Seven

Mạc Tử Mộc toát mồ hôi nhảy lên toa tàu, tim cậu nện bình bịch dễ sợ. Không biết Ivan có đuổi theo không, hay là hắn đã đến đây rồi. Một khắc ấy, tâm trạng cậu bỗng rối ren, ngay cả bản thân cậu cũng không rõ nó là vì những chuỗi ngày yên ả lắng đọng thành cô đơn của hai năm qua cuối cùng đã kết thúc, từ giờ cậu lại phải lang bạt về một nơi xa lắm; hay là vì lần từ biệt này, cậu và Ivan không biết tới chừng nào mới có thể gặp lại.

Cậu nhắm mắt. Dường như có ai đi lách qua cậu, huých cậu gì đó, cậu bèn co chân lại, người nọ rẽ vào rồi ngồi xuống cạnh cậu. Mạc Tử Mộc ngả vào lưng ghế, đoàn tàu vững vàng lăn bánh, cậu khẽ khàng thở hắt ra.

“Thưa anh, vé anh đâu?” Nhân viên tàu hỏi.

“Phiền ông, chúng tôi muốn mua vé bổ sung!” Người bên cạnh lên tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng không tạo cảm giác hiền hòa mà lại là sự bợt bạt và lạnh cóng. Mạc Tử Mộc liền mở bừng mắt, bắt gặp Jude đã lâu không gặp đang ngồi ngay kế bên, cười với cậu, “Mắt tôi không tốt, em họ tôi muốn đưa tôi đi Cardiff(1) nên chưa kịp mua vé.”

Cảm thấy bên eo có vật cứng chọc vào, Mạc Tử Mộc bất đắc dĩ nhìn Jude, rồi bảo, “Vâng, mắt anh ấy bị hỏng, cần lên thành phố khám.”

Người nhân viên tàu có cái mũi đỏ như cà chua bèn chuyển qua đánh giá Mạc Tử Mộc. Khí chất tốt đẹp nơi cậu cực kỳ giàu sức thuyết phục, bởi thế nên nhân viên tàu quyết định rút bút điền thêm vào lề trống của vé, “Được rồi, nhân nhượng một lần này thôi nhé.” Đoạn thu tiền rồi bỏ đi.

“Mày luôn có thể xúc động đến người khác nhỉ…”

Jude gí sát vào tai Mạc Tử Mộc lào thào.

Mạc Tử Mộc khép hờ mắt, nói nhỏ, “Jude, cậu cũng thoát rồi, vẻ chừng chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa phải không?”

Jude bật cười hinh hích, “Seven, mọi thứ của tao đều nhờ mày ban tặng, sao đến lúc tao muốn báo đáp mày thì mày lại nói không liên quan là thế nào?”

Đoàn tàu êm ái lao mình về phía trước. Mạc Tử Mộc phóng mắt ra ngoài cửa sổ, Jude cười hỏi, “Seven, đang nghĩ gì thế?”

Mạc Tử Mộc đáp khẽ, “Nghĩ đến lần đầu tiên tôi gặp cậu.”

Jude mỉm cười, “Trùng hợp thay, tao cũng đang nghĩ đến lần đầu tiên thấy mày… Mày không mặc gì, chân rất dài. Lúc ấy tao đã nghĩ đó là đôi chân đẹp nhất mà đời này tao được gặp.” Tay nó mò vào đũng quần cậu, lươn lẹo kéo khóa xuống. Mạc Tử Mộc vừa giật mình thì nó đã đe, “Seven, khôn hồn chớ có cựa quậy… Hiện tại tao thật sự đang yêu mày… yêu đến mức muốn mày chết đi cho rồi đây. Đừng để tao có cơ hội đó.”

Mạc Tử Mộc cứng đờ ngồi lại, chỉ có thể để mặc bàn tay kia len vào quần cậu. Cậu mau chóng kéo áo bành tô đang vắt trên tay vịn ghế tới che đi động tác của bàn tay nọ. Jude từ tốn xoa nắn, đưa lưỡi liếm vành tai cậu, rủ rỉ, “Còn lần đầu tiên mày gặp tao thì mày nghĩ gì nào?!”

“Xin lỗi!” Bị động tác Jude chọc cho phải hít sâu một hơi, sau cậu mới nói, “Tôi chẳng nghĩ quái gì cả, tôi chỉ thấy cậu gào nghe điếc tai quá thôi!”

Jude đột ngột bóp chặt tay, bàn tay đang nắm trên vịn ghế của Mạc Tử Mộc liền trở nên căng thẳng. Jude rít khẽ, “Seven, mày thích tự chuốc khổ lắm đấy à? Hai năm nay vẫn không thay đổi tí nào à?”

Nó bỏ tay ra, bấy giờ Mạc Tử Mộc mới thả lòng người trở lại. Cậu ngả người ra sau, lại nghe thấy tiếng Jude rầm rì, “Mày không thích nghe tao kêu, nhưng tao lại thích nghe mày kêu lắm. Seven, tao vẫn rất thích nghe tiếng mày kêu trên giường!” Lúc này đoàn tàu đã ngừng chặng đường, Jude dữ tợn ra lệnh, “Xuống!”

Mạc Tử Mộc bị nó lôi xuống xe. Cậu hít sâu một hơi, trong lòng thầm biết rõ sự điên cuồng của Jude không hề thua kém Norton, có khi còn cực đoan hơn Norton gấp vạn. Chỉ là không ngờ nó quyết đòi mạng cậu thật, do đó cậu chỉ có thể duy trì cái tư thế đi sát vào nhau, đi trước Jude.

Hai người cứ thế loạng choạng ra khỏi nhà ga. Jude kéo Mạc Tử Mộc vào một nhà trọ.

Mạc Tử Mộc quan sát sơ qua nơi này. Bất ngờ thay, đây là phố người Hoa, nhà trọ cũng do người Hoa mở.

Jude móc điện thoại đứng sang một bên gọi một cuộc, sau đó mới đặt phòng, đẩy Mạc Tử Mộc vào. Con mắt còn lại độc nhất của nó ác độc trừng cậu một hồi rồi âm hiểm nở nụ cười, “Seven, không nghĩ có ngày mày lọt vào tay tao!”

Mạc Tử Mộc bước qua cửa sổ, vén nhẹ tấm rèm lên, nhìn thoáng qua cảnh sắc quen thuộc bên ngoài, đoạn cậu bình thản lên tiếng, “Hóa ra là do Geoffrey gọi cậu tới ư?”

Sắc mặt nó thoắt cái cứng ngắc, “Tại sao mày lại đoán là Geoffrey?”

“Người đưa cậu ra khỏi Mammon cũng là Geoffrey đúng không?!” Mạc Tử Mộc bảo, “Có vẻ Geoffrey cũng tin tưởng cậu nhiều đấy nhỉ?”

Vẻ mặt Jude trở về nguyên dạng, nó cười nói, “Chả nhẽ không? Trên đời này, người có thể bắt được Seven không nhiều, hên thay tao chính là một trong số đó. Cho nên Ivan thì có là gì. Hắn có thể đè mày, tao cũng có thể!”

“Thật là quý hóa!” Mạc Tử Mộc cũng cười đáp lại.

Jude phe phẩy khẩu súng trong tay nó, “Seven, cởi quần áo mày ra!”

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi cởi chiếc áo bành tô trên người. Động tác cậu hết sức rề rà, thế là Jude cười lạnh, “Seven, tao biết mày lắm trò lắm, nhưng lòng kiên nhẫn của tao cũng không dư dả gì đâu. Trong vòng một phút nữa mà mày còn chưa chịu cởi xong…”

Mạc Tử Mộc mỉm cười, ngón tay thon dài của cậu cởi đến áo trong, rồi cậu mới nói, “Jude, so với Ivan, ít nhất cậu còn kém xa điểm này. Ivan chưa bao giờ ghét việc tôi cởi quần áo chậm, vì anh ta tin tưởng vào bản thân mình!”

Con mắt độc nhất xanh biếc của Jude lóe ra một tia nhìn hằn học, “Mày đúng là đàng ***. Chỉ cần ai chinh phục được thân thể mày là đã có thể chinh phục được cả tâm hồn mày!”

Nghe vậy, cậu cũng không bị kích động, chỉ điềm đạm hỏi, “Tôi có thể hỏi cậu một điều không?”

“Ôi Seven mà cũng có lúc khó khăn cơ á?”

“Có chứ. Nhất là khi gặp cậu!”

“Nói thử xem!”

“Tôi không hiểu lý do cậu hận tôi nhường ấy là vì sao? Nếu nhận định khách quan thì tôi và cậu là tình cờ gặp nhau, tuy không thể nói tôi dốc lòng giúp đỡ cậu nhưng cũng đã rất cố gắng, vậy mà thái độ của cậu lại hận thù tôi như thể tôi ruồng bỏ cậu ấy. Lẽ nào cậu luôn tưởng tượng tôi là người yêu của cậu?”

Tia sáng bừng ra từ đáy mắt Jude tưởng chừng có thể đốt cháy da thịt người khác được, nhưng Mạc Tử Mộc vẻ như rất hứng thú nói chuyện lâu dài với nó. Ngặt nỗi Jude lại chặn lời, không cho cậu nói tiếp, “Mày nghĩ mày kéo dài thời gian thế là xong hả? Thế tao trân trọng báo cho mày biết rằng không ai cứu nổi mày đâu. Geoffrey đang ở xa tít tại London, cứ coi như anh ta ngồi trực thăng cũng phải một tiếng sau mới đến đây được, mà khoảng thời gian đấy thừa đủ cho tao đè mày biết bao lần không đếm xuể rồi. Giờ tao cho mày mười giây, mày mà còn lần chần không cởi, tao sẽ nổ súng. Seven, mày rõ mà… Tao không đùa đâu!”

Mạc Tử Mộc bèn tỏ vẻ nhượng bộ, “Tôi đếm thay cậu nhé!”

“Mười!” Cậu thong dong cởi một cúc áo của mình.

“Chín! Một cúc nữa.

“Tám!” Lại một cúc nữa.

… Đếm tới năm, cậu mới cởi xong cúc áo… “Bốn!” Đến lượt chậm rãi cởi thắt lưng. Tới nước này Jude quả thực điên tiết tột độ rồi, miệng nó giật giật, chỉ muốn một phát súng bắn quách người trước mắt này đi, song ngẫm nghĩ giết cậu như vậy thì nhẹ nhàng cho cậu quá. Mục đích sâu xa của nó là phải đè cậu xuống, làm nhục cậu, giày xéo cậu, sau đó ăn tươi nuốt sống cậu.

Đáng tiếc, nguyện vọng này của nó không thực hiện được. Cánh cửa bất thình lình bị đá văng đi đang lúc Jude tập trung tinh thần cao độ, tiếng động xé tai làm nó giật nảy hoảng sợ. Chớp ngay khoảnh khắc nó phân tâm, tay Mạc Tử Mộc nháng lên, dây thắt lưng phóng tới quấn quanh tay nó, giật phăng khẩu súng đi.

Một thanh niên tóc vàng có ngũ quan tuấn mỹ và nét mặt cao ngạo đi vào, từng phân trên người đều thể hiện rõ ràng thân phận thuộc về giới quý tộc thượng lưu của hắn.

Mạc Tử Mộc điềm nhiên cười nói, “Ừ cậu hiểu tôi lắm. Nhưng chỉ tội cậu không hiểu Geoffrey rồi, xưa nay hắn ta chưa bao giờ chịu ngồi một chỗ chờ kết quả. Hắn là tuýp người nóng vội!”

Geoffrey đảo mắt qua hai người, lông mày chau lại, đoạn trầm giọng hỏi Jude, “Mày định làm gì?”

Sắc mặt Jude tái mét, không dám nói, thay vào đó lại là Mạc Tử Mộc cất lời, “Geoffrey, chuyện của tôi không can hệ đến cậu!”

Geoffrey khựng lại, lạnh lùng phun ra, “Seven, mày đừng có nhâng nháo! Tao đã cứu mày!”

“Cứu tôi? Nếu cậu chịu tuân thủ trận đánh cược thì cậu sẽ không dẫn con rắn này rời khỏi Mammon, tôi sao có thể bị gặp nguy hiểm?” Mạc Tử Mộc lạnh lùng đáp trả. Sắc mặt Geoffrey tái xanh tái xám, chỉ có thể chống chế, “Mày tưởng mỗi con rắn này truy tìm mày à? Nó chỉ là một đứa vặt vãnh mà thôi. Chứ mày có biết Kiefer Sutherland vung ra bao nhiêu sát thủ kiếm mày không?”

Mạc Tử Mộc chỉnh trang lại gọn gàng quần áo. Cậu đi ngang quá Geoffrey, khẽ cười, “Ừ… Nhưng thế thì đã làm sao? Cậu kiểu gì chả lý do lý trấu. Geoffrey, tôi lặp lại, chuyện của tôi hoàn toàn không can hệ tới cậu. Tôi chẳng hứng gì gặp lại cậu!”

Nháy mắt ấy, Geoffrey cảm giác máu ùn ùn đổ dồn về não, hắn đột nhiên túm chặt Mạc Tử Mộc, ép cậu lên cửa, “Seven, vì sao… mày lại đáng ghét thế cơ chứ!”

Mạc Tử Mộc im lìm hồi chốc, sau mới bình thản trả lời, “Xin lỗi, chỉ cần thấy cậu là tôi không kiềm chế được. Tôi không muốn làm cậu tổn thương nên chúng ta đừng gặp nhau nữa! Cậu là người kiêu ngạo, do đó tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ giữ lời hứa!”

Geoffrey cúi nhìn Mạc Tử Mộc thật lâu, sau rồi hắn bật cười, dữ dằn gằn một câu, “Tao thì cho rằng tao rất tôn trọng mày!” Hắn hung hăng dứt ra khỏi cậu, bọn vệ sĩ liền bao vây cậu ra khỏi nhà trọ theo hắn.

Xe của Geoffrey không thể đoán định là hiệu gì, bề ngoài trông hết sức bình thường, chẳng qua chỉ thấy nó hơi lớn chút. Khi nhìn xuyên qua lớp kính tối màu tuyệt nhiên không tài nào thấy được có gì ở bên trong, nhưng chỉ cần mở cánh cửa kia ra sẽ phát hiện trong đó là cả một thế giới xa hoa đỉnh điểm. Mạc Tử Mộc bị đẩy ngã vào hàng ghế da rộng rãi nọ.

Geoffrey ngồi vào xe, lập tức hai tấm kính ngăn cách ghế lái và ghế sau khép chặt lại, toàn bộ đuôi xe trở thành một không gian kín kẽ.

Mạc Tử Mộc bị Geoffrey ấn xuống ghế. Cậu cắn răng, “Geoffrey, cậu đừng để tôi coi thường cậu!”

Như nghe thấy một câu chuyện hài hước, Geoffrey buồn cười lắc đầu, “Đừng nói dối nữa, Seven. Tao luôn luôn phấn đấu chỉ nhằm được mày đặt vào mắt, song thực tế, mày vẫn chỉ một mực đùa cợt tao. Người như mày, chỉ có lớn mạnh hơn mày, mày mới chịu khuất phục, còn mềm mỏng với mày chỉ có nước bị mày lợi dụng thôi! Biết thế tao đã cương quyết với mày từ mười năm trước thì mày đã sớm thuộc về tao rồi, không đúng chăng?”

Hai người ra sức ẩu đả một hồi. Geoffrey không ngờ Mạc Tử Mộc thì ra lại khó phục tùng như thế, bao nhiêu năm trải qua huấn luyện chiến đấu gian khổ như Geoffrey mà cậu cũng có thể chống cự được trong một quãng thời gian. Lửa giận bốc lên trong thâm tâm hắn, hắn liền vung tay giáng cho cậu một cái tát. Máu cậu trào ra khỏi khóe môi, nhất thời hành động cả hai đều ngừng trệ. Mạc Tử Mộc nâng tầm mắt, thờ ơ quét mắt qua Geoffrey một cái, ánh mắt bao hàm ý tức miệt thị không thể diễn tả thành lời. Một cái nhìn này đã dập tắt cả thảy những dục niệm, những phẫn nộ cường liệt của Geoffrey, hệt như một chậu nước đá giội ụp xuống từ đầu tới chân hắn, rét buốt thấm vào tận xương tủy làm hắn đông lạnh.

Jude nhìn chiếc xe kia rung khe khẽ lên, con ngươi híp rụt lại, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi.

Ngay tích tắc nọ, từ con phố đối diện bỗng vọt ra mấy chiếc xe, Jude vội vã gập lưng lại. Những kẻ trong xe kia giơ súng ra nã đạn như điên, đạn bay tới tấp vào những vệ sĩ đứng canh bên ngoài xe Geoffrey, may thay họ đều đã được huấn luyện, chớp nhoáng vòng ra núp hết sau xe.

Đám xe đó đỗ phía trước xe Geoffrey chặn đường, tấn công toàn lực vào nó. Dù xe Geoffrey là đối tượng tiêu diệt chính yếu nhưng dường như chỉ sây sát thân xe chút đỉnh. Một đợt âm thanh ‘lạch cạch’ rộ lên, số vũ khí lắp trên xe Geoffrey cũng bắt đầu phản kích lại sự hăm dọa ầm ỹ của địch. Nhưng kể cả những món vũ khí hạng nặng đó có uy lực đến mấy, Geoffrey vẫn phải nhanh nhẹn mở cửa xe, dẫn Mạc Tử Mộc thoát khỏi chiếc xe dưới sự bảo hộ do các thuộc hạ mở đường máu cho. Họ vừa chạy chưa xa thì ‘Bùm’ một tiếng, chiếc xe của Geoffrey bốc thành một quả cầu lửa. Không rõ kết cấu như nào, tuy xe tự phát nổ thành quả cầu lửa nhưng không nổ quá mạnh, nhờ thế Geoffrey và Mạc Tử Mộc có thể mượn nó để ẩn thân rút lui trót lọt.

Geoffrey tức khắc quay sang sai phái lực lượng tiến hành phản công lại mấy chiếc xe kia. Lực lượng của gia tộc Geoffrey kéo đến mỗi lúc một đông, kẻ địch liền thức thời rút quân. Tuy hầu hết số chúng đã bị gia tộc Geoffrey tàn sát nhưng tiến lùi rất có bài bản, áng chừng vô cùng chuyên nghiệp.

Mạc Tử Mộc bị còng tay, bắt đứng sau lưng Geoffrey. Sau khi trận chiến đến hồi tan rã, Geoffrey mới phát giác chỉ còn lại một cái còng nằm chỏng chơ trên nền đất, còn người thì đã mất hút. Hắn nổi xung nổi đóa gào lên, “Mau chóng bắt người về ngay cho ta!”

Người đồng thời mất tích còn gồm cả Jude chột mắt nữa, có vẻ nó cũng lợi dụng tình hình hỗn loạn mà lủi mất… Song giờ phút này Geoffrey đã chẳng còn lòng dạ đâu mà quan tâm chuyện đó.

Gà rán Burger King(2) của Anh đành rằng ăn hoài cũng chỉ có vậy, nhưng đằng nào nó cũng là thương hiệu thức ăn nhanh của địa phương nên vẫn được quần chúng ưa chuộng, nhưng đến tầm chiều cũng không có quá nhiều người đi ăn. Vài ba du học sinh gọi suất hành chiên(3) rồi chọn bàn bên khung cửa kính sáng choang, vừa lật sách vừa hàn huyên như đang học nhóm.

Cửa ra vào được đẩy ra, một chàng trai Hoa Kiều trẻ tuổi bước vào, nhóm sinh viên chợt thích thú, nhỏ tiếng bàn tán với nhau, “Thật là một anh chàng châu Á phong cách quá chừng!”

Mạc Tử Mộc gọi một suất khoai tây chiên rồi chấm tương cà ăn. Cửa lại mở ra, tay cậu hơi ngưng lại, nhưng rồi vẫn ăn tiếp một cách bình tĩnh.

Người mới đi vào đeo một cái bịt mắt, chỉ còn lại một con mắt duy nhất, tuổi xem chừng cũng còn trẻ, diện mạo có thể coi là tuấn mỹ, đầu đội mũ nhung, mình khoác áo jacket, toàn thân toát ra vẻ âm u kiểu gì đó.

Jude vào quán, nhìn bao quát cả sảnh ăn rồi mới cười cười với nhóm sinh viên. Chúng lại chụm đầu rỉ tai nhau, trông ác thật, chúng bàn luận, hai sinh viên còn lại đều le lưỡi. Jude cũng kêu một suất khoai tây chiên như Mạc Tử Mộc. Nó ngồi cắn khoai nhưng ánh mắt lại nanh nọc ngó lom lom vào lưng cậu.

Đầu đường loạn xị ngậu cả lên. Người của Geoffrey chắc không lường được Mạc Tử Mộc không hề trốn, đã thế còn hết sức ung dung ngồi ăn trong quán đồ ăn nhanh ngay giữa trung tâm phố tấp nập.

Mạc Tử Mộc không ăn hết. Cậu cầm số khoai thừa trong tay, đoạn vớ lấy áo bành tô và bước ra ngoài. Jude cũng mau lẹ phun khoai trong mồm đi rồi đuổi theo.

Nhóm du học sinh lấy làm hiếu kỳ về hai người quái dị nọ, tiếp tục châu đầu râm ran phỏng đoán quan hệ hai người với nhau.

Chúng thấy chàng trai xinh đẹp ngoái đầu nói câu gì đó với chột mắt xong thì bỏ đi, chột mắt chỉ cười khẩy rồi cũng bước nhanh theo sau. Hình như hai người va phải nhau, sau đó không rõ xảy ra chuyện gì nữa, chàng trai trẻ tuổi quay mặt lại, mặt mũi bê bết toàn máu là máu. Người qua đường la hét chói tai, đám đông cảnh sát đang nườm nượp quanh đó cũng tuýt còi chạy tới. Người chột mắt ấp úng vẻ chừng khiếp hãi, sau rồi phải bỏ chạy. Nó chạy càng nhanh, người đuổi theo nó càng nhiều.

Nhóm sinh viên cũng giật thót, chạy qua hóng tình hình. Cảnh sát đi sang đỡ chàng trai trẻ tuổi đứng dậy, cậu chỉ rút khăn tay, tao nhã lau vết máu trên mặt, đoạn mỉm cười trả lời cảnh sát. Lời vừa nói xong, nhóm cảnh sát đều thộn hết cả mặt ra.

Mạc Tử Mộc nói, “Xin lỗi các anh. Người vừa nãy đụng phải làm tương cà bắn lên mặt tôi.” Dứt câu, cậu còn xin lỗi một lần nữa, tiếp theo gật đầu chào và nhanh nhẹn rời đi. Ông cảnh sát quay đầu lại gọi mấy tiếng, tuýt còi leo lẻo nhưng vô pháp ngăn cản được sự hăng hái truy đuổi của đồng nghiệp, thành thử cũng đành đuổi theo.

Dẫu Cardiff là thành phố sầm uất nhưng đúng lý cũng chỉ là thị trấn không lớn, tự dưng xảy ra giết chóc nhau ngay trên đường thế này, hầu như toàn bộ lực lượng cảnh sát đều được phát động.

Người của Geoffrey buộc lòng phải rút lui khỏi một số tuyến đường quan trọng. Mạc Tử Mộc quấn khăn quàng cổ, leo lên xe bus. Cậu lẳng lặng nhìn chiếc xe dần dần rời trạm qua lớp cửa kính sổ, khẽ cười, tựa đầu vào ghế cuối. Xe đi đường chốc chốc lại xóc, bỗng chốc cậu cảm thấy chán nản quá đỗi, thật lòng mong muốn được ngủ một giấc. Thế nhưng đến khi tỉnh lại thì sao nào? Có khi cậu đã lại rơi vào tay ai. Cậu cứ tưởng ra khỏi Mammon rồi cậu sẽ không còn là con mồi nữa, có điều trên thực tế, cậu vẫn đang phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi đó thôi.

Thời điểm chiếc xe chạy đến một trạm kiểm soát thì đột nhiên dừng lại. Bấy giờ trời đã đen ngòm, đèn đường quốc lộ tỏa ra quầng sáng vàng vàng, con đường cao tốc của Anh quốc dường như bị tắc nghẽn. Mạc Tử Mộc mở to mắt, phóng mắt xem xét đằng xa, chỉ thấy một loạt lan can đường đang dàn ngang, có mấy vị cảnh sát đi về hướng này.

Ven đường đang đỗ một con Cadillac Roll-Royces(4) màu đen, đứng cạnh là một tên áo đen đang nói chuyện với một vị cảnh sát.

“Kiefer!” Chớp mắt ấy, quả tim Mạc Tử Mộc đột ngột nảy lên. Cái khuôn mặt nhợt nhạt bệnh hoạn đó của Kiefer, cậu quen không thể nào quen hơn.

Lần đầu tiên gặp gỡ, gã bưng một ly Cocktail tới giới thiệu với cậu về mình. Lần gặp thứ hai, gã cử người tặng cậu một xập séc, thế rồi mọi thứ mờ nhòa đi, là hình ảnh gã vặn vẹo khuôn mặt kinh khủng, lao tới bức hiếp cậu, tiếp theo là mặt mũi gã ê chề nước mắt, khóc lóc van lơn, cuối cùng là tiếng hét thống thiết dữ tợn đòi xé nát cậu cho kỳ được. Mạc Tử Mộc hiểu một điều rằng, trong số những người đang đuổi bắt cậu, kẻ duy nhất quyết không cho cậu cơ hội được sống sót chính là Kiefer. Cậu quan sát bốn phía, toan đứng dậy thì mấy vị cảnh sát kia đã tới gần.

Mạc Tử Mộc không thể không ngồi xuống trở lại, khẽ nhích từ vị trí gần cửa sổ dịch chuyển dần ra ngoài lối đi, màng tai chỉ còn rối ren âm thanh tim cậu đập loạn.

Cảnh sát lần lượt kiểm tra giấy tờ tùy thân của mọi người, một mặt nói xin lỗi, đồng thời chú ý kỹ lưỡng mặt từng người.

Trong số đó đã có một cảnh sát đứng trước mặt cậu, yêu cầu, “Xin lỗi cậu… Cậu có thể cho tôi xem giấy tờ tùy thân được không?”

Mạc Tử Mộc bình tĩnh đưa giấy tờ tùy thân ra. Vừa đưa được vào tay cảnh sát thì thình lình có một chiếc xe du lịch lao vút đi, tông đổ cả lan can chắn. Đám cảnh sát tức thì hỗn loạn, tiếng còi the thé rít lên từng hồi. Viên cảnh sát trên xe chỉ vội vàng nhìn thoáng giấy tờ của Mạc Tử Mộc một cái rồi cũng nhảy xuống xe đuổi theo. Mạc Tử Mộc bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Xung quanh inh ỏi tiếng còi, trên đời thật không ở đâu khoái tuýt còi bằng cảnh sát Anh quốc.

Xe cảnh sát đồng loạt ò e đuổi theo, thậm chí cả Kiefer cũng leo lên xe phóng theo sau. Mạc Tử Mộc ngồi yên trên xe bus, xe đóng cửa và lại tiếp tục chặng đường. Cuối cùng, xe bus đỗ ở nhà ga.

Chạy vào cửa nhà ga, cậu cúi gằm đầu ráng bước đi thật nhanh khỏi khu vực tăm tối đó hết sức có thế, bởi vì khắp nơi của nhà ga đều đầy rẫy những kẻ mang vẻ mặt thậm thụt.

Mạc Tử Mộc trông thấy lối ra ngày càng sáng sủa, phân vân mãi mới toan bước chân đi qua thì bị kéo giật lại. Một gã da đen bịt kín miệng cậu, mặt mũi hắn nhìn không rõ được trong chập choạng. Phản xạ đầu tiên của Mạc Tử Mộc đó là nhấc chân tấn công nhằm tự vệ, nhưng người kia lại như đã quá rành rẽ ngón đòn tấn công của cậu, hắn vỗ nhẹ một cái thôi đã đủ chặn chân cậu lại.

“Bé, là anh này!”

“Ivan!”

“Ừ, anh!” Một chiếc xe bus lướt qua, đèn xe chiếu rọi một khoảng, rốt cuộc Mạc Tử Mộc cũng nhìn rõ được gã da đen ấy chính là Ivan.

“Anh… Sao lại ăn mặc thành như vậy?!” Dù đang trong hiểm cảnh nhưng cậu thật không thể nhịn được cười mà.

“Chậc… Em thích à?”

Cậu bèn ngoảnh mặt đi, “Sao anh tìm được tôi vậy?”

“Bé, anh đuổi theo em nguyên một đường, đúng lúc thằng Jude trốn chạy khỏi sự truy bắt của đám cảnh sát Wales, anh mới đuổi theo em ra trạm xe. Khổ nỗi xe lại chạy mất tiêu nên anh thuê một chiếc xe khác đuổi theo, kết quả giữa đường Sticks lại muốn đua xe. Anh đành tặng xe cho gã chơi rồi thuê chiếc khác, lái 200 yard/giờ mới đuổi kịp em.”

Mạc Tử Mộc hiểu thực ra hắn muốn giúp mình, định nói cám ơn, nhưng cuối cùng lại không nói mà chỉ hỏi một câu, “Jude bị bắt rồi à?!”

Hai đầu lông mày của Ivan nhăn tít lại, “Anh không biết, mà hình như không phải đâu.”

Mạc Tử Mộc cũng băn khoăn theo, “Cậu ta làm mích lòng Geoffrey rồi, chắc không ở Anh lâu được nữa.”

Ivan mỉm cười, “E là bọn mình cũng thế!”

Mạc Tử Mộc liền cười khẩy, “Bộ anh không phải cùng hội cùng thuyền với gia tộc Geoffrey đó à?”

Ivan chép miệng, mạnh bạo hôn Mạc Tử Mộc đã đời một trận rồi mới bảo, “Cái tính này của em quả tình là làm người ta chỉ muốn đè em xuống mà hùng hục làm tới lúc em phát khóc mà!” Xong lại hờ hững nói, “Xem chừng Geoffrey cũng rất để tâm đến em, vì chuyện hồi trước mà cãi vã ầm ỹ với ông già rồi, thành thử giờ lão già nhà Geoffrey có vẻ đã lực bất tòng tâm với hắn. Lão ta nói bóng gió rằng anh có thể trích phần trăm để trao đổi em với lão… Tiếc rằng anh lại thấy tiếng rên rỉ của em còn hấp dẫn anh hơn thế.”

“Giá ngon thật.” Mạc Tử Mộc bàng quan đáp lời, “Anh luôn giỏi giang về buôn bán kia mà!”

“Thỉnh thoảng chịu lỗ tí tẹo cũng không sao cả!” Ivan lôi một bọc quần áo ra từ chiếc túi du lịch hắn xách theo, “Em còn phải đến Vienna làm nghệ sĩ, hẳn không muốn bị Kiefer bắn cho lủng người hay bị lão già nhà Geoffrey vác về làm quà cho thằng con quý tử đâu nhỉ.”

Mạc Tử Mộc cúi đầu xem liền thấy đó là một bộ váy quý bà, đi kèm còn đầy đủ cả áo choàng nhung, túi xách thêu tinh xảo và mũ đen có mạng che. Ivan cười khoái trá, “Phu nhân, mặc đi nào em!”

Mạc Tử Mộc biết tỏng Ivan đang nửa thật nửa giả chòng ghẹo cậu, song tình thế hiện tại thì biết làm sao giờ. Cậu đành thở dài, bắt đầu thay quần áo. Ivan đứng chắn trước cậu như một tấm bình phong thiên nhiên. Vả lại hai bên đường đều có máy mua sắm tự động, Mạc Tử Mộc không lo mình bị lộ.

Cậu lần lượt mặc từng lớp váy lên người, sau cùng xỏ tất, đi giày cao gót và khoác thêm áo choàng là xong. Cậu không khỏi ngầm cám ơn Ivan không đùa dai quá đà, tấm áo choàng có công dụng rất lớn trong việc lấp liếm việc cậu không có ngực khỏi ánh mắt mọi người, bằng không bắt cậu đeo ngực giả, dễ cậu đột quỵ tại chỗ được luôn.

“Xong rồi!” Mạc Tử Mộc thấp giọng gọi.

Ivan tiến lên hai bước rồi xoay người lại, Mạc Tử Mộc nhận ra gã lưu manh này đang vận một bộ đồ Tây đen, bên trong là áo sơmi trắng tinh tươm, nom rất chi phong độ, ra dáng quý ông cực kỳ chứ chả đùa. Ivan ngắm nhìn Mạc Tử Mộc đầy nghiền ngẫm, sau đó nở nụ cười, “Em đẹp quá, Seven.”

Cậu và hắn cầm tay nhau đi ra nhà ga, trong mắt của mọi người, bọn cậu giống hệt một cặp vợ chồng thượng lưu của Anh quốc.

Ivan cười khì khì, “Phu nhân, bọn mình đi đâu làm tình đây?”

Mạc Tử Mộc hít vào một hơi thật dài, bỗng dưng giác ngộ ra cái bản chất lưu manh của gã này chả liên quan gì đến cái mã của hắn hết.

1. Cardiff là thành phố, thủ phủ của xứ Wales, toạ lạc tại phía Nam của các cửa sông Taff và sông Ely bên eo biển Bristol. Cardiff là một trung tâm công nghiệp và hải cảng quan trọng. Thành phố có các ngành công nghiệp chế tạo: Thép, máy móc, chế biến thực phẩm, các sản phẩm kim loại, hàng dệt và giấy.

2. Burger King, viết tắt là BK, là hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh, trụ sở đặt ở Miami-Dade County, Florida, Mỹ, bắt đầu hoạt động từ năm 1953.

Không rõ lắm tại sao bà Hương viết nó là thương hiệu của Anh ‘___’

3. Hành chiên

đại loại là hành tây tẩm bột rán, như khoai chiên mình ăn bình thường thôi O_O cơ mà món này lạ nhỉ, chưa ăn món này bao giờ O_O

4. Cadillac Roll-Royces



Đoạn cuối truyện thật là thương em 7 ghê gớm =))))) thật bất lực vì anh nhà mà =))))))

cái phần 2 này nó thật đúng nghĩa của Săn Tình mà Ò_Ó em 7 cứ như báu vật phải chạy khắp nơi, từ Ivan, Dung Thanh, Donald, Kiefer, Geoffrey, Jude. Khổ thân em phận hồng nhan gieo tình nhiều quá nên giờ khổ vậy đó.

Chương sau là đôi tình nhân khốn khổ phải dắt tay nhau bỏ trốn giữa lòng Anh quốc, trong khói bom hiểm nguy, đôi ta vẫn có nhau và trao nhau những yêu thương nồng thắm =)))))

hết phần PR truyện =)) sau đây là PR về mặt hình ảnh =)) đây là Geoffrey:))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui