Lưu ý: Lần này tác giả sẽ phá lệ tí xíu, chương này không còn là màu hồng như những lần trước nữa đâu. Đọc vui thôi đừng dỗi tui =))
.
"Khánh Vân này, hôm nay chị lại về trễ đúng chứ? Chị có mệt không? Công việc của chị có suông sẻ không? Cơm em nấu sẵn rồi đấy, nếu chị đói nhớ hâm nóng lại rồi ăn nha. Đầu của chị còn đau không? Thuốc em cũng mua cho chị, để trên đầu giường của chúng mình đấy, ăn uống xong hãy ngủ thật ngon và đừng nghĩ nhiều chị nhé.
Ngủ ngon và trong giấc mơ gặp em có được không?
Em nhớ mãi cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, hôm ấy mưa rả rít suốt một buổi chiều, chị đã đưa cho em chiếc ô rồi đội mưa về. Chị biết không, em đã rung động ngay khoảnh khắc đó đấy.
Thật may mắn vì tháng sau em đi phỏng vấn xin việc, chị lại chính là người phỏng vấn em. Giọng nói của chị rất ngọt ngào, rất dịu êm, thái độ của chị không giống với một người sếp chút nào, chị tạo cho em cảm giác vô cùng thoải mái.
Khi em được nhận vào công ty, lại được chị giúp đỡ và dạy bảo rất nhiều. Tuy chị dịu dàng nhưng đôi khi cũng nghiêm túc đáng sợ, nhớ có lần chị la em vì làm một việc mãi không xong, em vừa tủi vừa sợ nên đêm đó đã khóc rất nhiều. Vậy mà sáng hôm sau một bầu trời rực rỡ đã đến bên em, chính là cành hoa hồng kèm theo bức thư của chị. Lúc ấy em đã vui biết nhường nào, như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, em quên hết cả những chuyện hôm trước.
Cuộc sống của em có nhiều thăng trầm, cũng có lúc em muốn từ bỏ mọi thứ vì quá áp lực nhưng rồi chị lại xuất hiện. Đối với em, Khánh Vân như là ánh mặt trời sưởi ấm tâm hồn băng giá này vậy, chị cũng là dòng suối mát xoa dịu em mỗi lúc bốc đồng, vì thế nếu thiếu chị em nghĩ mình sẽ chẳng làm được gì cả.
Sau một khoảng thời gian đồng hành cùng nhau, em đã lấy hết dũng khí để thổ lộ lòng mình. Khi ấy em bối rối và hoảng loạn nhiều lắm. Khánh Vân ưu tú như vậy lẽ nào lại để mắt đến em. Vậy mà chị lại nói 'Chị đã chờ em rất lâu rồi, cô bé ngốc ạ.' Tại sao chị không chủ động mà chờ em chứ? Sau này em mới biết hóa ra Khánh Vân cũng thật nhút nhát, nhưng không sao, em chấp nhận hết, cô bé ngốc này yêu chị.
Ngày cưới của chúng mình chị đã khóc, đấy là lần đầu tiên em nhìn thấy giọt nước mắt trên má Khánh Vân để em biết rằng chị hạnh phúc và yêu em đến thế nào. Đôi môi chị mềm mại và ngọt lịm khi chúng ta trao nhau nụ hôn khẳng định mình là của nhau.
Em biết cuộc sống hôn nhân sẽ khác với lúc còn hẹn hò lắm, nó sẽ không phải là một con đường bằng phẳng như em từng mơ. Nhưng nhờ tình yêu của chị, sự nuông chiều của chị, sự quan tâm và cả sự nhẫn nhịn chị dành cho em đã khiến em đặt trọn niềm tin vào chúng mình.
Và rồi điều gì đến cũng đến.
Như một cú tán thẳng và mặt em khi chính mắt em trông thấy Khánh Vân ôm hôn người phụ nữ khác trong chính ngày kỷ niệm ngày cưới, ngay chính trong căn phòng của chúng mình. Em cứ nghĩ nói dối chị rằng em có việc đi xa vài hôm rồi sẽ tạo cho chị một bất ngờ khi đột ngột quay về với một chiếc bánh kem, đúng là bất ngờ thật, nhưng người bất ngờ lại chính là em. Cả bầu trời của em sụp đổ, chiếc bánh kem trên tay em đã ném ra cửa sổ, nó rơi xuống đất nát bương như tình yêu và trái tim em. Lúc ấy em không xông vào vì em biết dù có níu kéo cũng vô ích, vì chị có cần em nữa đâu. Em rời khỏi nhà với tâm trạng hỗn độn, thất vọng, đau đớn và trống rỗng. Cơn mưa rơi xuống như xé nát tâm hồn này, như muốn gọi em hãy thức tỉnh, rời xa thứ tình cảm thối rửa này đi. Mà làm sao em có thể? Em yêu chị nhiều lắm.
Chị cứ nghĩ là em ngây thơ không biết gì, mỗi ngày đều hôn em nhưng em biết đó chỉ là cái hôn hình thức, em không cảm thấy ấm áp nữa. Những lần khác chị dẫn tình nhân về nhà, nhởn nhơ ân ái cùng cô ta, em cũng biết. Cô ta nói xấu em và chị dung túng, em biết hết.
Đến một hôm chúng ta xảy ra cãi vả, chị đánh em, em đau, đau lắm. Em khóc không phải là vì đau về thể xác, mà là vì tâm can em như bị xé toạc ra. Trước giờ chị có bao giờ đánh em đâu, chỉ cần bị xước chút xíu chị đã cuống quýt lên kia mà. Chị thay đổi rồi, không còn là Khánh Vân dịu dàng của em nữa.
Em không trách chị vì có nói gì cũng vô ích thôi. Em trách bản thân em ngu ngốc, trách em mù quáng bỏ qua mọi lỗi lầm của chị để nhận lại kết cục đau đớn. Khờ quá có phải không?
Em không biết chị có đọc hết bức thư này không nhưng nếu có xin chị hãy nhận chút tình cảm còn xót lại này, em tha thứ cho chị tất cả, không oán trách chị đâu, đừng dằn vặt nhé Vân.
Kể từ ngày hôm nay chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa, đừng tìm em làm gì. Em chúc chị hạnh phúc và hãy yêu người đến sau bằng cả trái tim, hy vọng người phụ nữ ấy sẽ không như em.
Một lần cuối, em yêu chị. Và cảm ơn chị đã yêu em.
Kim Duyên, cô bé ngốc nghếch từng được chị yêu rất nhiều"
Bức thư kết lại, đôi mắt Khánh Vân cũng đẫm nước từ khi nào. Cô quỳ rạp xuống sàn gạch lạnh lẽo, ôm lấy con gấu bông Kim Duyên đã may cho mình, chỉ tiếc là nó cũ nát rồi. Phải, do cô đã bỏ rơi nó và nàng đã tìm lại và đặt bên cạnh lá thư ấy.
Dày vò, hối hận, đau lòng, khinh miệt chính bản thân mình, Khánh Vân vừa khóc vừa chạy khắp nhà để tìm nàng, nhưng cả căn nhà trống trơn, ngoài cô ra chẳng còn chút hơi ấm nào.
Bóng lưng gầy gò in hằn bên khung cửa sổ, co ro ôm lấy những thứ cuối cùng vợ mình để lại, Khánh Vân khắc khổ đứng dậy với mong muốn tìm lại vợ mình, người đã vì cô hy sinh tất cả.
Những ngọn đèn đường bật sáng, dòng xe qua lại tấp nập, từng bước chân nặng trịch lê thê khắp con phố, điện thoại liên tục gọi đến một số liên lạc nhưng chẳng thấy hồi âm.
Người đông như thế, biết tìm em ở đâu?
Mưa lại rơi, ướt đôi gò má nóng hổi.
Khánh Vân đánh mất Kim Duyên vào một đêm mưa nặng hạt.
.
3 năm sau...
Một nhành hoa trắng được đặt xuống bệ đá hoa cương, người phụ nữ ấy cả người ốm tong teo, gương mặt tiều tụy nhưng vẫn cố gượng ra một nụ cười.
- Duyên à, đêm qua có lạnh không?
Khánh Vân mỉm cười mà mắt hoen cay, yếu ớt nói rồi đưa tay sờ nhẹ bức di ảnh trên mộ phần đã được lau sạch bóng. Vẫn là nụ cười ấy, Kim Duyên lúc nào cũng vui vẻ khi gặp cô cả.
- Duyên của chị rất thích bánh kem, chị đã mua cho em đây, dâu tây nhé.
- Chậu hoa cúc của em vẫn sống tốt, mà chị xin lỗi vì để nó rụng một bông rồi, Duyên đừng giận.
Tấm lưng gầy tựa vào phần mộ của nàng, cô cứ như vậy mà nói chuyện vẩn vơ, ánh mắt thì vô hồn đến đáng thương. Người ta đi ngang nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thương xót, bởi Khánh Vân hằng ngày đều như thế, không sớm thì muộn, mỗi ngày đều đến trò chuyện với người vợ đoản mệnh của mình.
- Duyên, chị sắp đến với em rồi, chị hứa sẽ chuộc mọi tội lỗi, chị sẽ chăm sóc cho em thật tốt, Duyên, chị yêu em.
Đó là những lời cuối cùng Khánh Vân có thể nói, khóe môi mãn nguyện cong lên thành một nụ cười thật dịu dàng mà nàng luôn yêu mến. Cô gục xuống, trên tay nắm nhẹ tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện.
.
- Tôi rất tiếc, cô ấy đã ra đi vì căn bệnh đã đến giai đoạn cuối.
Vị bác sĩ rầu rĩ chia buồn cùng gia đình rồi rời đi với cái lắc đầu tràn trề thất vọng. Ông biết Khánh Vân, đã nhiều lần khuyên cô trị bệnh nhưng cô ấy càng làm cho bệnh tình tệ đi thôi, có lẽ hiểu được tâm tư chất chứa trong lòng người phụ nữ trẻ, ông đã đồng ý tiễn cô một đoạn.
Ngày hôm nay... mưa lại rơi và nặng hạt... như tiếng ai đó khóc than.
.
"Nếu biết rằng tình là dây oan
Nếu biết rằng hợp rồi sẽ tan
Nếu biết rằng yêu là đau khổ
Thà dương gian đừng có chúng mình."