GIFT OF LIGHT (MÓN QUÀ ÁNH SÁNG)
___________
"Sesshomaru!" Rin thét gọi, vội vã chạy đến chỗ quán trọ đã bị phá hủy hoàn toàn. Ánh sáng kỳ lạ vẫn còn hiệu lực trên mỗi inch của tòa thành, Rin không ngừng cẩu khẩn với luồng sáng của thanh Bạo Toái Nha. Ngài ấy chắc không khi nào bị thương bởi chính vụ nổ do mình gây ra? Liệu có thể không? Nỗi lo sợ đã hối thúc cô chạy nhanh hơn tới chỗ quán trọ chỉ trong ít phút, lồng ngực cô căng ra để thở.
Cô mở mắt ra nhìn cột khói đang phả vào mặt với hình ảnh quán trọ dần dần biến mất. "Biến mất ư? Làm thế nào mà...Thiếu gia?"
Sesshomaru bước ra từ làn khói hết sức bình tĩnh. Khuôn mặt hắn cho thấy không có dấu hiệu của sự kiệt sức, ngay cả quần áo hắn cũng chẳng dính tí bụi nào. Đôi lúc nó khiến Rin thấy ngạc nhiên làm thế nào mà hắn có thể quan sát và hành động cực kỳ bình thản như vậy trong khi cô đang phải hổn hển thở gấp gáp.
"Lãnh chúa, ngài không sao chứ?" Cô hỏi và chạy tới bên hắn. Hắn trông rất hoàn hảo không có cả một vết xước trên người, ánh mắt hắn đã nói cho cô biết tất cả đều ổn. Xin cảm ơn trời đất.
Cô thở phào nhẹ nhõm và tự trách mình đã để lo lắng quá nhiều, nhưng thực tình thì cô không thể làm gì khác được. Chứng kiến hắn gặp nguy hiểm trong quá khứ thật khó khăn, miệng cô liên tục gọi tên hắn.
Dẫu vậy thì cảm xúc bây giờ đã khác...
Khi thấy hắn phải đối mặt với khả năng bị trọng thương đã mang tới một cảm giác mà cô không thể diễn tả được. Cảm giác lo lắng đi cùng bất an cho sự an toàn và sức khỏe của hắn. Nhưng giờ thì hắn chẳng sao cả, vậy nên Rin gạt đi mọi suy nghĩ của mình, cô chỉ đơn giản dành cho hắn nụ cười ấm áp cho thấy cô vui mừng đến thế nào vì rằng hắn được bình an.
"Lãnh chúa Sessh...uhm...Ngài không sao rồi!" Tora tíu tít khi cô bé nhảy bật ra khỏi bụi cây giống như một chú thỏ con.
"Phải gọi là Lãnh chúa Sesshomaru, con bé ngốc nghếch này," Jaken phá đám cô bé một cách dữ dội vì phát âm sai tên Lãnh chúa của lão. Nó đâu có phải là cái tên khó đọc.
"Có chuyện gì xảy ra với quán trọ vậy?" Tora chỉ vào đám bụi đang tan đi trong gió. Không còn lại gì ngoại trừ một lỗ hổng lớn trong lòng đất từ cuộc tấn công lúc đầu của Sesshomaru. Chỉ là một cái hố đen không đáy ai mà biết được cách bao xa dưới đó?
Sesshomaru nhìn qua vai, thấy chiếc hố khổng lồ trong lòng đất. "Tất cả chỉ là ảo ảnh," hắn lên tiếng. Mọi thứ trong quán trọ chẳng qua là ảo ảnh đã được tạo ra để nhử con người làm mồi, trở thành những món ăn ngon trong pháo đài của con Quỷ dơi độc ác. Mọi toan tính đã bị thay đổi chỉ bởi muốn có được sức mạnh của vị Khuyển yêu vĩ đại.
Sesshomaru xoay đầu về phía trước, chẳng cần nhìn thêm cảnh đó lần nữa. "Ở đây không còn việc gì cho chúng ta nữa, đi thôi."
Jaken háo hức theo sau trong khi Rin gật đầu đồng thuận rồi ngoáy lại nhìn Tora và dân làng đang tiến tới.
"Bây giờ mọi người sẽ làm gì?"
Trưởng làng người đã bị đánh thức từ lúc trước được thông báo lại về những chuyện xảy ra. Tất cả dường như thật điên rồ, ông ta nhớ lại chuyện mình bị bắt làm con tin cho tới khi thế giới xung quanh chỉ còn là một màu đen. Ông bị đánh thức bởi tiếng ồn của vụ nổ, rồi sau đó là cả dân làng chào đón ông một cách vui vẻ trong rừng.
"Chúng tôi đã hi vọng được tham gia một phần vào lễ hội thả đèn tối nay," ông trả lời "Dù vậy thì dường như kế hoạch đã bị đảo lộn. Tất cả vật dụng dành cho tối nay đã mất hết, và bình minh thì đang sắp đến."
"Tôi cho rằng chúng ta có thể..."
"Tất nhiên là mọi người không thể ở lại trong rừng được," Rin giải thích cho dân làng hiểu khi họ nhìn cô bối rối. Có rất nhiều yêu quái xung quanh đây. Xin hãy tìm nơi nào đó để trú ẩn."
"Nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy một ngôi làng nào cả," trưởng làng trả lời
Đầu Rin bắt đầu suy tính và chuyển sang nghĩ ra một kế hoạch cho những con người khốn khổ kia. Họ không có nhà cửa, nếu bỏ mặc họ thì tất cả có lẽ sẽ chết.
Có thể lắm...
Rin xoay đầu lại thấy Sesshomaru đang đứng cạnh một cái cây dẫn vào trong rừng. Hành động nhỏ với việc chờ đợi cô của hắn đã sưởi ấm trái tim cô. Có ổn không nhỉ? Mình muốn dành thời gian cho ngài ấy, nhưng đồng thời mình cũng phải biết điều gì là đúng đắn.
Bây giờ với kế hoạch mới của cô, cô hiểu là không thể đảm bảo họ sẽ có thời gian bên nhau cho tới khi cô phải quay trở lại ngôi làng.
"Cháu sống ở một ngôi làng cách đây vài dặm," Rin bắt đầu "Nó nhỏ, nhưng được bảo vệ nghiêm ngặt. Cháu không biết còn nơi nào an toàn hơn cho mọi người để sống cho đến khi mọi người có thể tự tìm nơi nào đó định cư."
Dân làng lắng nghe điều cô nói, tiếng thầm thì của họ kết thúc với việc nói vào tai vị trưởng làng và bật ra khỏi miệng ông ta "Chúng tôi rất cảm ơn đề nghị của cháu, nhưng chúng tôi không muốn làm gánh nặng cho ngôi làng nơi cô ở."
"Không có gánh nặng nào ở đây hết." Rin cười nói thân thiện với tất cả bọn họ. "Những người đàn ông trong làng luôn cần thêm những đôi tay khi ra đồng, còn những người phụ nữ thì luôn cần có sự giúp đỡ để chăm sóc đám trẻ cùng công việc nấu nướng."
"Có trẻ em ở đó ạ!" một trong những đứa trẻ mồ côi cất tiếng hỏi với ánh mắt sáng lên hy vọng. "Có bao nhiêu ạ?" một đứa khác hỏi là người đang muốn có thêm những người bạn mới.
"Ừ, có một số trẻ em rất tuyệt vời ở đó, chị đảm bảo chúng sẽ rất vui được làm quen với các em."
Bọn trẻ mỉm cười cùng với cánh đàn ông, đàn bà người làng mình. Trưởng làng hắng giọng, đặt hai tay ra sau lưng "Vậy nếu cháu đã nói vậy thì chúng tôi sẽ cố gắng không trở thành một gánh nặng phiền toái đâu." Ông nói khi nhìn vào nụ cười ấm áp của Rin. "Vậy chúng tôi rất vui với đề nghị của cháu."
Rin mỉm cười với dân làng, nhưng khi Rin quay đầu lại thì nụ cười cô chợt tan biến lúc nhận ra Sesshomaru đã không còn ở đó nữa. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, hắn không phải là người thích có con người vây quanh mình.
Dẫu vậy Rin không thể không thấy buồn cho được, đôi môi hồng khẽ mím lại bởi biết rằng mình phải dành thời gian cho những thứ khác khi mà với cô thì vị Lãnh chúa mới xứng đáng có được điều đó hơn.
Dù thế nào, cô biết nên làm cái gì vào lúc này, tâm trí cô quay trở lại với việc dẫn đường về làng.
X X X
Bình mình đã trôi qua, nhưng ngày mới vẫn chưa có nắng hay trở nên ấm áp. Trời khá lạnh, cơn gió heo may lành lạnh của mùa thu se sẽ thổi, vậy mà hầu như tất cả dân làng vẫn mặc trang phục mùa hè. Họ đi dồn lại với nhau trong khi Rin bước lên phía trước họ, cô muốn có chút thời gian cho riêng mình một lúc.
"Chán thật," cậu bé mà Rin giải cứu lúc trước lên tiếng nói trong khi nhìn xuống đầy thất vọng. "Tớ cứ mong ngóng được nhìn thấy những chiếc lồng đèn trôi bồng bềnh cơ."
"Chúng ta chẳng làm gì được vào lúc này cả, tất cả vật dụng của chúng ta bị hủy hoại hết rồi còn đâu, do cái lũ yêu quái đó."
"Này, không phải tất cả yêu quái đều xấu xa đâu nhé." Tora xen vào. "Nếu không nhờ có yêu quái, chúng ta cũng không sống sót nổi à nha."
"Ừ, cậu nói cũng đúng nhưng làm sao cậu biết được?" thằng bé phản bác lại
"À nếu cậu chú ý nhiều hơn thay vì nửa tỉnh nửa mê thì cậu có thể biết được đó."
Tora và thằng bé cứ tranh cãi mãi cho đến khi có một cậu bé nhỏ tuổi hơn xen giữa chúng. "Anh chị quay lại chuyện về những chiếc đèn lồng được không ạ?"
"KHÔNG" hai tiếng hét đồng thời vang lên. Nhóm 3 đứa yên lặng trong giây lát tới khi một cậu bé lớn hơn lại tích cực lên tiếng lần nữa.
"Bên cạnh đó thì tôi không hiểu là một bó đèn lồng ngu ngốc sẽ mang lại điều gì?"
"Để cho chúng ta một cảm giác bình an cùng gia đình của chúng ta," một cậu bé trẻ hơn nhẹ nhàng giải thích.
"Gia đình là gì?" cậu bé lớn tuổi hơn hỏi khi nó nhìn xuống "Chẳng phải trẻ mồ côi thì làm gì có hả, ngu ngốc..."
"Em biết rồi..." đứa trẻ hơn trả lời nó hoàn toàn biết rõ ai trong số chúng có bố mẹ hoặc anh chị em ruột. "Nhưng trưởng làng chả từng nói rằng có một số người đã nhìn thấy linh hồn gia đình họ hiện lên trên đỉnh những chiếc đèn lồng à."
"Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra."
"Chắc chắn sẽ có," Tora cãi lại với nụ cười trên gương mặt. "Nếu như cậu chỉ cần có một chút niềm tin"
"Niềm tin ư?" bọn nhóc cùng đồng thanh hỏi.
"Phải, chị Rin đã dạy mình như thế. Mình mong chị ý cũng có thể tham dự buổi lễ này."
"Tại sao lại là chị ý?" Cậu bé lớn tuổi hỏi
"Cũng giống như chúng ta chị ý không còn bố mẹ nữa. Mình đánh cược là chị ý cũng sẽ rất vui như chúng ta sẽ có thôi."
Tora nhắm mắt lại mỉm cười và nhìn sang Rin người đã không liên tiếng nhiều kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu. Tora tự hỏi người bạn của mình đang suy nghĩ điều gì kể cả khi câu trả lời đã rõ ràng.
Ba đứa trẻ đang hoàn toàn chìm vào chủ đề lễ hội mà không biết có một người nấp trong bóng tối của khu rừng cùng với đôi tai nhọn đang lắng nghe từng lời chúng nói. "Xin đợi với Sesshomaru-sama, Ngài đi đâu đấy?" Jaken thầm thì khi thấy chủ nhân đang đi xa lão. Lão tiểu yêu bước theo sau nhanh nhất có thể, nhưng lão lại vấp vào cây gậy đầu người và đập mặt xuống.
"Ngài ở đâu rồi, Thiếu gia ơi?"
X X X
Rin đi trước tất cả mọi người khác với tâm trí không chỉ nghĩ về nơi họ đang đi đến, mà còn nghĩ cả về tên Khuyển yêu.
Cô vẫn chưa nhìn thấy Sesshomaru hay Jaken từ lúc cuộc hành trình quay trở lại làng bắt đầu, mỗi một lúc lại có tiếng thở dài bật ra từ miệng cô.
Có lẽ nếu mình nói thẳng ý muốn của mình ra thì mình đã có thể đang ngồi ngay bên cạnh ngài vào lúc này. Không biết có phải ngài ấy thích tiết trời lạnh giá hơn là nắng nóng không? Mình cá hẳn là dưới lớp lông và quần áo như vậy thì ấm phải biết. Hoặc có thể ngài ấy thích làm bạn với mùa xuân hơn chăng? Đó là lúc tiết trời hoàn hảo cho những chuyến đi, mình biết ngài ấy luôn thích đi đây đó...nhưng lại một lần nữa mình chưa bao giờ hỏi ngài trước đây cả. Dù vậy nó có lẽ là một câu hỏi đã quá rõ ràng.
Rin xoa hai bàn tay vào nhau và thổi hơi ấm vào lòng bàn tay. "Ngừng ngay việc mất tập trung lại Rin," cô lặng lẽ tự mắng mình vì để tâm trí chạy ra khỏi chủ đề.
Mình sẽ chẳng bận tâm nếu đôi ta chỉ ngồi trong yên lặng. Ngài ấy đã luôn luôn thích sự yên tĩnh, nó chỉ có khi ngài ở xung quanh, mình cũng sẽ không thấy phiền nếu không được nói chuyện. Túm lông của ngài luôn luôn rất ấm, mình mừng là ít ra ngài ấy được ủ ấm... Liệu yêu quái có bị cảm lạnh không nhỉ? Mình chắc là chúng cũng bị, nhưng Lãnh chúa Sesshomaru không phải là yêu quái thông thường và ngài sẽ chẳng bao giờ thể hiện ra đâu.
Rin càng nghĩ về Sesshomaru thì khuôn mặt cô lại càng thêm hồng hào ấm áp hơn. Sesshomaru-sama, emm xin lỗi đã không thể dành nhiều thời gian với ngài như em muốn. Mình thực sự muốn có chút thời gian xa ngôi làng để được gần gũi với ngài đôi chút, nhưng có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra...
X X X
Ngày trôi qua khá nhanh, vì không có ánh mặt trời nên bầu trời tối nhanh hơn bình thường. Cuối ngày đang trôi dần, sau một chuyến đi dài lạnh giá khó nhọc, mọi người bỗng trở nên vui vẻ hơn khi nhìn thấy ngôi làng của Rin ở phía xa ngọn đồi nhỏ.
Cô đã về nhà.
"K-K-Kagome?" Rin hỏi khi cô nhìn vào người bạn của mình đang đeo một thứ gì như...tai chó...Không không...giống tai mèo hơn.
Trong thực tế giờ thì Rin có thể quan sát rõ ràng hơn xung quanh cô rất nhiều trẻ em, gồm cả người lớn trong làng đang đeo các kiểu mặt nạ. Những chiếc mặt nạ giấy? Chuyện gì đang diễn ra đây?
"Rin ơi cho ta hỏi," Trưởng làng cất tiếng hỏi. "Có phải làng của cháu luôn kỳ quặc thế này không?"
"Cháu...à...cháu... chị Kagome ơi, tất cả chuyện này là sao vậy?"
"Chị là mèo em không thấy à," Kagome trả lời khi buộc chặt mặt nạ mèo lên mặt cô. "Dễ thương không, chị tự làm đấy," cô nói và chỉ vào đôi tai mèo màu đen của mình.
"Chị là mèo và Inuyasha là chó...Nếu có ai đó mặc trang phục của anh ý thì tốt quá, chị đã rất vất vả để làm ra nó đấy!"
Inuyasha nhảy bật ra khỏi túp lều phía Rin đứng với bộ kimono làm bằng lông chuột lửa quen thuộc của hắn. "Hứ, nếu ý em là tất cả cái lớp lông gây ngứa em sẽ phải khùng lên để nghĩ rằng anh có thể mặc thứ gì như thế."
"Thôi nào anh không muốn được như Shippo và mặc đồ lông thú à?"
"Không, anh KHÔNG muốn mặc như Shippo!"
"Uhm, chị Kagome, đang có chuyện gì diễn ra ở đây vậy?" Rin hỏi cũng để nói cho tất cả người mới đến
"À, bọn chị đang chuẩn bị cho lễ hội Obon"
"Obon?"
"Ừ, một nghi lễ ở thời đại của chị ý mà. Chị cũng kết hợp một chút với lễ hội của nước Mỹ trong đó được gọi là Halloween!"
"Nước Mỹ?...Hu...Hallo...Cái gì thế ạ?" Rin hỏi lại
"Tốt hơn là em nên đi cùng thì biết," Inuyasha gợi ý
"Halloween hay Hallow Eve tùy cách em muốn nói. Nó không được tổ chức nhiều như lễ hội Obon ở nơi chị từng sống, nhưng nó cũng khá phổ biến."
"Nếu em muốn nói thì nó cũng giống như Lễ hội các vong hồn ấy," Kagome giải thích đồng thời chỉ tay lên mặt Rin. "Chị cũng có thể làm một bộ trang phục cho em được,"
"Ồ không, cảm ơn chị," Rin từ chối với nụ cười ngô nghê và tay cô vẫy vẫy trước mặt mình để tỏ ý không hiểu được là bao nhiêu.
Kagome mỉm cười, chỉ vào tên bán yêu. "Inuyasha xếp đặt tất cả đó."
"Anh Inuyasha làm á?" Tên bán yêu nhìn đi chỗ khác vì xấu hổ khi hai cô gái đang nói chuyện về hắn.
"Không phải anh ý ngọt ngào nhất sao," Kagome ôm chặt cánh tay hắn. "Anh ý nói là anh sắp xếp tất cả chuyện này chỉ vì chị,"
"Inuyasha, anh tuyệt vời quá à," Rin cười nói trong khi Inuyasha chỉ lầm bầm. "Geez"
Kagome đột nhiên chú ý đến một lượng lớn các vị khách ở phía sau Rin, cô vội vã buông tay khỏi Inuyasha với hai má đang chuyển sang đỏ bừng. "Rin, những người này là ai vậy?"
"Nó là cả một câu chuyện dài, nhưng họ đang cần một nơi để ở lại trong một thời gian, chị nghĩ làng còn đủ chỗ không?"
"Chắc chắn có mà," Kagome mỉm cười. "Luôn luôn chào mừng có những hàng xóm mới."
"Vâng, vậy hi vọng những người đó có thể giúp đỡ mọi người khác trong làng thay vì họ cứ luôn đến với ta để nhờ giúp đỡ hoài."
"Đừng bận tâm anh ý," Kagome nói khi cô ra hiệu cho dân làng đi theo cô. "Nói cho tôi biết, mọi người có nghe đến lễ hội đèn lồng không?"
"Đèn lồng? Chúng ta sẽ thả chúng dưới nước phải không chị?" Kagome gật đầu cười vui vẻ khi cô dẫn bọn họ tới chỗ để các tờ giấy gạo được xếp chồng lên nhau gần con sông. "Phải, và cũng đã làm xong hết rồi." Tất cả bọn trẻ hò reo khi biết rằng chúng sẽ vẫn được tham gia vào lễ hội đèn lồng.