Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc Nhật Bản

Câu chuyện mà tôi muốn nói đến ở đây là về vụ giết người năm 1994, hung thủ là một cô gái xinh đẹp. Tôi có được xem qua một số hồ sơ về các vụ án có hung thủ là nữ, về cơ bản thì nguyên nhân đều là do bạo lực gia đình hoặc bị bắt nạt xúc phạm trong một thời gian dài.
Thế nhưng cô gái này không giống vậy, tất cả mọi người đều rất thích và đối xử tốt với cô ta. Thế nhưng cô ta vẫn giết người.

Tháng 9 năm 1994, có người phát hiện ra hai túi nilong đựng chân người đang bị phân hủy trong đám cỏ cạnh bờ sông Tùng Hoa ở thành phố Giyamusi. Và dường như cùng lúc này, cách vị trí kia khoảng 8 km thì cảnh sát cũng nhận được tin có người báo án phát hiện ra những phần bị cắt rời của thi thể người.
Những người xử lý vụ án đã tập hợp tất

cả những mảnh vụn lại với nhau, nhưng họ rất đau đầu với vụ án này vì không thể tìm thấy phần đầu của xác chết, tay chân cũng không hoàn chỉnh, và chỉ có thể nhận ra đó là của 3 người khác nhau : một nam một nữ và một trẻ em. Vì cảnh sát chưa thể xác định được hiện trường đầu tiên của vụ án, cũng không biết danh tính của người bị hại, không những thế, hung thủ còn cố tình vứt xác khắp nơi và cùng với sự lạc hậu của kỹ thuật điều tra lúc bấy giờ, vụ án điều tra rất lâu nhưng cũng không hề có chút kết quả nào, vì vậy nó đã bị tạm thời lắng xuống....Cho đến 9 tháng sau, cơn ác mộng lại tiếp tục....
Người dân lại tìm thấy những túi nilong đựng thi thể người trong mương dưới cầu Tam Hợp và vùng ngoại ô Giyamusi. Xác chết này có tình trạng tương tự với 3 xác chết trước đó: không đầu, chỉ ghép được 2/3 người và chỉ có thể xác định giới tính nam. Cảnh sát trưởng rất lo lắng và đã ra lệnh rằng trong một tháng phải xác định được danh tính của xác chết, trong hai tháng phải xác định được hung thủ và phá án trong vòng 3 tháng.
Những đặc điểm của xác chết đều được liệt kê ra : móng tay hơi vàng, có thể là do hút thuốc; cột sống hơi cong, cơ mông phát triển, có thể là do ngồi lâu và làm việc ở văn phòng; căn cứ theo độ dài của chân, đã ước tính được chiều cao là từ 1m78-1m80; cổ tay trái có sẹo. Và theo như những gì đã có này, thì ngoài chi tiết vết sẹo trên cổ tay ra, thì tất cả những thông tin khác đều không thể tính là “chi tiết”. Bởi vì, ở Đông Bắc, có rất nhiều người đàn ông cao trong khoảng 1m80, hút thuốc, ngồi làm việc trong văn phòng....Và đội điều tra chỉ có thể nghĩ đến những cách khác để phá án.
Ngày thứ hai, đài truyền hình thành phố Giyamusi đã phát một đoạn quảng cáo bằng phụ đề rằng : “một người đàn ông bị xe đâm đang cấp cứu trong bệnh viện, cao khoảng 1m80, lực lưỡng, cổ tay trái có vết sẹo...người có thông tin xin vui lòng thông báo qua số điện thoại xxx, xin cảm tạ”
Rất nhanh, có một ông lão gọi đến số điện thoại này và nói rằng con trai ông ấy - Đổng Đại Khánh đã mấy ngày không về thăm nhà rồi, họ đã gọi điện đến nhà và công ty nhưng đều không tìm thấy. Đổng Đại Khánh 33 tuổi, là một cảnh sát, cổ tay trái có vết sẹo do bị vỏ chai cứa khi can ngăn một vụ ẩu đả. Các điều trai viên nhanh chóng đến nhà anh ta. Sau khi phá khóa vào, họ ngay lập tức ý thức được rằng đây chính là hiện trường đầu tiên : căn nhà rất bừa bộn, khắp nơi đều là máu, thậm chí còn có cả vụn xương và thịt. Sau khi khám nghiệm, xác định được những vết máu có trong nhà trùng với máu của Đổng Đại Khánh - là một cảnh sát nhưng lại bị giết chết rồi chặt xác ngay trong nhà mình.....
Tổ điều tra bắt đầu điều tra những mối quan hệ xã hội của anh ta. Những người hàng xóm nói rằng, anh ta không có hiềm khích với ai ở đây, dạo trước còn có một người bạn gái và hai người sống cùng nhau, là một cô gái xinh đẹp và Đại Khánh gọi cô ta là Tú Nga. Ông Đổng cũng nhớ lại rằng, trước đây ông ấy cũng đã từng nghe qua là con trai mình có bạn gái họ Nhâm, nhưng ông ấy chưa từng gặp mặt. Và cô gái Nhâm Tú Nga này trở thành đối tượng điều tra chủ yếu. Thế nhưng cảnh sát điều tra theo tên này thì phát hiện ra rằng không hề có người nào như này cả. Trong quá trình điều tra, cảnh sát cũng được đồng nghiệp của Đổng cung cấp cho một thông tin rằng: nghe Đổng Đại Khánh nói, hai người họ quen nhau thông qua “bộ phận thông tin- Hồi những năm 1995, chưa có mạng ZhanAi, 58 TongCheng .....Nếu muốn kết bạn thì phải đăng tin trên báo. Bất kể là bạn đang tìm người, tìm đồ bị mất, tìm công việc hay tìm bạn trai bạn gái, bạn đều phải đến bộ phận thông tin của một tờ báo nào đó, nói rõ nhu cầu của mình, nộp tiền và để lại thông tin liên hệ, sau đó là đợi bộ phận thông tin đăng lên báo và truyền đến những người phù hợp.”



L

úc đó,bộ phận thông tin của thành phố Giyamusi cũng có cả dịch vụ giới thiệu hôn nhân và có tổng cộng gần 200 nơi như vậy. Cảnh sát sàng lọc và cuối cùng tìm thấy tên của Đổng Đại Khánh và Nhâm Tú Nga ở một nơi có tên là“bộ phận thông tin Duy Mĩ ”. Nhân viên ở đó có ấn tượng rất rõ về Nhâm Tú Nga: lúc cô ta đến đây tìm chồng, mọi người đều cảm thấy cô ta có một cuộc đời đầy đau khổ. Nhâm Tú Nga nói rằng cô ta đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, tuy rằng tình cảm vợ chồng rất tốt, nhơng vì không thể sinh con nên bị mẹ chồng đuổi đi. Cô ta có vẻ ngoài thanh tú, trông rất đáng thương nên nhân viên ở đó đã quyết định rằng sẽ không để cho cô ta phải chịu khổ nữa, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt cho cô ta. Và người đàn ông đó chính là Đổng Đại Khánh : cao, lực lưỡng, điển trai, thật thà, và quan trọng nhất là công việc cảnh sát - với một thân phận như vậy thì quả thực rất dễ tìm vợ.
Theo như lời kể của những nhân viên đã gặp Nhâm Tú Nga, kết hợp với miêu tả của những người hàng xóm, cảnh sát đã vẽ một bức chân dung của Nhâm Tú Nga và dán trên mọi đường phố ở Giyamusi.

Vào thời điểm đó, đã rất nhiều người cung cấp thông tin cho cảnh sát : có người nói đã từng nhảy với cô ta, có người nói đã ngủ với cô ta, nhưng khi cảnh sát điều tra sâu hơn, thì phát hiện càng ngày càng rối . Cho đến một hôm, có một bà lão từ huyện Hóa Xuyên đến Giyamusi thăm họ hàng nhìn thấy bức chân dung này đã nói : đây chẳng phải là con gái thứ ba nhà lão Mã người cùng thôn tôi hay sao?

Lần theo manh mối này, cảnh sát cuối cùng đã tìm ra thân phận thực sự của Nhâm Tú Nga, tên thật của cô ta là Mã Diễm Hồng, 28 tuổi, người huyện Hóa Xuyên. Năm 1993, cô ta li hôn và để lại hai đứa con cho chồng cũ, sau đó một mình đến sống tại Giyamusi. Ấn tượng của những người cùng thôn có tốt có xấu : không ít người nói rằng cô ta xinh đẹp, hào phóng, biết ăn nói và luôn tươi cười. Cũng có người nói cô ta dâm đãng, mưu mô và khoác loác. Cảnh sát bắt buộc phải tìm ra cô ta, không chỉ vì cô ta nhất định có một mối quan hệ nhất định với vụ án mạng này mà còn liên quan đến tiền bạc. Ông Đổng nói rằng con trai ông ta có một quyển sổ tiết kiệm 2 vạn tệ nhưng giờ không thể tìm thấy...
_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận