PRINCE OF DARKNESS (HOÀNG TỬ BÓNG TỐI)
___________
Jaken tỉnh dậy với một vết sưng nhức nhối ở phía dưới mình, lão rên rỉ trong đau đớn. Lão vẫn thấy đau từ lúc chủ nhân dẫm lên người lão, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì lão không nhớ được nữa. Lúc này lão đã tỉnh hẳn và không thấy bất cứ dấu hiệu nào của vị Lãnh chúa hay của Rin, chỉ còn mình lão.
1
"Sesshomaru-sama," lão gọi thầm hy vọng chủ nhân sẽ nghe tiếng lão hoặc nghe thấy lão đang khóc lóc. Ngài ở đâu thế? Sesshomaru ở đâu được nhỉ? Jaken ngó nghiêng xung quanh và nhận ra lão vẫn đang ở dưới hầm ngục đáng sợ. Nghĩ về những cỗ quan tài bằng đá khiến lão rùng mình, lão chợt nhớ ra tất cả những con người kia sẽ sớm tìm thấy những ngôi nhà mới trong các cỗ quan tài bằng đá.
"Ồ, tốt thôi" cái mỏ nhọn của lão lên tiếng "Như lãnh chúa Sesshomaru đã nói thì nó không phải là mối quan tâm của chúng ta, mình tốt hơn nên bỏ đi và..."
"Đứng lại đó,"
Bước chân Jaken đông cứng lại trước giọng nói thô lỗ đang yêu cầu lão dừng bước, đôi mắt vàng vọt của lão tiểu yêu quái sợ hãi quay lại nhìn thì đụng ngay con yêu quái xấu xí đang muốn lột da lão.
"Cái này là dành cho mình rồi," Jaken thầm nghĩ và trán lão bắt đầu đổ mồ hôi "Mình sắp bị lột da và bị đốt đến teo lại trong ngọn lửa trong khi hàng trăm con yêu quái thì gặm nhấm chỗ thịt mềm, ướt át của mình và...Ồ, nó chỉ là một con chồn..."
Jaken lại ngó tìm vài con chồn béo lùn với kích thước không cao hơn Jaken nhiều đang nhìn lão tròng trọc, thậm chí chẳng hề có gì gọi là đáng sợ như cái liếc mắt của Sesshomaru.
"Ngươi nghĩ ngươi sẽ đi đâu hả?" nó liền hỏi, trên mặt Jaken hiện lại cái nhìn đầy khó hiểu. Giọng nói thô với chút hung dữ trong đó khiến đôi tai nhọn của lão tiểu yêu quái thấy khó chịu. Thật là, làm sao người ta có thể chịu đựng được cái giọng nói khó nghe này nhỉ!
"Ngươi biết là chủ nhân muốn tất cả chúng ta phải ở đây trong suốt nghi lễ vì vậy đừng nghĩ là ngươi có thể bỏ đi được như ngươi muốn."
"Hừm, chủ nhân á?" Jaken chỉ có duy nhất một người để phục tùng, và trong khoảnh khắc thì không tìm thấy chủ nhân ở đâu nữa. "Đợi đã, ngươi nghĩ ta là một người trong nhóm hả?"
"Grừ, ta không có thời gian cho cái trò đùa vặt vãnh này của ngươi đâu. Giờ thì đi đi và trông chừng chỗ canh gác của ngươi ấy, và nếu ngươi để bất cứ lũ con người nào trốn thoát thì chắc chắn chủ nhân sẽ lấy đầu ngươi."
Nó nghĩ mình là một trong số chúng!
Jaken quan sát đám hầu cận khác xung quanh gồm yêu quái cáo, heo, những con chồn, và trong nỗi khiếp sợ cũng có vài con tiểu yêu quái nữa. Điều đó giải thích tại sao bọn chúng nghĩ lão là một trong số chúng, Jaken chỉ cười khẩy để thấy thực tế rằng trang phục của lão nhìn còn tốt hơn bọn sinh vật hạ đẳng kia. Chúng có thể nhìn giống lão, nhưng quần áo chúng mặc chỉ là những chiếc khố đơn giản không giống như trang phục thuộc tầng lớp cao quý mà lão tiểu yêu quái đang khoác trên người. Nếu mong muốn được hầu hạ vị Lãnh chúa cao quý thì người ta cần phải ăn mặc như thế.
"Sesshomaru-sama!" Jaken đột nhiên nhớ ra lão không có thời gian để giả vờ đóng kịch nữa, thay vào đó lão phải nhanh chóng tìm ra được chủ nhân mình. Lão hua hua cây gậy 2 đầu trong không khí để phun ra ngọn lửa đáng sợ có thể tạo thêm thời gian cho lão trốn thoát.
Lão đợi tới thời điểm hoàn hảo để tấn công cho tới khi đột nhiên nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn đang phát ra từ những cỗ quan tài. Jaken rùng mình bước mấy bước lại gần hơn để xem chuyện gì xảy ra, lão không thấy ngạc nhiên lúc nhận ra một con người đang bị trói chặt và bị bịt miệng đang giẫy giụa như con cá bé bé bên trong cỗ quan tài.
"Hây, không phải lỗi của ta, do tại các người quá yếu đấy thôi," lão lên tiếng sau khi nhận ra tất cả lũ trẻ cùng trong tư thế nằm không khác nhau là mấy. "Tất cả các người đều bị..." Jaken không thể không cảm thấy tội nghiệp cho bọn trẻ, những đặc trưng trẻ con của chúng gợi lão nhớ về Rin khi cô cũng từng là đứa bé. Lão gần như tự thúc giục mình muốn cứu chúng thoát khỏi nỗi sợ hãi như vị Lãnh chúa của lão đã từng làm cho tới khi thực tế nhận ra là chúng không phải là Rin và đây không phải là việc của lão.
"Mọi người tự chuẩn bị đi nào," con chồn ban nãy gợi ý khi nó đứng ở đầu hàng dãy quan tài. Giống như kẻ cầm đầu con chồn giao cao tay lên để thu hút sự chú ý của đồng bọn bao gồm cả Jaken.
Lão tiểu yêu quái không muốn xem bọn kia chuẩn bị cho việc gì, lão nhanh chóng dòm đến một bức tường phía xa. Lão tiểu yêu nhìn lên cái lỗ mà Sesshomaru đã tạo ra trên sàn trong lúc quay lại, nhưng khi lão nhìn nó từ khoảng cách lão đứng một lần nữa thì cái lỗ rộng lớn trước đó chẳng là gì chỉ như một chấm sáng nhỏ nhoi.
Vì chẳng có lý do gì mà vị trí chôn cất dưới lòng đất này lại được để ý đến. Nó sâu hơn là Jaken tưởng tượng. Nó trông giống cái hang động đen kịt hơn là ngục tối. Các bức tường lởm chởm cao lừng lững, Jaken tự biết mình không bao giờ tự trèo lên được.
"Chủ nhân của chúng ta đã đến," con chồn thông báo, tất cả lũ tiểu yêu lắng nghe trong niềm phấn khích vượt xa cả sự chờ đợi của Jaken. "Chúng ta sẽ bắt đầu nghi lễ với việc hiến tế cô gái đi cùng với đám trẻ con." "Cô gái?" Jaken đặt câu hỏi làm như mình cũng trở nên quan tâm tới việc đó.
"Thưa ngài đáng tiếc là chúng tôi đã....ừm....không thể tìm được cô gái đó..."
"Ý bọn mày là chưa bắt được cô ta?" tiếng con chồn vang lên một cách sợ hãi nhiều hơn là tức giận. "Chủ nhân muốn một trái tim tinh khiết để hiến tế!"
Một con tiểu yêu nhỏ bé ngã dúi dụi trước tiếng quát tháo liên tục của con chồn. "Chúng ta còn rất nhiều con người khác mà."
"Phải, nhưng chủ nhân muốn một trái tim con người thực sự tinh khiết. Nếu người mà biết được chúng ta đưa cho người một trái tim ngẫu nhiên thì chắc chắn người sẽ giết tất cả chúng ta!"
Trước những lời đó thì Jaken cũng nỗ lực dùng móng vuốt của mình để tháo dỡ các mảng tường hòng cố gắng trốn thoát. Lão đã có cảm giác người mà chúng đang nói đến là Rin, và Sesshomaru sẽ chẳng bao giờ cho phép cô trở thành vật hiến tế của bọn yêu quái hạ đẳng, Jaken hiểu rằng cơ hội được chết của chúng sẽ tăng lên.
"Mặt trăng đang gần lên tới đỉnh rồi. Chủ nhân sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào."
Mặt đất đột ngột bắt đầu rung chuyển. Nó bắt đầu phát ra với một tiếng ầm ầm nhỏ, chẳng bao lâu trở nên dữ dội hơn khiến cho bọn tiểu yêu tranh nhau tìm chỗ đứng còn Jaken thì than thở với hai hàng nước mắt rỏ xuống khi lão gọi tên Sesshomaru hết lần này đến lần khác.
"Chủ nhân đang đến!"
X X X
"Chúng ta phải ra khỏi đây ngay", Tora nói khi bắt đầu tiến bước xuống, hướng tới phía cửa ra. Một làn sóng rung lắc chạy xuyên tới các tầng, Rin dựa sát vào Sesshomaru, mắt hắn lạnh băng nhìn xuống bên dưới.
"Đợi đã, vậy dân làng thì sao," Rin gợi ý, "Có phải họ vẫn còn ở đây?"
"Hừm," Rin nghe thấy tiếng đó khi cô nhìn vị Lãnh chúa, mắt hắn vẫn đang trông đến chỗ sàn nhà. "Sesshomaru-sama, ngài biết họ ở đâu chứ? Họ có bị nguy hiểm không?"
Đột nhiên Rin cảm thấy người mình được nhấc bổng lên trong cánh tay phải và mặt cô bị vùi trong lớp lông mềm mại của hắn. Ngài ý đang bế mình! Rin thấy khuôn mặt nóng bừng lên khi biết ra rằng mình đang ở rất gần hắn với cánh tay phải vòng xuống dưới gối để bế cô lên lúc cô áp vào người hắn.
Trong khi đó tay trái của Sesshomaru thì nắm lấy cái obi của Tora và nhấc cô bé lên, tay hắn ôm vào bụng rồi cả cánh tay trái vòng lấy ngang người cô bé như thể đang vác một bao khoai tây. Hắn không được nhẹ nhàng với cô bé như hắn làm đối với Rin, thực tế là hắn không thể bỏ mặc cô bé lại đó được.
"Giữ yên đấy," hắn nói với cái giọng lãnh đạm vốn có lúc nhảy vào cái lỗ dẫn tới hầm ngục mà hắn đã tạo ra. Chúng không quá xa, nhưng hắn chợt nhớ ra nếu chạy quá nhanh có thể là quá sức cho hai con người trong 2 cánh tay hắn. Vượt quá giới hạn thì họ có thể bị vỡ tim bởi phải theo kịp được tốc độ. Đó là một phần nào yếu đuối trong hắn khi phải tuân theo nguyên tắc sức khỏe của họ, đúng, nhưng nếu hắn chỉ đơn giản để họ ở lại thì họ có thể còn gặp nhiều rắc rối hơn.
Hắn chưa có mấy cơ hội nào được ở riêng bên Rin đặc biệt từ lúc hắn quay trở về với cô. Hắn cố gắng không quá chú ý đến việc một tay cô đang níu chặt vào áo giáp mình, và khuôn mặt cô... Hắn cảm thấy mũi cô chạm vào cổ mình, và nếu hắn không biết rõ điều đó thì hắn đã nghĩ đó là môi cô đang ở trên cổ hắn. Đó có phải là nụ hôn?
Hắn sẽ phải nói là không được... Dù có là nụ hôn hay không thì cũng không làm hắn mất tập trung.
Toàn bộ cơ thể cô đang phải chịu sức gió rất lớn táp vào người với tốc độ mà họ đang di chuyển. Điều duy nhất cần làm là giấu mặt cô để tránh sức gió khủng khiếp đang táp thẳng vào mình. Kể cả Tora cũng đã phải nhắm mắt lại và cúi xuống để tránh luồng gió thổi.
Cuối cùng hai cô gái có thể cảm nhận cơn gió đã ngừng thổi, họ mở mắt rồi kinh ngạc nhìn đến cái lỗ khổng lồ trên sàn nhà. "Ngạc nhiên chưa, em tự hỏi ai đã tạo ra nó?" Tora nói trong khi Sesshomaru đặt cô tự đứng trở lại trên hai chân mình. Rin đã biết rất rõ chính vị Lãnh chúa là người đã tạo ra nó ngay từ lúc đầu. Chân cô đứng trên sàn nhà vững chắc, nhưng tay cô vẫn đặt lên trên áo giáp hắn.
Trước kia cô chưa bao giờ cần phải bám chặt vào hắn như vậy, nhưng với quá nhiều mối nguy hiểm đang đến thì cô không thể không cận kề hắn cho được cũng như luồng yêu khí mãnh liệt khó mà chạm tới của hắn khiến cô thấy an toàn. Hắn có vẻ không bận tâm, nhưng cô hiểu ám hiệu đầu tiên mà hắn muốn cô làm là hãy thả tay ra, cô liền nghe theo lời hắn.
X X X
"Chuyện quái gì thế nhỉ?" Jaken thốt lên khi toàn bộ hầm ngục sụp đổ. Lão thấy bất an hơn nhiều trong tình hình hiện tại, nhưng tất cả bọn tiểu yêu kia lại phản ứng như thể đó là điều thường xuyên xảy ra cũng chỉ giống kiểu gió thổi vào mặt ấy mà. Tại sao bọn chúng lại không sợ hãi chứ?
"Đây là cách mà chủ nhân làm để tạo lối vào," một trong những tiểu yêu nói khi Jaken bắt đầu rên rỉ như một đứa trẻ.
"À thế hóa ra ngài ấy chui ra từ tường hả?" Jaken mỉa mai nói. Bọn tiểu yêu chỉ gật đầu rồi cúi đầu hướng về phía con chồn. "Là Ngài đó"
Tất cả bọn yêu quái khác bảo lão im lặng sau đó chúng đồng loạt quỳ gối xuống với niềm tôn kính khi bức tường phía sau con chồn bắt đầu phát ra vầng sáng đỏ chói lọi. Jaken sửng sốt chăm chú theo dõi lúc toàn bộ bức tường bắt đầu nứt toang hoác để lộ ra vệt ánh sáng màu đỏ tươi.
"Chủ nhân đến rồi," con chồn hét lên khi chỉ tay vào một kẻ trong đám loài người. "Nhanh lên và dâng chủ nhân vật hiến tế đầu tiên"
X X X
Trong khi đó Rin đang nhìn xuống cái lỗ, trở nên rất quan tâm đến việc nó sẽ dẫn tới đâu.
"Nó dẫn đến đâu vậy Thiếu gia?"
Sesshomaru không có thời gian để trả lời, khi ra khỏi nơi nào thì lâu đài đột nhiên trở nên tăm tối ở nơi đó với những sàn gỗ đẹp đẽ chuyển thành màu nâu bẩn thỉu, dọc theo ánh sáng của những chiếc cột đỏ cũng đang dần chuyển sang màu nâu xỉn cũ kỹ và hôi thối. Luồng sáng hiện hữu vốn có từng chiếm hữu toàn bộ nơi này đều được thay thế bằng luồng yêu khí của bóng tối mang cái lạnh đến run người xuống hai con người đang ở bên cạnh Sesshomaru. Mùi của những tấm gỗ mới bắt đầu bốc mùi ẩm mốc và hôi thối, mùi của đám côn trùng, bùn lầy lấp đầy mũi hắn.
"Có vẻ nơi này đang hiện ra hình dạng thật sự của nó," hắn nói mà không có bất kỳ sự hoảng sợ trong giọng nói.
Đôi mắt hồ vàng của hắn nhìn lại luồng sáng bập bùng khi quầng sáng đỏ ấy phát nổ bật ra khỏi cái lỗ. Hắn nhanh chóng quỳ gối xuống và đẩy Rin tránh ra khỏi luồng sáng đỏ chói lọi đang vọt ra ngoài bề mặt sàn. Tora nhắm chặt mắt, nhận ra rằng ánh sáng đó thực sự đã làm đau mắt cô biết bao nhiêu. Cô bé núp mình sau lưng Sesshomaru để phòng vệ.
Được đi cùng hắn dường như là việc đến một cách rất tự nhiên với cô bé lúc này, cô bé tin rằng ở bên cạnh hắn càng lâu thì cô sẽ vẫn được an toàn.
Trong khi Tora núp phía sau hắn thì hắn che chắn cho Rin khỏi ánh sáng đỏ bằng cách vòng tay trái lại để giữ đầu Rin cúi xuống thấp. Cô cảm thấy bàn tay bảo vệ mạnh mẽ của hắn đang bao bọc cơ thể cô để giữ an toàn cho cô mặc dù ý định thực sự của hắn lại là muốn biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới kia.
X X X
"THƯA CHỦ NHÂN!" bọn yêu quái nhao nhao nói lúc trông thấy chủ nhân của chúng làm vỡ vụn những bức tường hầm ngục. Jaken nhìn thấy một cỗ quan tài màu đen hiện ra trước mắt cả đám. Cỗ quan tài đen được đặt bên trên rất kiểu cách thay vì đặt nằm trên nền đất như những cỗ quan tài khác. Trên cỗ quan tài đen có viên ngọc đỏ phát ra luồng sáng mạnh khiến cho lũ tiểu yêu yếu đuối gặp khó khăn khi phải làm quen với ánh sáng đó.
Sau vụ phá hoại là đến bức từng đá, nhìn nó không giống đá cẩm thạch được chạm khắc mượt mà với màu đỏ kỳ bí được đánh dấu rải rác xung quanh, ánh sáng bắt đầu biến mất để lại cái nhìn rõ ràng cho cỗ quan tài đen sáng bóng. Nó đẹp và sáng bóng hơn những cỗ quan tài đá khác, khi cỗ quan tài biết nói bắt đầu từ từ mở ra, Jaken không thể rời mắt quan sát.
Cỗ quan tài mở ra để lộ một hố đen trước mắt tất cả mọi người. Hố đen dẫn đến đâu thì ai mà biết được, nhưng sau một hồi nhìn tròng trọc vào đôi cánh to lớn bung ra khỏi cỗ quan tài cũng là lúc kéo theo sau hàng nghìn con dơi. Những con dơi bay vụt ra khỏi quan tài và tạo thành một bầy nhung nhúc quanh hầm ngục.
Jaken dùng cây gậy hai đầu để đuổi chúng đi trong khi những con quỷ khác lại quá quen với cảnh tượng này. Sau khi những con dơi đã có thời gian bay lượn chúng lại quay về với cái hố đen như không có chuyện gì xảy ra và mọi thứ dường như đã kết thúc. Nhưng có vẻ đó mới chỉ là khởi đầu, cho đến khi có thứ gì đó đang hiện hình trong cỗ quan tài.
Cái gì đây?
Hình hài đang biến đổi thành một gã đàn ông, hắn cao gầy với mái tóc dài, đôi cánh lúc đầu xuất hiện giờ lại đang ở sau lưng hắn. Sau những gì diễn ra tưởng chừng kéo dài mãi thì sự biến thân ngừng lại, dòng máu đen chảy tràn vào những đường cong và kẽ nứt trên cơ thể hắn. Dòng máu chuyển hóa đang để lộ ra hình dạng thực sự của hắn.
"QUỶ DƠI" Jaken hét lên xong lại vội đưa tay che miệng lại, lão không muốn gây sự chú ý.
Luồng yêu khí tăm tối tỏa xung quanh con quỷ trong bộ đồ kimono cùng chiếc quần hakama đen. Gã Quỷ Dơi đi đôi ủng đen, Jaken có thể nhìn thấy từ xa. Hắn hất ngược mái tóc đen dài lòa xòa trước mặt về phía sau. Hắn không có tóc mái trước trán và không giống như Sesshomaru tóc hắn trông nhờn nhờn hơn là mềm mượt.
Mắt hắn màu đỏ thẫm, nước da của hắn, khá lạ, nó tái nhạt hơn cả Sesshomaru. Không có các vằn vện tô điểm trên mặt hắn, nhưng chiếc răng nanh trắng dài của hắn thì có thể đánh bại răng nanh của Lãnh chúa Khuyển Yêu.
"Con dơi quỷ này là dành cho ngài," Jaken lầm bầm lúc quan sát con quỷ bóng tối kia. Một sự đối lập hoàn hảo của sự lạnh lùng đến chết người nhưng đẹp vô ngần của Khuyển chúa Sesshomaru.
Nhắc đến... "Sesshomaru-sama ngài ở đâu?" lão thầm thì.
Đôi mắt Quỷ dơi quét một lượt căn phòng cho đến khi nhãn cầu màu đỏ của hắn dừng lại vào người đàn bà loài người được chọn để hiến dâng cho bữa tiệc của hắn."Thưa chủ nhân..."
"Có phải trái tim cô ta tinh khiết nhất trong đám con người?" Giọng hắn không sâu trầm như của Sesshomaru nhưng cũng gây cảm giác đáng sợ theo kiểu ra lệnh. Jaken không bất ngờ khi tất cả bọn tiểu yêu nhỏ bé kia phải co rúm người trước hắn.