TIME SPENT NOT SOON FORGOTTEN (THỜI GIAN KHÔNG THỂ SỚM QUÊN LÃNG)
__________
"Keh, tên khốn đó," tên bán yêu miệng lầm bầm trong lúc đi lại nhà của Miroku để gặp Kagome. Sau một hồi vật lộn cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi tảng đá để trở lại với khuôn mặt bình thường của hắn cùng biểu hiện cái nhìn "Ta ghét tất cả mọi thứ", còn tay hắn đặt trên lưng để giữ cho nó thẳng lên. Giờ đây tất cả hắn muốn là một chút yên bình và tĩnh lặng nên hắn trở về với Kagome để cô đấm bóp lưng cho hắn.
Chân trần cuốc bộ được vài dặm cho tới khi hắn nhận thấy một bóng đen ngồi trên mái nhà của Miroku với mái tóc bạc gần giống như mình đang phất phơ trong gió. Đôi mắt hồ vàng liếc xéo đôi mắt màu hổ phách, hai anh em nhà Khuyển nhìn chằm chằm xuống nhau.
Sesshomaru trừng mắt nhìn em trai cảm thấy rất khó chịu rằng hắn thấy việc này thật sự cần thiết phải làm, nhưng tất cả các lựa chọn khác dường như là tốn thời gian của hắn. Hắn biết điều gì chứa bên trong cuộn giấy vào ngay cái lúc hắn trông thấy tờ giấy đầu tiên bày ra trước hắn.
Một bức tranh về cha hắn.
Nó chỉ là một bức vẽ bán thân với nét mặt nhìn nghiêng đơn giản rất đẹp hiện lên màu tóc và hình tượng mạnh mẽ cùng khuôn mặt kiêu hãnh của cha. Sesshomaru nhận thấy rất nhiều màu sắc khác nhau để hoàn thành nó mặc dù hình dạng và màu sắc vết bớt yêu quái của cha có bị sai lệch. Tổng thể bức vẽ trông không giống hệt như vị Khuyển Tướng quá cố, và nó cho Sesshomaru lý do để tin rằng kẻ nào đã vẽ ra bức tranh này không biết một chút gì về cha hắn.
Nhiều giấy tờ khác chỉ đơn giản là những thông tin mà Sesshomaru tự mình đã biết. Đọc được hai câu và hắn lại thấy thật lãng phí thời gian còn lại của hắn. Nói chung, những cuộn giấy này không có gì mới với hắn. Tuy nhiên, đó là một bất ngờ, dầu sao để nhìn lại cha hắn lần nữa khi mà hắn đã nhìn thấy tất cả mọi thứ ở cha trước kia đã ở trong ký ức và tâm trí hắn.
Bức vẽ để lại cho hắn một cảm xúc mà hắn chưa từng cảm nhận được trong một thời gian. Hắn thấy như thể niềm kiêu hãnh tăng lên khi nhìn vào bức tranh biết rằng tạo vật hùng mạnh này đã một lần và sẽ mãi mãi là phụ thân hắn, và sự trông đợi của hắn tăng lên trong mong muốn được là mọi thứ giống người cha yêu quái này mà trước đây hắn chưa thể làm được.
Trở nên khôn ngoan hơn, mạnh mẽ hơn, và một sức mạnh sẽ khiến cha hắn phải run gối sợ hãi. Mối quan hệ giữa cha con trong thế giới yêu quái rất khác so với con người, nhưng theo cách khác nó cũng có nhiều điểm tương đồng.
Có lẽ bên cạnh đó hắn tìm thấy niềm tự hào thuần túy là con trai của cha và đã không bao giờ cho phép hắn từ chối Thiên Sinh Nha hoàn toàn, phần còn lại trong hắn là niềm kiêu hãnh bởi chính hắn là người tạo ra Bạo Toái Nha.
Hắn thấy không cần phải giữ bức chân dung đó khi mà trong ký ức hắn đã lưu lại tất cả những hình ảnh cần thiết về cha mình; ký ức là thứ mà hắn biết không có gì quá khó khăn khi hắn sẽ cố không bao giờ quên lãng.
Dầu thế nào, hắn cũng cảm thấy một sự lãng phí nếu quẳng những cuộn giấy đi...
"Huh, ngươi muốn gì? Ở đây để ném vài thứ vào ta hả!"
Inuyasha không tin là gã anh trai khốn khiếp lại sẽ ném thứ gì vào mình. Điều đó khiến hắn thắc mắc ai mới chính xác là anh cả trong mối quan hệ này. Hắn cũng sẽ không bao giờ nhận ra những tờ giấy có thể gây đau đớn nhiều thế nào khi bị ném bởi một tên yêu quái. "Đồ khốn, định làm cái gì đây?" Inuyasha hỏi trong khi xoa xoa cục u đỏ ửng.
"Ta không dùng tới nó," Sesshomaru lên tiếng rồi hắn nhảy khỏi mái nhà để bay đến địa điểm tiếp theo của hắn.
Inuyasha vẫn xoa xoa đầu hắn trong lúc dõi theo ông anh trai bay đi đâu ai mà biết. Cùng lúc đó Kagome rời túp lều với khuôn mặt đầy lo lắng. "Em chắc chắn em đã cảm thấy có vật hiện diện kỳ lạ chỉ vừa mới đây."
"Ehh chỉ là Sesshomaru thôi," tên bán yêu đề cập rồi nhìn những cuộn giấy bị quẳng vào mình.
"Sesshomaru, anh ý muốn gì chứ?" cô hỏi lúc đến bên cạnh hắn.
"Anh không biết, nhưng hắn ném cái này cho anh nên anh đoán hắn..."
"...Inuyasha, cái gì vậy?" Kagome trông thấy hai mắt của hắn mở to đến mức cô không chắc đã bao giờ nhìn thấy hắn kinh ngạc như thế. Ngay sau đó mắt Kagome cũng mở lớn theo. "Inuyasha...có phải?"
~~~o0o~~~
Đôi mắt nâu mở ra đón lấy ánh nắng mai ấm áp đang rọi vào cô qua khung cửa sổ, nhưng không khí se lạnh cũng ùa vào qua ô cửa. Dù vậy đó không phải là những gì diễn ra đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ mê man.
"Sesshomaru-sama," Jaken rền rĩ đi tới đi lui để tìm Chủ nhân yêu quý của lão. "Ôi, Sesshomaru-sama ngài lại bỏ tôi lại, phải không. SAO NGÀI CÓ THỂ BỎ MẶC KẺ HẦU CẬN TRUNG THÀNH CỦA NGÀI Ở ĐÂY CHỨ – ÁT XÌ!"
Rin cố phớt lờ lão tiểu yêu quái, nhưng cái lúc lão hắt hơi cô biết rằng lão sắp sửa kêu ca thêm nữa. Với một tiếng lầm bầm ngái ngủ Rin nhấc mình dậy trong khi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra đêm qua lại khiến cô cảm thấy có phần chóng mặt vào sáng nay.
"Sesshomaru-sama!" cô thở hắt ra với những hình ảnh về đêm qua trước khi nó hiện lên trong đầu.
Lúc Jaken nghe thấy cái tên đó, hai mắt của lão ánh lên niềm hạnh phúc tột độ. "Ngài ở đâu, ta biết ngài sẽ không – Át xì – bỏ lại ta!"
"Ồ, xin lỗi ông Jaken nhé, tôi chỉ đang tự nói với mình thôi mà." Rin giữ tay trên miệng biết là mình đã mang đến hi vọng xa vời cho lão tiểu yêu quái, và giờ thì lão lại tuyệt vọng. Chắc chắn cũng đủ để Jaken bắt đầu tạo ra một cái "hồ nước sướt mướt" nhớp nháp xanh lè, và lão đang nằm vật trên nền đất.
"Đừng buồn quá mà ông Jaken," cô động viên trong khi vỗ vỗ lưng lão. "Sesshomaru-sama sẽ trở lại vào mùa đông, ngài đã tự nói với tôi." Lại một lần nữa cho tất cả những gì mình biết rằng có thể đó là một giấc mơ...
"Mùa đông, như vậy là cứ ngày này qua ngày khác từ bây giờ," lão tiểu yêu quái ỉ ôi rồi trở về tư thế nằm vật ra co người lại đầy bất mãn và át xì. Lúc này đây Rin nghĩ rằng yêu quái không thể nào ốm được. "Nói đi, Ami đâu rồi?"
"Con bé xấc xược đó ở gian phòng khác. Tất cả là nhờ nó mà ta cuối cùng phải ở trong – át xì – tình trạng này. Đêm qua nó không chấp nhận chia sẻ bất kỳ chiếc chăn thừa nào. Nó bảo ta phải bồi thường cho nó như một kẻ hư hỏng vậy nên ta đã ngủ trong giá lạnh!"
"Jaken-sama, tôi rất tiếc khi nghe chuyện đó, tối nay ông có thể ngủ dưới chân giường chỗ tôi nếu nó làm ông cảm thấy khá hơn," cô cam đoan với một nụ cười an ủi, nhưng lão cóc già không thể bỏ được cái hành động trẻ con của mình với cái giọng the thé. "Ồ la, tuyệt lắm giờ thì thay vì nằm sàn lạnh, ta lại được thăng chức lên ngủ trên giường với ngươi – ÁT XÌ!"
1
Rin thở dài thườn thượt, cố giữ kiên nhẫn. Ngay lúc này Rin chuẩn bị cần làm rất nhiều việc. Jaken và Ami cả hai đều có khuynh hướng hành động như những đứa trẻ, từ giờ tới mùa đông có vẻ như Rin sẽ phải làm rất nhiều việc của một "người chăm trẻ" cho đến khi Jaken trở về với Lãnh chúa lão và Ami sẽ rời đi vào mùa xuân. Đó là nếu cô ta vẫn muốn đi, Rin sẽ không còn bận tâm thuyết phục nữa.
Sau đó đến vấn đề giải thích với bà Kaede về những vị khách lưu trú mới, nhưng chuyện này nữa Ami có lẽ chứng tỏ được mình sẽ đỡ đần rất nhiều việc khi mà thực phẩm và sức khỏe của bà Kaede đang trở nên cực kỳ quan trọng. Có lẽ cô bé có thể đỡ đần việc nhà hoặc hỗ trợ bà Kaede khi bà cần trợ giúp. Tình hình đột nhiên có vẻ như sáng sủa hơn, nhưng Rin biết là còn vài thứ cô cần phải nhìn thấy đúng lúc.
"Ông Jaken, tôi sẽ đi lấy ít nước đây," cô thông báo với lão tiểu yêu quái nhàu nhĩ còn lão lầm bầm một tiếng "được rồi" đáp lại. "Khi tôi quay về tôi sẽ nấu ít súp nóng cho ông, nghe có vẻ được không?"
Đôi mắt ti hí đen của Jaken đã mở ra trọn vẹn để lại cho lão một cái nhìn đáng thương nhưng dễ mến. "Giống như thứ ngươi nấu tối qua hả?" lãi hỏi trong khi nhai tay áo mình. Rin mỉm cười vỗ đầu. "Tất nhiên rồi."
Với "tình hình" đã ổn thỏa, Rin bước ra ngoài trời đón lấy không khí mát lạnh buổi sáng cùng những chiếc lá rơi xuống con đường đem lại cho cô một "buổi trình diễn" đẹp mắt. Tay cầm chiếc xô, cô đi tới chỗ con sông với hình ảnh của mình in hằn trên mặt nước, nhưng tâm trí cô lại đặt ở nơi khác. Có phải đêm qua là giấc mơ? Tất cả dường như rất thật mình chắc chắn nó không phải giấc mơ. Mình đã ngủ trong bộ kimono của mình và...
"Này Rin," một giọng nữ quen thuộc cất lên.
"Huh, ồ, này chị Kagome," cô mỉm cười đáp lại khi người bạn của mình cũng đi đến với chiếc xô trong tay. "Chị thấy chúng ta làm điều giống nhau," nữ pháp sư trẻ nói còn Rin gật đầu trong lúc nhìn xung quanh. "Anh Inuyasha không đi cùng chị à?"
"Không," cô trả lời. "Anh ấy vẫn ở chỗ Miroku và Sango đang xoa ngón tay lên lông mày lần nữa."
Rin khúc khích cười. "Anh ấy đang làm gì vậy?"
"Đó là tất cả những gì anh ấy nói lúc này "Ta có lông mày của cha, ta có lông mày của cha" Thật đáng yêu khi thấy anh ấy tự hào đến như vậy trong việc tìm kiếm giống như là một chút gì đó giống cha anh ấy," Kagome cười nói vui vẻ.
1
"Em sợ là em không thể theo..."
"À, Sesshomaru tối qua có đến và để lại mấy cuộn giấy cho Inuyasha và ..."
"Đợi đã, Sesshomaru-sama để lại mấy cuộn giấy," Rin nhắc lại lúc cô tới gần Kagome với tiếng nói trở nên lớn hơn. "Ngài có nó ngài lấy nó từ đâu không?"
"Uh...không, em biết anh ấy là người thế nào mà. Anh bỏ đi luôn sau đó và...Này Rin, em đi đâu đó?"
Cô lục tung chiếc bàn của mình, xem xét khắp mặt bàn để chắc chắn rằng những cuộn giấy đã thực sự biến mất. Đã mất rồi, Sesshomaru-sama đã phải ở đây...nhưng có lẽ ngài chỉ đến lấy chúng và sau đó đi luôn. Lỗi của mình tối qua đã ngủ thiếp đi, bởi lúc này mình thức dậy nhưng mình lại không thể nói được nếu nó là giấc mơ hay không...Sess...ow
Suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi nhìn vào bàn tay, nhận ra mình đang thêm vào quá nhiều áp lực lúc áp cả người mình vào nó. Cũng chính là bàn tay mà vị Lãnh chúa chỉ mới quấn lại ngày hôm qua. Rin mỉm cười nhớ lại kỷ niệm đẹp về vị Lãnh chúa đang quấn mảnh lụa từ chính chiếc áo kimono của hắn lên mỗi ngón tay của cô và thắt nút lại ở giữa ...
Mắt Rin mở to quan sát. Mảnh lụa lúc này bị thắt nút trên đầu mu bàn tay; cô chỉ nhớ là hắn đã làm việc đó đêm hôm trước lúc hắn kiểm tra các ngón tay cô.
"Vậy có nghĩa là..." cô thì thào.
Jaken rên rỉ khi lão nhỏm dậy từ nỗi đau đớn bởi "sự trừng phạt" vì bị Rin dẫm lên mình, và cô không còn là đứa bé con nữa. Ngay lúc lão tiểu yêu quái định nâng gối lên nhưng một lần nữa lão lại cảm thấy một cơn đau nhói ở lưng như là Rin vô tình dẫm lên lão lần nữa với tâm trí cô để ở nơi nào đó khác.
"Tại sao," Jaken than thở khi nghe thấy Rin khe khẽ hát với chính mình trên đường đi ra ngoài. "Tại sao lại là ta..."
Với chiếc xô trong tay Rin bước đi hạnh phúc trên con đường bụi bẩn, lòng tràn đầy những ký ức về cái đêm hôm trước ấy, buổi trò chuyện và những khoảnh khắc ngọt ngào cô đã chia sẻ bên vị Lãnh chúa. Giờ đây cô nóng lòng mong có thêm những kỷ niệm cùng với hắn khi hắn quay trở về, nhưng cô cũng biết đêm đó sẽ là đêm cô không thể nào quên được.
Tâm trí mong được gặp lại hắn, Rin hôn lên bàn tay nơi nút thắt đã được buộc chặt, Rin chuẩn bị tinh thần kiên nhẫn chờ đợi sự trở về của hắn.
Sớm quay về nhé Sesshomaru-sama.