SOME FOOLS NEVER LEARN (CÓ NHỮNG SỰ NGỐC NGHẾCH KHÔNG BAO GIỜ HỌC ĐƯỢC)
Translator: Dương Từ
__________
"Nào nói tớ nghe," Kagome hỏi, "Cậu thực sự trông đợi nhiều người thế này xuất hiện?
Sango thấy quai hàm mình rơi xuống vì kinh ngạc, giữ một bàn tay vững vàng dưới chồng chén bát cô đang cầm. "Tớ-tớ biết em trai mình đã gặp vài đồng minh mới trong những chuyến đi," cô trình bày khi mắt cô di chuyển dọc qua đám đông những gương mặt xa lạ, "nhưng tớ chưa bao giờ tưởng tượng tất cả họ sẽ đến để tổ chức ăn mừng một năm nữa trong cuộc đời của cậu ấy."
Ngôi làng trải qua không khí hoàn toàn vui vẻ; bữa tiệc khổng lồ được sắp đặt và hơn phân nửa đã được trang hoàng xong. Dân làng thật sự hòa hợp với những người mới (thứ mà Sango tin là nhờ vào số rượu sake bất tận) và một đống lửa to như núi rực cháy ở chính giữa của tất cả sự thích thú. Đàn ông uống rượu và nhảy với phụ nữ trong khi trẻ em ăn no bụng và chơi đến khi ngủ ngon lành vì kiệt sức.
Sau một lúc Sango cười thật rạng rỡ với khung cảnh đó và tự hào nâng cằm thật cao, "Cuối cùng tớ không nên ngạc nhiên. Kohaku luôn luôn là kiểu người lôi cuốn người khác. Chính vì vậy mà có từng này người chứng tỏ sự quan tâm khi đến tham gia với cậu ấy."
"Chắc chắn có nhiều phụ nữ," cô nhắc Kagome trong khi gửi tia nhìn giận dữ đến Miroku. Nhà sư hiện tại đang cùng một tá phụ nữ thưởng thức những ly sake được họ rót đầy đến lần thứ mười trong đêm. Gương mặt Sango nổi cơn thịnh nổ khi thấy cảnh đó, cô thề trên mạng sống của những đứa con là chắc chắn sẽ tìm được cách trừng phạt người chồng dâm đãng sau đó. Ít nhất anh ta không dùng tới phương sách cũ yêu cầu bất kỳ cô gái chưa chồng nào trong tầm mắt đẻ con cho anh ta. "Tớ thề nếu tớ không mang bầu tớ sẽ-"
"Hay chúng ta đến dọn đống chén bát ở đằng kia," Kagome ra hiệu khi cố tìm một cái cớ chẳng ra sao để cười.
"Hai người vẫn chưa xong đâu," một giọng cáu bẳn ý kiến, "Hai người không nghĩ là ngôi làng có đủ thức ăn cho đến cuối chứ?"
Kagome quay đầu về phía anh chàng bán yêu khó chịu của cô; một bữa tiệc sẽ không diễn ra nếu không có thái độ tiêu cực của anh như mọi lần. "Tiệc tùng tạo nên lễ hội," cô đáp khi bày ra món ốp lết màu vàng xốp; một món ăn cô thích nghĩ là cô làm hoàn hảo như mẹ mình (hoặc ít nhất là tốt bằng phân nửa với bộ dụng cụ nấu ăn đơn sơ mà cô phải xoay sở). Tiếng líu ríu của giọng nói trẻ con lôi kéo Kagome hướng mắt qua vai của Inuyasha. "Wow Kagome," Shippo rạng rỡ thích thú; chế độ ăn bình thường gồm cá nướng khiến cậu mệt mỏi suốt những ngày huấn luyện, "Em thử một miếng được không ạ?"
"Đương nhiên rồi, Shippo," Kagome cười khúc khích trước niềm vui thích của anh chàng bé nhỏ khi cậu ta nhanh chóng ăn thật no. "Có muốn thử không, Inuyasha?" cô hỏi tràn trề hi vọng. Inuyasha mất một lúc xem xét món ăn, đôi tai anh chàng giật giật theo mỗi cái nhăn mũi. Theo yêu cầu của cô anh lấy đôi đũa và bỏ trứng vào đầy miệng chỉ trong chốc lát; không biết anh có thực sự nếm món đó hay không với kiểu nuốt vội của mình. "Thế nào..," nữ pháp sư dò hỏi. Trong giây lát một cái nhìn sung sướng bao bọc lấy gương mặt nghiêm nghị của anh chàng bán yêu, "Vị như trứng," anh chàng phê bình thẳng. Quá rõ ràng, Kagome nghĩ, dù sao cô vẫn cảm thấy vui vẻ khi nhìn phản ứng như vậy đối với tài nấu ăn của cô. Tất nhiên, niềm vui ngắn ngủi khi một cơn sóng không hài lòng quét qua gương mặt của Inuyasha ngay sau đó, "Em có chắc em không biết cách làm thức ăn kiểu ninja," anh lầm bầm, "Kiểu như bỏ nước nóng vào đó."
Kagome chưng ra một khuôn mặt bình tĩnh và giọng nói thản nhiên, "Ngồi xuống cậu bé..."
"Vẫn là một tên ngốc," Shippo lắc đầu thở dài; cánh tay nâng lên để biểu thị sự vô vọng đối với tên bán yêu người vừa mới ngẩng mặt khỏi mặt đất bẩn bên dưới. "Ồ" đứa trẻ tóc đỏ nhớ lại, "Nhắc đến thức ăn, cái món bánh ngọt ngon tuyệt chị làm khi sinh nhật em đâu chứ?"
"Ý em là bánh sinh nhật?" Kagome chỉnh lại (ít nhất là thứ được xem như bánh ở thời phong kiến). "Rin đề nghị làm tặng Kohaku," đầu ngón tay mịn màng của Kagome chạm vào cằm cô, "Dù vậy, nhắc tới mới nhớ chị không thấy cô ấy xung quanh đây."
"Đúng rồi," Sango thêm vào, nghĩ đến chồng mình, "Chúng ta quá chú tâm vào buổi tiệc nên đã mất dấu mọi người."
Kagome đấu tranh để bỏ xuống nỗi lo có nguy cơ nuốt chửng cô, rồi quay về phía anh chàng tóc bạc đang bận rộn phủi bụi khỏi áo choàng của mình. Inuyasha-luôn cảm nhận được trước nỗi lo của cô-quay đầu trước khi câu hỏi được bật ra. "Hừm, đừng mong đợi ta hửi ra cô bé trong đống mùi lộn xộn xung quanh." Chân mày Kagome nhăn lại vì lo lắng; một dấu hiệu cho thấy Inuyasha phải tìm cách rút lại lời đã nói. "Xem nè, đừng quá bận tâm; cô ấy đi tìm Sesshomaru. Chắc chắn cô ấy chỉ quên mất thời gian mà thôi,"
Kagome gật đầu nhưng trái tim cô run lên phủ nhận; từ cách mà Rin cư xử Kagome có thể đoán Sesshomaru đang ở trong tâm trạng khó đoán. Việc không thấy cô bé từ buổi tối hôm đó là nguyên nhân khiến lo lắng càng nhiều mặc những lời an ủi của Inuyasha, "Em-em đoán anh nói đúng."
"Vậy còn cái bánh sinh nhật!" Shippo uất ức, tập trung trí óc vào những thứ đồ ngọt; một thứ xa xỉ nữa mà cậu không thể hưởng thụ khi huấn luyện.
"Đừng lo," Kagome an ủi khi cô bắt đầu đi bộ về hướng túp lều của Bà Kaede, "Chị sẽ chuẩn bị vài thứ thật nhanh và-" Cô bỗng cảm thấy có thứ gì đó đụng vào người cô dưới ngưỡng cửa túp lều. Kagome chệch choạng lùi lại và sốc khi nhìn thấy người mà không ai mong đợi đụng trúng cô là-
"Rin...!"
Mọi cặp mắt đều đổ dồn về cô gái trẻ đang vấp váp nhanh nhẹn đứng vững trong khi giữ thăng bằng một gói đồ bằng tre trong tay mình. Cô thở phào nhẹ nhõm khi lấy lại sự ổn định, rồi chào cả nhóm bằng một nụ cười ấm áp, "Mọi người đang nhìn gì vậy?"
"Rin, em đây rồi!" Kagome thốt lên.
"Và cô đem cả món tráng miệng theo!" Shippo nhận thấy khi cậu nhảy lên vai cô, "Đó là thứ nằm trong gói đồ đúng không?"
Một cái gật nhẹ thay cho câu trả lời khi cô mở gói đồ để lộ chiếc bánh ngọt còn ấm trên tay mình, "Em đã hứa là em sẽ làm tặng anh ấy một cái sau tất cả. Một cái bánh ngọt mochi nướng bằng lò với nhân đậu đỏ như Kohaku thích phải không chị Sango?"
Sau một lúc yên lặng Sango cuối cùng gật đầu, mắt cô gửi cho Kagome một cái nhìn dò hỏi; cả hai cô gái đều có cùng suy nghĩ.
"Rin," Kagome là người đầu tiên lên tiếng, "Em ổn chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ," cô đáp, một lời nói dối rõ ràng từ giọng nói khản đặc của cô, "Sao chị hỏi vậy?"
"Chỉ là..."
"Em đi gặp Sesshomaru," Sango tiến đến, một hành động bất thường đối với một người vẫn thận trọng khi xem xét mọi khía cạnh của vấn đề. Bất kể vậy, đây là bạn cô, Sango không thể không lên tiếng khi Kagome không biết nói gì. "Mọi thứ ổn chứ? Lần cuối chúng ta gặp nhau thì em vẫn còn lo về ngài ấy."
"Ồ việc đó," đầu cô quay đi khi cô bắt đầu đi bộ về hướng đám đông dân làng gần ngọn lửa trại, "Ngài ấy phải đi sớm hơn mong đợi, chỉ vậy thôi." Câu trả lời dường như chân thật; tuy nhiên, không ai tin rằng đó là tất cả những gì diễn ra. Thậm chí đến Shippo người vừa mới nhảy khỏi vai Rin cũng không thể không chú ý đến sự khác lạ tế nhị trong cách cư xử của cô. Ít nhất thì cậu cũng có thể tranh thủ chộp lấy một mẩu bánh, đầu óc tinh quái của cậu mừng rỡ khi cắn miếng đầu tiên.
"Nóng!"
Inuyasha tranh thủ cười cợt xui xẻo của chàng cáo nhỏ, "Đồ ngốc, đó là lý do mà người phải chờ cho nó nguội; đến ta còn biết điều đó."
"Này em vừa phát hiện là tính từ lúc sớm khi Sesshomaru rời khỏi thì đáng lẽ giờ bánh phải nguội rồi; ý em là cô ấy đã làm gì khi mà chỉ mới vừa làm nó xong?" Kagome nhìn theo thân ảnh của người bạn đang dần biến mất vào trong đám đông, lần thứ hai trong đêm nay cô thở dài. Mình chỉ có thể tưởng tượng rằng...