WINTER AUDIENCE (ĐÁM TRẺ & NỖI TÒ MÒ)
__________
Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy? Cái cảm giác mà bạn nhận được khi toàn bộ cơ thể bạn thấy giống như bị dìm xuống đáy bởi một thế lực ngấm ngầm khiến bạn phát điên đến nỗi nổi hết cả da gà. Mới đầu chỉ là những ánh nhìn bình thường từ khóe mắt của bọn nhóc để rồi biến thành những cái nhìn thoáng qua, sau khi chúng đã làm hắn thấy đủ khó chịu với việc nhìn chằm chằm vào chính diện thì từng khuôn mặt của mỗi đứa không biết bằng cách nào lại như rơi vào trạng thái thôi miên trước sự xuất hiện của hắn.
Hắn đơn thuần lườm lại thay cho câu 'để ta yên' cũng chẳng có tác dụng gì với bọn nhóc, và sau khi lườm thêm mấy lần quyết định nữa thì hắn quay ngoắt đầu mình đi trong nỗi chán chường hoặc thấy rất chi là phiền nhiễu hoặc là cả hai.
Vẫn không thể ngăn bọn nhóc cứ liên tục nhìn chòng chọc vào mình, hắn dám chắc nếu mình mà ở dưới đất thì sẽ trở thành "đồ vật" để bị chạm vào và không gian riêng sẽ sớm trở thành vấn đề với hắn.
Hắn để ý thấy Rin nhặt chiếc giỏ đựng đồ của mình lên rồi nhận ra miệng cô đang nở nụ cười thích thú. Hắn không biết có gì thích thú với tình huống này. Hắn chỉ đơn giản là ngồi trên nóc lều của cô trong khi ngước nhìn lên trên như thể hắn là một sinh vật từ trong câu chuyện cổ tích vậy. Hắn không thích việc đó một chút nào, nhưng được nhìn thấy vẻ rạng rỡ của cô với biết bao niềm vui đã khiến "sự tra tấn" này giảm xuống một ít.
Cái đám nhóc đang nhìn chằm chằm này nên cảm thấy chúng may mắn bởi hắn không dễ gì cần phải làm quá lên chỉ vì bị nhìn như thế để không thốt ra bất cứ lời nào cay nghiệt hay ác khẩu như Jaken vẫn thường làm. Chẳng có ai thích bị nhìn chằm chằm và hắn cũng không ngoại lệ.
Sesshomaru vẫn thấy khá bối rối với hành động của đám nhóc nhưng nghĩ rằng đối với con người, họ thích tách mình ra khỏi bầy yêu quái, kỳ thực nếu nhìn thấy vóc dáng bên ngoài của hắn khoác lên mình chiếc áo giáp tinh tế và hai thanh kiếm tuyệt vời sẽ mê hoặc được bất cứ ai.
Hắn nghe thấy tiếng Rin không ngừng cười khúc khích mà cô khó giấu đi được, và hắn cũng nghe thấy những câu hỏi nực cười như vậy dành cho cô đại loại là liệu người chiến binh bạc kia có giống như kiểu "nàng tiên" bị biến đổi thành, trong khi đó về mặt thực tiễn thì đời trước vẫn cứ tiếp tục và biến anh ta thành 'chàng hoàng tử trắng toát'.
Hắn gần như là khịt mũi khi xoay đầu lại. Hắn cảm thấy hoàn toàn bị xúc phạm hoặc là khen ngợi tùy thuộc vào cách mỗi con người mô tả về hắn. Khi phản hồi được đáp lại bởi Rin rằng hắn thực ra là yêu quái, thì tất cả bọn nhóc đứng túm tụm lại dưới căn lều như thể chúng đang tìm kiếm bất kỳ lỗ hổng nào để rồi xì xào rằng hắn không hề hoàn hảo như vẻ ngoài.
Nó giống như một nhóm khán giả vậy.
Những đôi mắt nâu đậm cứ dán chặt vào hắn như thể hắn là một loại búp bê sứ Trung Hoa đang bày ra trước mắt chúng.
Điều gì đã khiến chúng nhìn hắn lâu đến thế? Có phải chúng tin là hắn là người bị rơi vào trạng thái xấu hổ? Làm sao chúng lại dám nhạo báng hắn chứ, sau đó hắn dành cho chúng cái nhìn khó chịu nhất của mình để đuổi chúng đi như những con kiến nhỏ.
Mỗi cặp mắt lại chớp chớp mắt liên tục, và có một vị "khán giả" nhỏ nhắn kia là người vẫn đang đưa ngón tay cái của mình lên giữ môi mím chặt còn mắt dán chặt vào túm lông đang run lên của hắn.
"Các em," Rin khẽ trách trong khi nén lại nỗi thích thú của mình. "Chị không nghĩ là ngài ấy thích việc các em cứ nhìn ngài như thế kia đâu nhé," cô giải thích, miệng liên tục nói lời xin lỗi, còn hắn chỉ đơn giản gật đầu đáp lại.
Sau cùng thì trẻ con vẫn là trẻ con, hắn chỉ mong bọn nhóc sẽ tiếp tục cái niềm vui thích của chúng ở một nơi khác.