CHƯƠNG 95: PHIÊN NGOẠI 4 – TOÀN VĂN HOÀN.
Nhiều năm về sau, đôi anh em Scorpio lựa chọn tổ chức hôn lễ vào cùng một ngày, Harry và Draco mang gia đình chạy tới thế giới khác.
Trận pháp kia đã ngưng dùng nhiều năm lại một lần nữa ngập tràn pháp lực, mang theo vài người xuyên qua không gian cũng không có vấn đề gì.
“Ba, cha.” Bọn họ vừa mới tới, chợt nghe thấy giọng nói của đôi anh em Scorpio rồi.
Draco mỉm cười hiền hòa, ôm chầm con cậu.
“Anh.” Nói chuyện chính là con trai của Draco và Lucius mới sinh sau khi trở lại thế giới kia.
Vì không có chiến tranh làm phiền, lúc này đây Draco không sử dụng phương pháp kia để đưa con chào đời nữa.
Mà Lucius sau khi làm bạn cùng Draco trải qua quãng thời gian mang thai gian nan cộng thêm thời kỳ sinh sản làm lòng người hoảng sợ kia thì bọn họ không còn muốn có con nữa.
“Tôi thà để gia tộc Malfoy tiếp tục con nối dòng độc nhất cũng không muốn em lại trải qua đau đớn như vậy.” Lucius đã nói thế.
“Chúng ta có phải nên gặp cô dâu chú rể hay không vậy?” Harry ở một bên cười hì hì nói.
Cuộc sống an nhàn nhiều năm như vậy lắng đọng lại rất nhiều thói quen mà Cậu bé cứ thế đã dưỡng vì chiến tranh.
Cậu bây giờ chỉ cần liếc thấy thì ai có thể liên hệ giữa một người hiền hòa như thế và Kẻ Được Chọn tàn nhẫn năm đó chứ?
“Lát nữa bọn họ sẽ tới.” Nói đến bạn đời của mình, hai người lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bạn đời của anh trai Scorpio là một cô gái xinh đẹp, mà bạn đời của em trai Stephans lại là một người con trai, vì nghĩ đến Draco bọn họ không thể thường xuyên lui tới bên này trong thời gian ngắn nên hôn lễ bọn họ đặc biệt cùng tổ chức một ngày.
Draco nhìn bọn họ cười, đáy mắt toát ra vui mừng.
Hai đứa nhỏ này cuối cùng cũng đã trưởng thành, trở thành người làm người ta phải chú ý trong giới quý tộc.
Nhưng nói đến việc mình không thể cùng chúng trưởng thành, làm Draco vẫn còn áy náy.
“Ba ba.” Stephans nhìn thấy Draco buồn bã, đứa bé này luôn luôn rất sâu sắc, “Chúng con không trách ba, thật sự.”
Harry lôi kéo Severus và các con của mình – so với nhà Malfoy thưa thớt con nối dòng thì con của Harry và Severus bên này nhiều hơn, ngoài Edward sinh ở đây thì sau khi trở về Harry và Severus lại có ba đứa con nữa.
Vì thế, hiện tại bọn họ đang nuôi nấng ba bé trai và một bé gái, tuy Severus thấy Harry đau đớn khi sinh sản cũng không muốn có con nữa.
Nhưng tiếc là giáo sư Riddle lại vô cùng nghe lời con trai mình, cứ là yêu cầu con trai mình đề xuất thì anh đều cố gắng thỏa mãn một cách hoàn mỹ nhất.
Cho dù biết khi con trai sinh sẽ rất đau đớn cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của Harry, nhưng Harry lại luôn có biện pháp khiến giáo sư Riddle giao độc dược sinh con – Harry muốn có nó để tăng cao tỷ lệ thụ thai.
Mà một khi Harry mang bầu thì Severus lại không có khả năng kêu Harry bỏ đứa bé đi cả.
Anh cũng không phải không mừng đón đứa nhỏ, chỉ là đau lòng Harry chịu khổ.
Khi cô con gái nhỏ của hai người sinh ra, Severus uống hết độc dược vô sinh, làm kế hoạch về sau của Harry không bao giờ còn có thể thực thi được nữa.
“Nếu em thật sự còn muốn có con, vậy để tôi.” Severus nói với Harry như vậy.
Harry sờ sờ mũi, hạnh phúc nở nụ cười.
Sev đau lòng cậu chịu khổ, bản thân cậu làm sao lại có thể tiếp tục chứ.
“Thưa ngài.” Lucius dẫn theo Narcissa sớm đã ở phòng khách chờ bọn họ, “Mọi người có lẽ cần ăn một chút gì đó?”
Năm tháng cũng làm thay đổi Lucius, hiện tại anh còn bình tĩnh hơn trước kia lại cũng đã có thể chấp nhận rất nhiều chuyện.
Nếu như trước kia Lucius là vầng mặt trời làm cho người ta chú ý, thì hiện tại anh chính là ánh trăng tròn tản ra tia sáng hiền hòa.
Mấy năm nay nuôi nấng anh em Scorpio, anh cũng đã thay đổi rất nhiều suy nghĩ.
Hiện tại anh chỉ hy vọng con trai mình và cháu nội có thể hạnh phúc là tốt rồi, còn bạn đời của Draco là ai thì cũng không còn là chuyện mà anh luôn bối rối nữa.
“Ừ.” Voldemort và Abraxas cởi mặt nạ xuống – Harry và Draco đồng ý bọn họ chạy tới với điều kiện, không được lộ mặt trước người khác, ai biết bây giờ còn có người nhận ra Abraxas và Voldemort chưa hủy mặt hay không chứ?
Bên này mấy người hòa thuận vui vui vẻ vẻ, bên kia vài vị cha con ngược lại có chút không biết nên nói gì.
Có đôi khi rất tuân thủ hành vi chuẩn tắc Slytherin cũng không phải là chuyện tốt không phải sao?
Scorpio và Stephans có chút không biết mở miệng thế nào, dù sao thì cha bọn họ và ông nội có gương mặt gần như y hệt.
Nhưng tưởng tượng lại, nếu ba đỡ đầu có thể gọi người có cùng gương mặt với kẻ thù của mình là ba ba thì vì sao bọn họ lại không thể bỏ đi ‘chướng ngại tâm lý’ chứ?
Vì thế bọn họ thoải mái gọi LUCIUS là cha.
LUCIUS vui mừng nở nụ cười.
Ban đêm cùng ngày, bọn họ ngủ lại biệt thự Malfoy.
“Hì hì, không được chơi xấu, ông thua ba ba.” Buổi tối, trong phòng khách nhộn nhịp ầm ĩ.
“A, Harry, đừng như vậy, thật sự điều đó rất không quý tộc.” Một giọng nói đáng thương của vị ba ba nào đó vang lên.
“Đừng gây ảnh hưởng xấu với Selena, không được dạy con bé lật lọng, nếu thua thì phải chịu phạt.” Harry chân thành đáng tin nói.
Lý do ‘không thể làm hư cháu gái’ làm người nào đó ngây ngẩn cả người, rồi anh chỉ có thể đứng để nước thối cao bố thạch văng lên mặt mình.
Sau đó Abraxas cười giúp người nào đó lau khô chất lỏng trên mặt.
Draco và LUCIUS ở sát cửa sổ nhìn ầm ĩ trong phòng khách, từng người mỉm cười.
“Draco, cám ơn em.” LUCIUS nhìn người đàn ông bên mình, khẽ nói.
Cám ơn em đã từ bỏ nhiều như vậy, ở lại bên cạnh tôi.
Cám ơn em, nguyện ý yêu tôi.
Draco quay đầu nhìn LUCIUS, trong đôi mắt đối phương vẫn là tình yêu say đắm chưa từng thay đổi trong từng ấy năm.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn yêu đối phương.
Nhớ lại nhiều năm trước, sau khi LUCIUS chạy tới bên này tìm cậu, nhìn cậu.
Anh không hề chất vấn tại sao mình lại sử dụng thần chú quên đi với anh, cũng không hỏi tại sao mình rời đi anh.
Anh chỉ ôm cậu không hề nhúc nhích, dường như ôm chầm người quý giá nhất trên thế giới vậy.
LUCIUS cứ thế lẳng lặng ôm chầm Draco, ngược lại khiến khóe mắt Draco ươn ướt.
“Rất xin lỗi,” Cậu nói, “Em chỉ sợ em không trở về được.”
LUCIUS hôn cậu, nhẹ nhàng triền miên.
“Tôi không trách em chuyện gì cả,” LUCIUS nói, “Từ sau lần hiểu lầm em đó, tôi đã thề sẽ không lặp lại lần hai.
Draco, em muốn làm gì, em muốn làm như thế nào, tôi cũng không trách em.
Nhưng có thể, có thể không cần tự mình khiêng bất cứ cái gì hay không?” Anh đau buồn nỉ non, “Tôi cũng muốn chia sẻ cùng em một ít.”
Mà những năm gần đây, quả thật anh luôn luôn chia sẻ rất nhiều chuyện với cậu.
Cũng bắt đầu từ lần đó, giữa bọn họ không hề còn nghi ngờ gì nữa.
Bọn họ tin tưởng nhau, lại còn ăn ý tuyệt đối.
Mỗi một ngày, đều yêu nhau nhiều hơn một chút.
Yêu vĩnh viễn không có giới hạn.
Ngày tiếp theo, trên hôn lễ của anh em Malfoy, Kẻ Được Chọn đi mạo hiểm bên ngoài đã lâu cùng với gia chủ đời trước rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt mọi người mấy năm nay tham dự hôn lễ.
Sau khi vị bạch phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ qua đời, Kẻ Được Chọn tiếp nhận chức vụ Hội Phượng Hoàng của cụ đã trở thành phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ.
Cho dù tuổi còn chưa đủ, nhưng cậu trở thành người chủ hôn, cũng không có người ý kiến.
“Hãy để chúng ta tin tưởng lẫn nhau cùng đồng ý lời thề, hãy để tình yêu lập nên bức tường trúc xung quanh chúng ta, bảo vệ chúng ta, sưởi ấm cho chúng ta.” Harry hiền hòa nhìn hai đôi người mới, xuyên thấu qua nụ cười của họ, giống như cậu nhìn thấy nhiều năm trước, giây phút mà hôn lễ của cậu và Severus kia.
“Chỉ mong tình yêu của chúng ta vẫn sẽ luôn sưởi ấm chúng ta, chúc các con hạnh phúc.”
Cũng chúc mọi người chúng ta hạnh phúc.
Nguyện mãi sinh sôi bất diệt, nguyện yêu nhau vĩnh viễn.
Nguyện để tình yêu xua tan cô đơn tịch mịch, nguyện để tình yêu dẫn đường lẫn nhau.
Chúng ta cùng dắt tay vượt qua những mưa gió, chúng ta cùng chung xuân hạ thu đông.
Chúng ta mãi mãi không xa rời, cho dù khó khăn và đau khổ.
Tình yêu khiến chúng ta mỉm cười rạng rỡ, cho đến giây phút cái chết đón chào chúng ta.
Đăng bởi: admin