FAREWELL (TẠM BIỆT)
________
Rin theo chân vị Lãnh chúa của mình đi xuống con đường đất bẩn dài đằng đẵng. Khu rừng họ đang đi lúc này im ắng và tối mịt bởi những rặng cây ngăn không cho ánh sáng của mặt trăng rọi vào. Cũng phải mất một lúc để quen dần, vì thế cô phải tập trung lắng nghe tiếng bước chân của Sesshomaru để dẫn lối cho mình đi theo.
Khi cô nghĩ về khoảng thời gian hiện tại có được với vị Lãnh chúa, cô tuyệt đối không thể đòi hỏi thêm một ngày nào tuyệt vời hơn nữa. Cô đã bước qua một cánh đồng phủ đầy hoa với hắn. Cô thậm chí còn cảm thấy được thư giãn bên hắn trong khi thưởng ngoạn dòng sông và ngắm mặt trời lặn. Trong khi sự im lặng có thể làm bất cứ ai khác cảm thấy khó chịu, nó lại chỉ làm cho Rin hạnh phúc hơn.
Cô có thể nói với ánh mắt dịu dàng hắn dành cho cô cùng bầu không khí yên bình, đó là hắn hoàn toàn thư giãn. Rin thích thú nghĩ rằng chính cô đã làm cho tên yêu quái trước mặt mình được hạnh phúc. Sau tất cả mọi thứ hắn đã làm cho cô, cô không chắc mình làm sao để trả hết ơn hắn. Chắc chắn rằng những bông hoa bé nhỏ và những nụ cười sẽ là không đủ.
Hắn chưa bao giờ đòi hỏi lại bất cứ thứ gì, vì cho rằng cô đã rất biết ơn mà cô lại không có gì hơn để trao cho hắn ngoại trừ niềm tin bất diệt và sự thành tâm của mình. Dĩ nhiên còn thứ gì có thể trao được cho người đã mang cô trở lại cuộc sống.
Cô thậm chí chẳng hề nhận ra chuyện gì đã xảy ra vào cái ngày cô bị giết chết bởi đàn sói, ít ra là không biết được mãi đến khi Jaken kể lại cho cô nghe. Ký ức duy nhất của cô là khi cô tỉnh lại, và nghĩ mình đã phải lên thiên đường rồi. Cô đã gần như tưởng rằng mình đang trong vòng tay của một vị thần, vị thần mà cô đã tìm thấy trong rừng rậm. Ý nghĩ đầu tiên và duy nhất của cô sau lần đó dĩ nhiên là đi theo con người đẹp đẽ đó. Từ đó về sau đó là những gì cô làm.
Ngay cả sau khi cô chứng kiến hắn có thể giết chết người như thế nào, kể cả khi cô nhìn thấy cơn giận của hắn trút giận và tàn phá lên Jaken đáng thương. Thậm chí cả khi cô chứng kiến hình dạng thật sự của hắn, và thậm chí sau khi cô nhìn thấy tất cả những bằng chứng về việc hắn thật sự là một yêu quái. Cô vẫn xem hắn như một vị thần. Một sinh vật đẹp đẽ đã cứu cô hết lần này đến lần khác, đã đưa cô đi khỏi cuộc sống nghèo đói và ngược đãi mà cô nhận được từ những người dân trong làng vốn phải cảm thương cô sau cái chết của cả gia đình mình.
Cô nghe thấy tiếng bước chân Sesshomaru dừng lại, và cô cũng dừng lại theo. Nhìn qua chân hắn, cô thấy rằng khu rừng đã kết thúc tại một bãi đất nhỏ, phía xa xa bãi đất là một ngôi làng. Rin đến bên cạnh Sesshomaru và tự hỏi họ làm gì ở đây, cho tới khi đột nhiên cô nhận ra đó chính là ngôi làng nơi Inuyasha sống. Cô mỉm cười, đó cũng là ngôi làng nơi Kohaku sống cùng với chị cậu và gã pháp sư.
"Tại sao chúng ta ở đây, Thiếu gia?" cô hỏi. Lần này cô quyết định tốt nhất là không hỏi lại lần nữa, bởi hắn đã cho cô câu trả lời hệt như lần trước khi cô hỏi điểm đến của họ ở đâu. Câu trả lời là tất nhiên, là rằng hắn đã không phản ứng gì cả. Cô vội vã đến bên hắn khi cô nhìn thấy hắn đi bộ về phía ngôi làng.
"Em tự hỏi không biết Kohaku thế nào, liệu em có thể đến thăm anh ấy được không, Sesshomaru – sama?" Hắn trả lời cô một câu đơn giản, "Không phải bây giờ," và nó để lại cho Rin một chút thất vọng. Đó không phải là sự thật rằng cô không thể đi gặp bạn của mình, mà đó là cách Sesshomaru nói ra câu trả lời. Hắn không nhìn xuống cô hay bất cứ điều gì, cô chỉ nghe được loáng thoáng hắn nói tất cả nhờ vào màn đêm tĩnh mịch. Hắn gần như có vẻ khó chịu.
Nó cũng giống như ngày hôm đó khi cô có cảm giác hình như hắn đang cố tình tránh né cô, thay vì chỉ đơn giản là phớt lờ cô. Đối với Rin sự tránh né còn nặng nề hơn là sự tàn phá.
Sesshomaru bắt được mùi của bà pháp sư già, khó chịu với sự thật là Rin sẽ phải rời xa hắn sớm hơn là hắn nghĩ. Hắn dừng lại khi nhìn vào một thân cây đơn côi. Phía sau cái cây đó là con đường dẫn đến ngôi làng, đến tương lai của Rin. "Không thể chờ đợi huh?" là tất cả những gì hắn nói, khi bà Kaede bước ra từ phía sau một cái cây với chiếc cung cầm trong một tay, và chắp một tay sau lưng.
Sesshomaru cho bà một cái nhìn sắc lẻm, có phải người đàn bà này định tấn công hắn nếu hắn không sẵn lòng giao Rin chăng. Hắn đã rất ngạc nhiên về sự ngu ngốc của bà ta, thậm chí một mũi tên thanh tẩy làm sao có thể xuyên qua người hắn. Điều gì khiến bà ta nghĩ rằng những mũi tên đơn giản yếu ớt đó kết hợp với sức mạnh yếu đuối của bà ta có thể hy vọng hãm hại được hắn.
"Ngươi không cần phải lo lắng cho mình, đó chỉ là do thói quen," bà nói, nhận thức rõ rằng hắn đang suy nghĩ về cây cung và những mũi tên của mình. Bà biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội để làm hại được hắn nói gì đến bắn trúng.
"Huh, như thể ta lo lắng không bằng," hắn trả lời lại, sau đó hắn nhận thấy Rin đã bước ra khỏi chỗ trốn sau chân hắn để nhìn về phía bà lão già.
"Bà Kaede?" Rin thốt lên, khi cô lộ người hoàn toàn từ phía sau vị Lãnh chúa của mình. Bà Kaede buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm, và bà biết Sesshomaru đã nghe thấy. Lúc đầu bà đã không nhìn thấy cô bé nên đã cho rằng Sesshomaru phá vỡ thỏa thuận này.
Dù vậy giờ cô bé đã ở đây, và bà Kaede mỉm cười với cô. Hoàn toàn hài lòng rằng tình hình đang diễn ra suôn sẻ, tất cả những gì Rin cần làm là nói lời tạm biệt của cô bé và đi theo bà Kaede về làng.
"Thật vui khi thấy cháu một lần nữa bé con," bà nói khi bà đưa bàn tay đang ở sau lưng ra trước mặt Rin, "Giờ thì đi thôi".
Bà Kaede mong nghe thấy tiếng bước chân của cô tới gần bà, nhưng tất cả những gì bà nghe thấy là tiếng thở gấp gáp khe khẽ từ đứa trẻ khi Rin nhìn vào bà với vẻ bối rối. "Tại.... Tại sao ạ?" là những gì Rin có thể thốt ra. Bây giờ Rin đã lờ mờ nhận ra lý do tại sao cô lại ở đây, và ý nghĩ đó đã làm cô run rẩy và hai chân cô thấy chao đảo.
Bà Kaede nhanh chóng nhìn Sesshomaru, người có mái tóc đang che giấu ánh mắt của hắn. "Ngươi vẫn chưa nói gì với cô bé hết". Sự thật là hắn đã chưa nói gì làm bà Kaede thấy buồn vô cùng, biết rằng nó sẽ rất là khó khăn để chứng kiến cái cảnh diễn ra trước mắt bà. Bà quan sát Rin khi cô nhìn sang Sesshomaru, đôi mắt cô đong đầy lo lắng.
"Nói cho em gì đi, ý bà là sao Sesshomaru – sama?" Rin đưa đôi nắm tay bé nhỏ lên trước ngực, xác định để có được câu trả lời lần này. "Sesshomaru – sama!" cô lại nói, lần này to hơn. Cô cần phải biết có phải điều cô nghĩ đang thật sự diễn ra.
"Rin, đi với bà ấy," là tất cả hắn nói, khi hắn cố giấu đôi mắt mình hơn nữa trong sự che phủ của mái tóc dài trước trán. Hắn không thể nhìn cô được nữa, và hắn đã muốn nói với cô trước khi họ đi đến ngôi làng. Hắn đã có rất nhiều cơ hội, nhưng theo cách mọi chuyện diễn ra hắn lại không muốn nhìn thấy nụ cười của cô biến thành cái cau mày. Đặc biệt khi mọi thứ dường như rất yên bình. Mặc dù bây giờ nó không còn quan trọng nữa, Rin đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Rin nhìn hắn trong sự hoài nghi, đôi mắt cô mở to và hơi thở hổn hển khác thoát ra khỏi miệng. Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô đang đến trong cuộc đời, hắn đang đuổi cô đi. "Tại sao, tại sao Sesshomaru – sama?" cô nói, không nhận ra mình đang to tiếng như thế nào. Tại sao hắn lại làm thế với cô? Cô đã làm gì đó rất sai lầm để khiến cô bị xua đi, bị xua đến sống trong một ngôi làng, bị đưa đi xa khỏi hắn.
"Tất cả sẽ được giải thích sớm thôi cháu yêu," bà Kaede an ủi khi bà bước một vài bước lại gần hai người. "Bây giờ hãy nghe theo lệnh hắn và theo ta," bà lại đưa tay ra một lần nữa. Bà biết chuyện sẽ tốt hơn khi để bà nói cho cô bé nghe.
Dù vậy, lần này thay vì nhận được cái nhìn băn khoăn, Rin nhìn bà Kaede đầy sợ hãi. Với Rin cứ như thể người đàn bà này thậm chí còn không phải là người, nhưng là thần chết đang đến tách cô khỏi thế giới một lần nữa. Vì đó chính xác là những gì Rin thấy ở Sesshomaru là cả thế giới của cô.
"Không!" Rin thét lại, mà còn gây kinh ngạc cho Sesshomaru. Hắn đã không chắc chắn chính xác cô lại tiếp nhận chuyện này khó khăn như thế nào, mặc dù hắn không bao giờ mong đợi là cô không vâng lệnh của hắn để đi với bà Kaede. "Không, không, không, em sẽ không đi đâu!" cô thét lên rồi quay sang Sesshomaru. "Sesshomaru – sama," cô khóc lóc rồi tiến thẳng tới chiếc quần hakama của hắn và vùi mặt mình vào đó. Cô biết nắm vào trang phục là giới hạn xa nhất mà cô có thể tiếp xúc với hắn.
Hắn nhìn xuống cảm nhận được cô kéo nhẹ vào phần dưới bộ đồ của mình. Hắn có thể nói với cái cách nắm tay thì cô đang nắm rất chặt. Cứ như thể với cô hắn sẽ biến mất nếu cô để hắn đi. Hắn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của cô, phải kết thúc mọi chuyện trước khi nó trở nên khó khăn hơn cho cả hai người bọn họ.
"Buông ta ra Rin. Đi với bà ấy," hắn nói, lần này nghiêm khắc hơn. Mặc dù vậy hắn cũng không thuyết phục được hành động của cô khỏi tiến xa hơn nữa, hắn cũng không đẩy cô ra xa.
Rin không thể tin được chuyện đang xảy ra. Sau tất cả mọi thứ cô và vị Lãnh chúa của mình đã trải qua cô không bao giờ mong đợi có một ngày họ sẽ chia cách. Cô từ chối tin vào điều đó khi cô nhắm mắt lại tựa vào chiếc quần hakama của hắn, cô hy vọng khi thức dậy với Jaken nằm ngáy o o bên cạnh mình cùng với vị thiếu chủ phong nhã của cô đang dựa lưng vào một gốc cây. Đó thường là cách mà cả ba dành thời gian nghỉ ngơi. Cô luôn thích thú nghĩ rằng hắn đang trông chừng mình, lý do mà hắn đã không nhắm mắt và nghỉ ngơi là vì hắn đang canh chừng cho sự an toàn của cô.
"Sesshomaru – sama có phải em...."
"Em không làm gì sai cả," hắn nói, ngắt lời cô. Hắn hoàn toàn biết rõ cô sớm muộn gì cũng sẽ hỏi câu đó. "Vậy thì tại sao, Thiếu gia? Hãy nói cho em biết," cô hỏi, đôi mắt cô chất chứa quá nhiều nỗi đau mà hắn biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi hắn có thể ngửi thấy mùi nước mắt mặn đắng.
"Bà pháp sư sẽ giải thích," hắn nhìn sang bà Kaede người đang giữ một cái nhìn rất đỗi kinh ngạc. Có vẻ như hắn muốn dành cho bà việc giải thích mọi chuyện, không phải là bà không quan tâm. Tuy nhiên, bằng cách nào đó bà cảm thấy như mình phải an ủi một cô bé đáng thương chính là một sự trừng phạt khi bà đã bắt đầu mọi chuyện. Dù vậy bà không quá lo lắm, nếu như Rin chịu bước tới chỗ bà.
"Rin muốn ở cạnh ngài mà Thiếu gia," cô nói, khi cô vùi mặt mình vào chiếc quần hakama của hắn một lần nữa. Giọng nói của cô đã cho thấy cô đang sắp sửa khóc và Sesshomaru đã có một thời gian khó khăn để đối phó với điều đó. Nếu như Jaken có ở đây lão sẽ càu nhàu cô bé để cho hắn đi, và hãy chấp nhận mọi chuyện mà chủ nhân của mình đã quyết định. Dù thế Jaken không có ở đây, và Sesshomaru biết hắn sẽ phải tự mình giải quyết chuyện này. Mặc kệ sẽ khó khăn như thế nào để hắn phải lên tiếng với cô.
"Xin ngài đấy Thiếu gia," hắn nghe lời cầu xin của cô, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc. Dẫu rằng hắn rất muốn ôm lấy cô và bay xa khỏi ngôi làng, nhưng hắn biết rằng đây là điều tốt nhất. Hắn đã đến trong cái đêm đó, hắn và bà pháp sư đã nói chuyện về những đề nghị, và đó là những điều tốt nhất cho Rin. Mặc dù Sesshomaru không muốn thừa nhận có bất kỳ điểm yếu nào, cô bé chắc chắn là điểm yếu của hắn. Hắn sẽ không muốn đặt cô vào vòng nguy hiểm nữa, cô sẽ được an toàn hơn trong làng, thậm chí có thể hạnh phúc hơn.
"Đủ rồi Rin, em phải chấp nhận ở lại làng từ bây giờ. Giờ ta nói lần cuối cùng để ta đi," giọng nói chỉ huy của hắn vang vọng vào tai Rin. Cô biết rồi mà nó là vô vọng để cố gắng thuyết phục hắn. Cô nghẹn lại tiếng khóc nấc và thả tay khỏi trang phục hắn, lần này thì cô không thể chịu được khi nhìn vào hắn.
Cổ họng cô đau nhức và khô không khốc, mắt cô cay rát cùng với toàn bộ cơ thể mình. Cô đã rất tức giận, nhưng không phải gần như cô thấy tan nát cõi lòng. Cô đã mất cả gia đình bởi đám sơn tặc, sau đó cô đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể nói chuyện được huống chi là có lại hạnh phúc.
Giờ đây tất cả đã để lại phía sau cô, và cô đã học được cách đương đầu với những cơn ác mộng và không còn cha mẹ. Cô đang đứng cạnh người đã mang lại nụ cười trở lại trên khuôn mặt cô, tiếng cười trở lại trong giọng nói của mình, niềm hạnh phúc trở lại với tâm hồn cô. Tuy nhiên, lúc này đây hắn cơ bản đang muốn với cô lời tạm biệt.
Con người này đã cứu mạng cô nhiều hơn không chỉ một lần, là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Hắn, cùng Jaken, và Ah-Un đã trở thành những người thân yêu mới của cô. Ngay cả sau khi cô cảm thấy mình đã đánh mất điều gì đó mãi mãi. Cô luôn luôn nghĩ rằng đó là cách mà mọi chuyện đã xảy ra. Khi cô ước với những ngôi sao băng, nhưng mong muốn không bao gồm sự giàu có, một mái nhà, thậm chí không phải là được đoàn tụ với gia đình ở kiếp sau.
Không, điều ước của cô là được ở bên cạnh Sesshomaru – sama mãi mãi, và thậm chí cô còn muốn được ở bên hắn ngay cả sau khi chết. Ngay cả sau khi chết cô muốn cho hắn và cô được ở bên nhau mãi mãi. Trái tim cô như hụt hẫng trước những suy nghĩ đó.
"Sesshomaru – sama," cô bắt đầu nói. Cô nhìn chằm chằm vào hắn dù không thể nào tìm ra lời mình muốn nói ra, vì vậy cô chỉ nói những gì cô biết hắn muốn nghe. "Tạm biệt nhé Thiếu gia," tất cả những lời tuôn ra chỉ hơn một tiếng thì thầm. Hắn không nhìn xuống cô vì hắn biết sẽ bị cuốn vào mọi cảm xúc, hắn chỉ có thể gật đầu trong một cử động nhanh chóng cho thấy rằng hắn đã nghe thấy cô nói.
Không ai trong số họ có thể nhìn nhau, cứ như thể chỉ với hình ảnh gương mặt đối phương là đã đủ phá vỡ từ bên trong họ. Đột nhiên cả hai cùng ngẩng lên trước tiếng bước chân của bà Kaede đi đến gần họ, và bà lại nhìn Rin ra hiệu cho cô đi theo cùng.
Lần này Rin không lùi lại cô cũng không gật đầu đồng ý. Đơn giản cô bước tới chỗ bà pháp sư cho tới khi cô chỉ còn cách bà một vài phân, đầu cô vẫn cúi gằm xuống. Bà Kaede đặt tay lên lưng Rin, bà dịu dàng dẫn cô về làng. Khi họ bắt đầu bước đi Sesshomaru cũng phải mất một lúc để quyết định rời đi. Hắn nhìn chằm chằm lại Rin, và chỉ mong cô không ghét hắn vì điều này. Hắn nhắm mắt lại, và quay người lại khi hắn bắt đầu bước đi.
"Liệu cháu có bao giờ gặp lại ngài nữa không?" Rin hỏi khi cô nghĩ nếu như quay lại và nhìn thấy hắn một lần cuối cùng đó thật sự sẽ là lần cuối cùng của cô. Câu hỏi đưa ra khiến bà Kaede giữ một biểu hiện buồn trên gương mặt mình, cảm thông cho cô bé vốn đã tan nát cõi lòng. Cô đã chịu đựng đủ, cô không cần phải biết đây có thể là lần gặp nhau cuối cùng giữa cô và Sesshomaru. "Này cháu gái bà không thể nói chắc, nhưng tốt hơn hết là cháu và hắn không nên gặp nhau một thời gian".
Rin dừng bước khi nghe thấy câu trả lời của bà, và nó cũng rất giống câu trả lời mà cô sợ nhất. Cô sẽ không được nhìn thấy vị Lãnh chúa của mình trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí có thể không bao giờ gặp lại. Cô đã cảm nhận được điều đó, một giọt nước mắt rơi xuống như những suy nghĩ của cô về việc sẽ không bao giờ gặp lại vị Lãnh chúa Sesshomaru đẹp đẽ của mình lần nữa. Lần này cô không thể không quay người lại.
Cô thấy hắn đang bước đi và cô rất rất muốn thổ lộ ra tất cả tình cảm của mình dành cho hắn ngay tại thời điểm này. Để nói rằng hắn đã mang lại hạnh phúc cho cô nhiều như thế nào, nói rằng hắn có ý nghĩa ra sao với cô, cô đã mong muốn biết bao nhiêu để được bên hắn mãi mãi. Cô cần hắn và quan tâm hắn nhiều ra sao.
Cô đã yêu quý hắn biết bao.
Đó cũng là lúc dường như tất cả những kỷ niệm của cô có với hắn chợt hiện ra trước mắt cô.
Lần gặp gỡ, cuộc tìm kiếm Naraku, những vụ bắt cóc, các cuộc giải cứu, những lần cô đã phải kiên nhẫn chờ đợi vị Lãnh chúa trở về với mình. Và hắn đã luôn luôn, luôn luôn trở lại, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ họ đã từng có vụt qua đi và cô không thể mang nó trở về.
Khoảnh khắc như có thứ gì đó tan vỡ trong cô, trước khi cô kịp nhận ra được thì cô đã chạy theo hướng của hắn thậm chí không còn nghe lời can ngăn của bà Kaede. "Sesshomaru – sama!" cô khóc lóc gọi, dù Sesshomaru cố gắng coi như không nghe thấy cô khi cô chạy đến chỗ hắn. Tại sao cô bé phải làm cho mọi chuyện khó khăn hơn, hắn nghĩ. Hắn sắp sửa bay lên khi cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy bàn tay phải mình và kéo nhẹ lại.