Sesshomaru & Rin Story

[Rất xin lỗi cả nhà, do...tàu hỏa nhập ma, tập 10 chap 9 có 4 phần lận, hôm nay có time mới check lại các bài post trước, thì tập 10 chap 9 mình mới đăng có đến phần 3, hôm nay đăng bổ sung phần 4 end nha!!!! ごめんね :D]


SOME FOOLS NEVER LEARN (CÓ NHỮNG SỰ NGỐC NGHẾCH KHÔNG BAO GIỜ HỌC ĐƯỢC)

Translator: Dương Từ

__________

Lời nhận xét mơ hồ, như thể còn ẩn ý gì đó. Dù Sesshomaru không công nhận thì sự thật là hắn không phải khuyển yêu duy nhất chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng. Bóng tối ẩn dưới những từ ngữ đã tiết lộ một lời thú tội, một lời thú tội mà Sesshomaru không thể tin được lão yêu quái sẽ thừa nhận; rằng Khuyển Đại tướng hoàn toàn không đủ mạnh mẽ. Cho dù ông có là huyền thoại thì cuối cùng những thách thức đe dọa chia cách ông và Izayoi cũng đã chiến thắng. "Chúng ta nhận thức được những rủi ro, nhưng đến phút cuối thì tương lai của chúng ta không thuộc về thế giới này."

Lần này Sesshomaru là người im lặng thật lâu; một phần trong hắn sửng sốt. Nếu trước đó hắn không bị thuyết phục xem xét lại quyết định của mình thì chắc chắn lúc này hắn cũng sẽ không. Nhưng ngay lúc những gì được nói ra xứng đáng là một bài khích lệ; thì giờ đây hắn lại thấy bối rối hơn bao giờ hết...

"Nhưng các con thì được," Khuyển Đại tướng nói tiếp.

Người cha, như thể nhận ra mình chỉ càng làm cho mọi sự thêm rối rắm, chọn bắt đầu lại từ chỗ ông đã bỏ lửng để làm rõ quan điểm của ông. "Con đã tự đứng trên đôi chân của mình như một Đại Khuyển yêu ngay lúc này Sesshomaru." Môi hắn hé mở khi nghe tên mình; không ai khác có thể xứng với cách mà cha hắn gọi. "Con đã vượt qua nhiều thứ," một thoáng hài lòng trong giọng nói của ông, "Con đã vượt qua ta." Sesshomaru cảm giác mí mắt mình khẽ nhắm lại khi được công nhận, trong lúc vẫn giữ im lặng khi cuộc nói chuyện tiếp tục. "Con bé cũng vậy, mạnh mẽ...thậm chí lúc này đây, sau tất cả những gì con bắt con bé trải qua ta vẫn cảm nhận được ý chí chiến đấu của con bé vì con -"

"Ta không cần cha nói cho ta những gì ta đã biết," Sesshomaru thẳng thừng ngắt lời; cánh tay nâng lên để có thể tập trung vào mảnh trang sức trong bàn tay mình, "Ta biết cô ây không giống bất kỳ ai." Trong khi tỏ vẻ tự tin quá mức, hắn đã nói dối. Hắn không thể không tự hỏi lời tuyên bố đó có đúng không; Rin có dũng khí chấp nhận hắn quay lại với cuộc đời cô không? Hắn không thể trách cứ ai khác ngoài bản thân mình nếu cô quyết định ngược lại. Ra đi và sum họp trong cùng một đêm; tất cả tạo nên một câu chuyện tệ hại chờ được kể.

"Thành thật mà nói," người đồng hành của hắn tán thành, "Chưa từng có chuyện kể về một mối tình tốt đẹp giữa hai thế giới. Con biết điều đó rõ như ta." Sesshomaru dán mắt vào chiếc vòng cổ, tai hắn lắng nghe với cảm xúc buồn chán tệ hại, "Và sẽ không bao giờ có nếu con không phá dỡ hoàn toàn những rào cản xung quanh bản thân. Loài người nhiều nhất chỉ có thể làm suy yếu nó, phần còn lại tùy thuộc vào con."


"Thứ được gọi là "rào cản" chính là cốt lõi của khả năng tự kiểm soát; sức mạnh của ta."

"Vậy thì con là một tên ngốc khi tin rằng trái tim mình không đóng vai trò gì." Giọng nói cứng nhắc hiển hiện sự hung bạo lại xuất hiện; nhiều kẻ sẽ run lên khi nghe âm thanh vang như sấm cuộn tràn trong lưỡi ông, nhưng Sesshomaru sớm học được từ khi còn trẻ là không bao giờ cúi đầu sợ hãi trước cơn bão.

"Trái tim ta không liên quan gì ở đây. Cha mới là tên ngốc khi để ý niệm đó chôn vùi thân thể mình dưới lòng đất." Nếu hắn còn trẻ hơn hẳn là hắn sẽ phải nỗ lực né tránh cú đòn đến từ phía sau đầu; nhưng rồi chẳng hề có hành động bạo lực kiểu đó. Cái hắn nhận được còn tồi tệ hơn; sự thất vọng không thể bác bỏ thổi qua hơi thở bực tức của cha hắn khiến hắn ước thà chịu bạo lực thể xác còn hơn.

"Ta biết con ích kỷ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ con sẽ đặt sự an toàn của bản thân lên trên người mà con tự nhận rằng con muốn được bình yên."

Tiếng gầm như sấm phủ nhận, "Cô ấy an toàn hơn nếu không có ta."

"Đó là những gì con nghĩ ư?" Tiếng cười khẩy chọc qua lỗ tai nhạo báng hắn đến tận xương tủy. Có gì buồn cười chứ, Sesshomaru tự hỏi khi hắn nguyền rủa hiện thực rằng hắn thừa hưởng đúng kiểu cười tự đắc đó.

"Con có từng để tâm nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngôi làng bị tấn công?" Sesshomaru lập tức nhớ đến những con yêu quái gấu – màn sương đã làm trôi sạch mùi của chúng trên cơ thể hắn – cho dù chúng nguy hiểm đối với khu vực con người thì cũng khó được coi là một thử thách. "Đứa con trai bán yêu của cha có ở đó." Inuyasha thường chỉ có sự tập trung của một con tinh tinh với đầu óc hạn hẹp, nhưng việc huấn luyện cùng thanh kiếm của cậu ta đã tiến bộ qua thời gian là điều mà Sesshomaru công nhận.

"Inuyasha đã có người để bảo vệ," cha hắn chỉ rõ. Dù đã nghĩ tới chủ đề đặc biệt này trong đầu trước đó; Sesshomaru suy ngẫm khả năng còn lại khi Inuyasha thất bại trong việc giữ Rin khỏi nanh vuốt thèm khát của cái chết. Hắn đã nghe kể việc tóm lấy con người trước khi họ đến độ tuổi chín chắn già đi là truyền thống của cõi chết. Rin là một ví dụ điển hình khi xét đến việc cô ấy thường xuyên may mắn khi gặp sứ giả địa ngục...đương nhiên là với sự giúp đỡ của hắn. Có lẽ hắn đã cho anh chàng bán yêu và nhóm của anh ta quá nhiều sự công nhận; Inuyasha và nữ pháp sư có cả ngôi làng phải trông chừng, nhà sư đã không còn hang gió nguy hiểm của anh ta và nữ chiến binh diệt yêu đã phần nào trở nên mềm yếu suốt những năm tháng yên bình bên gia đình. Kohaku là một người bảo vệ có thể chấp nhận được, nhưng Sesshomaru nhớ lại anh ta cũng thường xuyên thực hiện những chuyến đi xa như bản thân chúa khuyển. Giờ đây khi nghĩ quá nhiều về vấn đề này, tất cả làm hắn phiền nhiễu là những hình ảnh về mỗi mối nguy hiểm mà Rin có thể tự đưa bản thân dính vào.

"Hay kẻ giết cô ấy sẽ rất có thể chính là bản thân cô, con đã từng nghĩ tới điều đó chưa?" cha hắn nhạo báng.

"Nếu tên bán yêu đó không bảo vệ được cô ấy-"

"Người chịu trách nhiệm cho cái chết của cô ấy sẽ không phải là Inuyasha," cha hắn xen vào không cho tranh cãi. Sesshomaru không thích cách mà cuộc nói chuyện diễn ra; như ý thức kiểu déjà vu hắn biết điều gì sẽ đến tiếp theo.


"Người đó là con."

Sesshomaru cuộn chặt những ngón tay trong lòng bàn tay; làn da bị chọc thủng bởi móng vuốt của hắn chẳng là gì so với những vết thẹo đang xé toạc lương tâm của hắn.

"Con mới là người không ở đó để cứu cô ấy."

Hắn cảm nhận sự nhói đau của những lời tương tự tuôn ra từ miệng của chính hắn nhiều năm về trước để giễu cợt Inuyasha vì đã đánh mất tình yêu đầu. Tầm nhìn mờ đi bởi sắc đỏ thẫm, khi nỗ lực nhắm mắt để giữ bình tĩnh thì hắn lại thấy lướt qua một khung cảnh mà chỉ địa ngục mới có thể tạo ra. Một thân xác nằm bất động phía trước; mái tóc đổ như thác xuống làn da trần của cô – làn da quá trơn láng không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào của tuổi già. Hắn có thể ngửi được mùi rượu trên môi cô; chai sake quét sạch ký ức hắn trong khi cánh tay cô ôm chặt lấy thanh kiếm bị ruồng bỏ. Rồi, một bia mộ nhô lên từ một gò đất còn mới; một ngôi mộ đơn độc kể câu chuyện về một linh hồn đi lạc được chôn bên dưới bóng một cây anh đào già. Hắn đứng cạnh ngôi mộ, cầm một bó hoa với tất cả những loài hoa cô thích nằm nổi bật trong tay, rồi những cánh hoa héo tàn bên dưới được từng con gió mang đi cùng với giai điệu của một bài hát ru lẻ loi.

"Sesshomaru, hãy tự trách mình."

"Im đi!"

Hắn gầm gừ khi quay người lại hoàn toàn để đối diện với giọng nói đang chế giễu mình. Hắn đã trở thành nạn nhân cho cơn giận-nỗi đau buồn của bản thân – lần thứ hai trong đêm nay. Như dòng thác dốc đứng phía dưới, sự bảo đảm mà hắn có về an toàn của Rin bị buộc rơi thẳng từ thác nước cao xuống nơi vô định. Hắn đã nghe đủ, cũng thấy đủ rồi.

Hoặc là hắn nghĩ vậy...

Khi vừa quay lại, sống mũi hắn cách đường nét gương mặt của người đang nói chuyện cùng chỉ một hơi thở. Đột ngột như cơn rét mướt của luồng không khí lạnh, sương mù xung quanh nhanh chóng bắt đầu bốc cháy thành những đốm lửa khó chịu bén vào làn da ẩm ướt của hắn. Màn bụi nước bao quanh tạo thành những bức tường mục nát bằng gỗ và giấy; hắn ngửi được mùi da bị cháy sém, nghe được tiếng khóc xa xăm của đứa trẻ sơ sinh mồ côi. Hình ảnh mãi mãi ăn mòn nhận thức của hắn khi nhìn cha mình quy phục ngọn lửa địa ngục. Chính ngọn lửa mà hắn thấy mình đang tan rã trong đó. Toàn bộ cơ thể Sesshomaru không chống đỡ nổi cơn sốc do ảo ảnh gây ra. Không có mùi xác chết, nên hắn tin tưởng bằng cả mạng sống, rằng sai lầm trong phán đoán (không hề liên quan đến cơn ác mộng trước mắt) khiến hắn tự đẩy mình về phía rìa thác nước.


Sống trong thời kỳ của những sinh vật yêu quái và những linh hồn trên thiên đường một người nên sẵn sàng đón nhận những điều không lường trước. Sesshomaru dửng dưng với lý lẽ đó, nhưng định mệnh luôn tìm cách nhắc nhở hắn chắc chắn rồi sẽ về với cát bụi của trái đất; cuộc sống đầy thông thái của hắn vẫn luôn tràn ngập bất ngờ. Không ai hết – trong toàn bộ cuộc trò chuyện này – hắn vẫn tự thuyết phục mình rằng hắn không hề nói chuyện với ai hết. Hình bóng chói lòa đang bốc cháy trước mắt là tất cả bằng chứng cho thấy hắn đã hoàn toàn sai lầm. Sau hàng trăm năm hắn cuối cùng cũng có thể nhìn trân trối bóng dáng cha mình một lần nữa. Thậm chí lúc này đây khi thác nước đẩy cơ thể hắn rơi xuống mặt hồ bên dưới, hắn vẫn có thể thấy đôi mắt đó dõi theo mình.

Dù có dư khả năng để giữ bản thân không bị rơi nhưng hắn vẫn buông xuôi mình cho dòng nước mát lạnh. Như một kẻ bạc nhược hắn để con suối đưa mình đi khỏi cảnh tượng rực lửa; đến tiếng khóc yếu ớt của Jaken cũng bị bỏ qua. Hắn tự nguyền rủa bản thân vì hành động khó coi của mình; nó hoàn toàn không phù hợp với tính cách hắn, nhưng chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được (một niềm tin khác mà hắn không mong đợi bị tan vỡ trước mắt). Bất chấp cú rơi vụng về, hắn tiếp đất một cách tao nhã; điều khiển đôi chân tiếp xúc mặt hồ bên dưới, gây ra áp lực tạo nên những con sóng cuộn về phía bờ. Bất kỳ một cơ thể bình thường nào cũng sẽ lao thẳng xuống nước nhưng năng lực yêu quái lại giữ đôi ủng của hắn chắc chắn phía trên như thể đang đứng trên mặt băng trong suốt. Nếu đủ mạnh một yêu quái có khả năng thách thức quyền năng của thiên nhiên; đi trên nước cũng dễ dàng đối với hắn như bay qua bầu trời.

Tay hắn nhanh chóng chạm tới những thứ quan trọng; Bạo toái nha vẫn ở bên hông, còn cái vòng cổ chưa bao giờ rời khỏi móng vuốt của hắn. Một thân thể yếu đuối hơn chắc hẳn đã nhận một vài vết thâm tím, nhưng hắn thì chẳng có lấy dù chỉ một chút tổn hại nào. Dù vậy, hơi thở của hắn có chút gấp gáp, còn tâm trí thì vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ những gì nhìn thấy là thật hay giả.

"Trốn chạy không hợp với con."

Hắn lại cảm thấy nó lần nữa, và lần này – không sợ hãi – hắn quay đầu bắt gặp khuôn mặt được phục hồi nhanh chóng của cha mình; sự bàng hoàng của vụ cháy đã không còn trong tầm mắt. Giống sự căng thẳng họ tạo ra trong bầu không khí trước đó, giờ đây đã bình lặng và Sesshomaru thưởng lãm vẻ ngoài chưa bao giờ thay đổi của cha mình: quai hàm mạnh mẽ, cái nhìn chằm chằm không dao động từ đôi mắt vô cùng giống với hắn, và cặp chân mày dày mà Sesshomaru thấy may mắn là đã không thừa hưởng. Chiều cao của hai người gần như tương tự; dáng của cha hắn có vẻ thấp hơn trong trí nhớ, hoặc có lẽ hắn đã cao hơn. Hắn rũ bỏ mong muốn xác thực, tự nhủ bản thân rằng dù thứ hắn thấy là giả dạng hay hồn ma cũng không quan trọng.

Trước khi hắn nghĩ quá nhiều về điều đó, cánh tay của hồn ma bao phủ bởi áo giáp kim loại đã vươn tới hắn; hắn nghĩ tới chuyện phản ứng nhưng rồi chỉ quan sát với sự tò mò khi những ngón tay của cha hắn chạy dọc theo tóc mái của hắn. Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh; có lẽ do cú rơi bất ngờ khỏi thác nước của hắn.

"Những cảm xúc xa lạ đã khiến con trốn chạy."

Ý định là vén những sợi tóc ướt khỏi gương mặt của hắn, nhưng Sesshomaru không cảm nhận được bất kỳ tiếp xúc thực sự nào.

"Chạy trốn khỏi cô ấy,"

Sesshomaru nhìn xuống để quan sát kỹ hơn nhưng không hề thấy hình ảnh phản chiếu – thậm chí là một cái bóng – gắn với vị yêu quái đang cố lần theo đường nét trên gò má mình. Phải chăng đây là thứ ma thuật rẻ tiền biểu diễn bởi một tên lừa đảo? Đương nhiên, hắn có thể cảm nhận được nếu đó là sự thật.

Sự bối rối nhường chỗ cho mối quan tâm khi Sesshomaru nâng cánh tay không lên, tỏ vẻ hơi hối hận lúc da hắn xuyên qua cẳng tay trong suốt mà hắn cố nắm lấy. Cái nhìn thất vọng trong đôi mắt của cha hắn cho hắn ấn tượng rằng người đồng hành của mình không nhận thức được giới hạn mà cả hai không thể vượt qua. Tất cả đã trở nên quá chân thật đến mức không thể phủ nhận được nữa. Không có tên lừa đảo nào có thể bắt chước nỗi đau của bậc làm cha mẹ, và hắn đã bị thuyết phục khi chứng kiến cái nhìn khao khát đó qua đôi mắt cha mình. Chính cái nhìn đó rất lâu trước đây đã thuyết phục hắn suy xét lại thái độ ích kỷ của bản thân, giờ đây lại đang cố làm hắn cân nhắc một quyết định cuộc đời khác.

Câu hỏi bây giờ là Sesshomaru có cho phép bản thân mắc câu hay không.


"Cha từng nói với ta rằng cần rất nhiều sức mạnh để một người có thể học hỏi từ sai lầm của bản thân." Sesshomaru cuối cùng cũng tiếp tục chủ đề của cuộc nói chuyện; thái độ thù địch dịu bớt trong giây lát. "Và một tên ngốc thực sự mới lặp lại chúng."

"Con chỉ lặp lại thứ ta mong muốn là sống cùng cô ấy," Khuyển đại tướng đáp; giọng nói đầy hận thù biến mất và Sesshomaru bắt gặp một hình ảnh Izayoi vụt qua bên hồ, "Sai lầm duy nhất của ta là đã không thể ở bên cạnh cô ấy."

Sesshomaru đã không nhìn nhận vấn đề từ khía cạnh đó từ trước đến giờ. Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh của hắn vẫn chưa bị thuyết phục. "Cuộc đời của người phụ nữ đó không lâu dài. Thời gian của cha ở bên cạnh bà ta là có hạn bất kể chuyện gì xảy ra."

"Đó là cách con nhìn nhận về cuộc đời người phụ nữ của con ư?" Sesshomaru nuốt xuống ý tưởng nghe nhắc về Rin như là người phụ nữ của hắn?

"Đúng vậy, loài người không được ràng buộc quá lâu với thế giới này," lời thừa nhận đến từ cha hắn khi Sesshomaru tập trung cao độ nhìn tay ông vẫy qua mặt hồ. Họ cùng đứng trên bề mặt phản chiếu bầu trời được ánh trăng soi sáng, vừa lúc Sesshomaru sắp lên tiếng hỏi cha mình định làm gì, hắn chớp mắt khi hình ảnh những ngôi sao xung quanh bắt đầu chuyển thành những bức tranh. Mắt hắn lập tức mở to khi nhìn thấy thứ ở trên mặt hồ tối tăm.

Rin...

"Chính vì vậy mà chúng ta cảm thấy mãn nguyện đến thế khi ở cạnh họ."

Bao quanh hắn, Sesshomaru trông thấy những kỷ niệm về thời gian họ trải qua bên nhau hiện lên mặt nước. Những buổi đi dạo ban ngày tìm kiếm thảo mộc và hái hoa, rồi những cuộc nói chuyện buổi tối khi hầu như chỉ có cô nói, cuối cùng là những đêm hắn vai kề vai dạy cô cách đọc những câu chuyện được khắc vào các vì sao; một bài học đến từ tổ tiên hắn.

"Chúng ta được ban tặng một thoáng tình yêu cuộc sống mà chỉ một con người mới có thể chỉ dẫn cho chúng ta."

Như thể có một thế lực thần kỳ lẻn vào trí nhớ của hắn, chộp lấy tất cả ý nghĩ quý báu nhất rồi dùng chúng nhắc nhở hắn về những thứ hắn chưa bao giờ tưởng tượng bản thân sẽ làm nếu không phải vì Rin. Đi dạo trên cánh đồng lúa, lễ hội đèn lồng, cơ thể cô tìm kiếm sự ấm áp dưới túm lông của hắn, hình dáng cô say ngủ dưới sự trông chừng của hắn, trượt băng trên dòng sông quá giống với người mà hắn dựa vào.

"Cô ấy khác hẳn những công chúa nhà đế vương thường diễu võ dương oai thu hút sự chú ý của con," Khuyển Đại tướng nói khi mắt ông tập trung vào cảnh tượng con trai mình đang dạy phụ nữ loài người cách trượt băng. "Ta đã nói rồi, cô ấy không giống bất kỳ ai khác," Sesshomaru khẳng định lần nữa trong khi kinh ngạc vì những cử chỉ đầy yêu thương của mình, đặc biệt là nụ hôn trên trán cô mùa đông năm trước; hắn nguyền rủa nụ cười tự mãn trên khuôn mặt cha mình. Chúng bao quanh hắn, chúng cho trái tim hắn lời bào chữa để quay lại và đuổi theo cô. Thế nhưng, hắn vẫn chống cự...

"Không phải tất cả con người đều biết quan tâm." Như một kẻ ương bướng hắn khăng khăng với quyết định của mình và tìm mọi cớ để bản thân không bị dao động bởi lời nói của cha mình. Những gì hắn nói hoàn toàn là sự thật; một số người gian trá, tham lam, và nhẹ dạ...chưa kể đến yếu đuối. Đó là ấn tượng ban đầu về giống loài đó của Sesshomaru cho đến khi Rin xuất hiện và thay đổi quan điểm của hắn ở chừng mực nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận