hỏi: Sao cái thằng này cứ nhìn Vi Đông chằm chằm thế?
Các học sinh đều đang nhìn Vi Đông và chăm chú nghe cô giảng bài. Nhưng trong mắt sếp Lương, chỉ có mỗi mình Phan Thanh Khải đang nhìn chăm chăm vào cô thôi.
Anh nghiến răng, thầm chửi Phan Thanh Khải, sau đó thì quay lên bảng xem Vi Đông dạy học.
Vi Đông có kiến thức tốt, cách phát âm chuẩn, tuy accent không giống người bản địa lắm nhưng nghe rất hay.
Giọng cô khi nói tiếng Anh và nói tiếng Việt hơi khác nhau, nhưng sếp Lương cảm thấy giọng nào cũng êm tai, dễ nghe hết.
Nhìn cô giảng bài và tương tác với học sinh, sếp Lương bất giác mỉm cười, thầm nghĩ: Vi Đông nhà mình ra dáng cô giáo ghê.
Phan Thanh Khải ở bên cạnh quay sang nhìn sếp Lương.
Thấy anh cứ nhìn Vi Đông không rời mắt, anh ta liền nhếch mép cười nhạt.
Đến giờ tan học, Vi Đông hỏi các học sinh có vấn đề gì cần hỏi không. Vài em học sinh liền giơ tay lên, Phan Thanh Khải cũng giơ tay gọi Vi Đông.
Tuy nhiên, sếp Lương không cho anh ta được như ý.
“Em học sinh này, có gì cần hỏi thì hỏi tôi.” Sếp Lương mỉm cười, nhưng ánh mắt thì trông chẳng thân thiện chút nào.
Phan Thanh Khải đưa mắt nhìn sếp Lương, sau đó lại nở nụ cười giả tạo. “Thôi khỏi, nhìn mặt thầy là tôi chẳng còn vấn đề gì rồi.”
“Ờ, thế thì cất sách vở rồi về đi.” Sếp Lương đuổi người.
“Tôi cò không vội về mà sao thầy phải vội thế.” Phan Thanh Khải khoanh tay, dựa lưng vào ghế, “Thầy nên thân thiện chút đi, chứ kiểu người như thầy khiến người ta khó chịu lắm đấy.”
Sếp Lương cũng đốp lại: “Kiểu người như anh thì khiến người ta ngứa mắt, Vi Đông nhà tôi chắc chắn chẳng ưa anh chút nào. Còn kiểu người như tôi khiến người khác khó chịu, nhưng Vi Đông có vẻ rất thích đấy.”
“Vi Đông nhà anh?”
“Ờ.” Sếp Lương dõng dạc nói, “Vi Đông nhà tôi.”
Vi Đông ở chung nhà với anh, Vi Đông là “em trai” của anh, thế không gọi Vi Đông nhà anh thì còn gọi là gì nữa?
Hiện giờ học sinh đã ra về hết, Vi Đông gọi sếp Lương: “Sếp, sếp không về ạ?”
Sếp Lương đứng dậy. “Bây giờ về.”
Phan Thanh Khải cũng đứng lên nói với Vi Đông. “Anh đang chờ em, có chút chuyện muốn nói với em.”
Sếp Lương nhíu mày. Vi Đông thì hỏi với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Phan Thanh Khải đi về phía Vi Đông, tươi cười nói: “Bây giờ muộn rồi, anh mời em đi ăn trưa nhé!”
Vi Đông chưa kịp trả lời thì sếp Lương đã từ chối hộ: “Không, em ấy về nhà ăn cơm.”
Anh đứng chắn trước mặt Vi Đông, không cho Phan Thanh Khải lại gần cô.
Phan Thanh Khải không vui, hỏi sếp Lương: “Vi Đông ăn ở đâu thì có liên quan đến cậu à?”
“Đương nhiên là liên quan rồi, vì em ấy đang sống chung nhà với tôi.” Sếp Lương vừa tự hào vừa kiêu ngạo nói: “Hằng ngày em ấy còn nấu cơm cho tôi ăn đấy!”
Nghe vậy, Phan Thanh Khải hơi kinh ngạc mà nhìn Vi Đông và sếp Lương. Nhưng ngay sau đó, anh ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh mà bảo: “Xem ra cậu và Vi Đông là bạn cùng nhà nhỉ. Tất nhiên chỉ là bạn cùng nhà được thôi, vì trông hai người chẳng giống một cặp chút nào cả.”
Phan Thanh Khải nói đúng rồi, sếp Lương cũng không thấy sai, nhưng mà chẳng hiểu sao anh lại thấy tức.
Vi Đông ở phía sau bảo Phan Thanh Khải: “Tôi không đi ăn, từ giờ về sau anh đừng hẹn tôi. Bây giờ anh về đi, để tôi còn đóng cửa lớp.”
“Ừm.” Phan Thanh Khải gật đầu, “Vậy anh về nhé! Nhưng lần sau có dịp anh vẫn sẽ mời em, hy vọng em sẽ chấp nhận lời mời.”
Nói xong, Phan Thanh Khải liền rời khỏi lớp. Vi Đông đã chán không buồn nói gì nữa, uể oải đeo balo lên vai.
Bỗng nhiên, sếp Lương tiến tới gần cô, cẩn thận dặn dò: “Đừng có chấp nhận bất cứ lời mời nào từ thằng đó, nghe chưa? Thằng đó không phải người tốt, em không được thích nó hay đi ăn với nó đâu đấy. Muốn ăn gì thì bảo anh, anh đưa đi ăn, biết chưa?”
Vi Đông hơi bất ngờ trước hành động của sếp nên cứ tròn mắt nhìn anh. Sau đó, cô mới gật đầu rồi bảo: “Nhưng mà sếp ơi, người ta lớn tuổi hơn sếp đó, sếp đừng nên gọi là “thằng đó”.”
“Anh ghét nên anh cứ gọi vậy đó.” Sếp Lương cúi thấp đầu xuống nhìn Vi Đông, “Mà sao em biết thằng đó lớn tuổi hơn anh? Em với nó nói chuyện tuổi tác với nhau à?”
Vi Đông lắc đầu. “Không, em biết vì em có thấy năm sinh của anh ta trong file điểm danh thôi.”
Sếp Lương nghe vậy thì mới bớt giận, nhưng anh vẫn cứ đứng sát vào Vi Đông. Vi Đông thì nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi anh mặc, hình như đây là áo mới, cô chưa thấy anh mặc bao giờ.
Phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của Vi Đông đang hướng thẳng vào cơ thể mình, tự dưng sếp Lương lại nhớ đến tối hôm qua, cô nhìn thấy hết phần trên của anh.
Anh ho “khụ” một cái, khuôn mặt lộ vẻ bối rối, mất tự nhiên.
Vi Đông nghe thấy tiếng ho thì liền ngẩng đầu nhìn.
Trông thấy vẻ mặt sếp, cô cũng nhanh chóng nhớ đến “cảnh đẹp” hôm qua.
Hai tai cô đỏ lên, miệng lắp bắp nói: “Sếp… Sếp đừng hiểu lầm… Không phải em muốn nhìn người của sếp đâu… Em chỉ nhìn áo của sếp thôi…”
Sếp Lương cố giữ vẻ bình tĩnh. “Ừ, anh biết rồi.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa. Cả hai im lặng cùng nhau xuống tầng