Sex là điều cực phiền toái

CHƯƠNG 3
Elliott vừa rời đi, cô cũng nhận thấy hào quang bên mình cũng bị mang đi mất, lại trở về Di Hi vừa tầm thường vừa buồn rầu đó. Khi anh xoay người rời đi, dường như cô kích động muốn mở miệng giữ anh lại. Nhưng cô lại không có dũng khí lên tiếng, bởi vì cho dù cô muốn thì anh cũng không thể ở lại!
Cũng chỉ là tình một đêm mà thôi…
Đàn ông nước ngoài quả nhiên không hợp với mình. Tại sao họ có thể đi thản nhiên mà không hề quyến luyến như vậy? Mặc dù cô cũng biết tình một đêm sẽ trở nên như vậy nhưng vẫn không thể không buồn bã.
“Làm sao thế? Hình như cô không có tinh thần lắm.” Tú Kỳ lo lắng hỏi.
Di Hi cười cười, không trả lời.
“Di Hi, tôi rất tò mò! Người dịu dàng ít nói như cô thì ngày nghỉ làm gì nhỉ?” Tú Kỳ vừa trang điểm vừa hỏi.
Di Hi ngẩn người, đột nhiên không nghĩ ra ngày nghỉ rốt cuộc mình làm gì.
“À… Tôi nằm bẹp ở nhà, đọc sách, xem ti vi, đại loại là như vậy.”
Cô đơn thuần đến mức khiến Tú Kỳ phải tặc lưỡi: “Cô không thấy chán à?”
“Chán lắm chứ.” Cô cũng thừa nhận, nhưng cô thật sự không biết mình có thể làm gì, có thể đi đâu. Thành thật mà nói cô không có bạn. Bạn bè hồi cô còn ở trong nước cũng mất liên lạc từ ngày cô đi Nhật đọc sách, vài người bạn thân ít ỏi thì cũng đi làm, thời gian lệch với cô; bạn học thời cấp ba với đại học thì lại càng không cần phải nói. Ở Nhật Bản xa xôi thi thoảng gọi điện thoại liên lạc đã khó khăn rồi, cho nên cô chỉ có thể trốn trong nhà, không biết đi đâu.
Cô sợ cô đơn, mặc dù luôn tự thôi miên mình, từ nói với chính mình rằng cô tuyệt đối không cô đơn, nhưng nội tâm thì không thể phủ nhận, cô phải quen với nỗi cô đọc này.
Rõ ràng cô không phải loại người chơi bời, rất khó kết thân với người khác, phải tốn thời gian gấp mấy lần người bình thường mới có thể quen thuộc với hoàn cảnh và người lạ, cho nên mặc dù cô không hài lòng với công việc này cho lắm nhưng cũng muốn phải rời xa những đồng nghiệp này nên miễn cưỡng ở lại.
“Như vậy, nếu bọn tôi có hoạt động thì sẽ rủ cô đi cùng!” Tú Kỳ vô cùng hăng hái, “Cô có bạn trai không?”
Di Hi lúng túng lắc đầu, cô sợ nhất người khác hỏi mình vấn đề này, hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, trong mắt phần lớn mọi người thì không bình thường cho lắm.
“Làm sao có thể?!” Tú Kỳ không thể tin được mà khẽ kêu lên.
“Chuyện gì vậy?” Huệ Phương vừa mới trở về tò mò hỏi.
“Di Hi nói cô ấy không có bạn trai!”
“Đúng vậy!” Việc này cô đã biết từ lâu.
“Trời ạ! Cô có thiếu bạn trai không?” Tú Kỳ phát huy trọn vẹn cá tính nhiệt tình của chòm sao Sư Tử, lập tức lấy điện thoại di động ra giúp cô làm mai.
Di Hi lúng túng không biết làm sao cho phải, tình hình như vậy cô nói phải cũng không đúng, mà không phải cũng không đúng.
“Haiz! Nếu có đàn ông tốt cô giới thiệu với cô ấy nhé! Cô ấy ngượng nghịu như vậy, tôi thấy tiếp tục như vậy, e chừng sẽ sống độc thân cả đời mất.” Huệ Phương nói mà không nề hà.
Tú Kỳ vừa gật đầu, vừa tìm hình trong điện thoại, thuận miệng hỏi: “Di Hi, vậy trước kia cô đã quen người bạn trai nào chưa?”
“Không có.” Huệ Phương trả lời thay cô.
“Đùa đấy hả? Đàn ông khắp thiên hạ bị mù hết rồi à? Lại có thể bỏ qua con cừu nhỏ này.” Biểu cảm của Tú Kỳ luôn cường điệu, chọc Di Hi cười không ngớt.
“À…Chắc là do tôi quá tầm thường.” Cô tự giễu.
“Làm sao có thể? Tôi cho bạn xem hình của cô, mấy đứa khen cô không ngớt, còn nói cô là cực phẩm, bảo tôi phải tránh xa cô ra, tránh cho người khác ngộ nhận tôi là nha hoàn của cô đó.” Tú Kỳ nói xong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ghi hận đám bạn quá thành thật kia.
Mặt Di Hi ửng đỏ, cô không biết cách hưởng ứng khéo léo với lời khen của người khác.
“Wow! Sao cô lại đỏ mặt?” Hai tay Tú Kỳ áp lên mặt, khẽ hô lên. Không kiềm lòng được mà ôm cô vào trong lòng, nói với vẻ say mê: “Nếu tôi là đàn ông, tôi nhất định cưới cô về làm bà xã, đáng yêu chết đi được!”
“Này này! Cô gái, hãy kiềm chế chút, đừng làm cừu non của chúng ta sợ hãi, coi chừng cô ấy coi cô là biến thái đó.”
Tú Kỳ không cam lòng buông tay ra, cầm lấy điện thoại ấn ấn tiếp, không lâu sau tìm được một anh chàng có vẻ khá khẩm, ngay lập tức giơ điện thoại trước mặt Di Hi: “Xem này! Di Hi, cô thấy anh chàng này thế nào?”
Di Hi nhìn bức ảnh, thành thật gật đầu nói: “Cũng được.”
“Ừ, là một chàng trai tốt đó! Đẹp trai lại còn chung tình, hơn nữa anh ta cũng không có ham mê bất lương, rất nhiều thiếu nữ muốn tranh giành. Có được không? Giới thiệu cho cô nhé.”
“Như vậy có vẻ không hay lắm!” Di Hi sợ hết hồn, cô sẽ làm hỏng chuyện mất. Cô không biết cách giao tiếp với nam gới… Ừm, người đàn ông nước ngoài kia coi như ngoại lệ.
“Không hay gì chứ? Trai xinh gái đẹp, wow quá hợp còn gì!” Tú Kỳ đắm chìm trong cảnh tượng hoàn mỹ, không nhận ra Di Hi đang bối rối.
“Nè, cô đừng lanh chanh như vậy, sẽ làm Di Hi sợ đấy.” Huệ Phương cắt đứt ý nguyện của cô.
“Vậy ư?” Tú Kỳ bĩu môi. “Được rồi! Vậy sau này cô phải năng đi chơi với tôi đấy!”
Di Hi cười gật đầu. Cô thật sự cảm thấy đồng nghiệp trong coogn ty đều rất dễ thương, rất tốt bụng, cũng vì cô không rũ bỏ được tình nghĩa này mới không đành lòng rời đi!
Tú Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng thốt một câu kinh ngạc: “Nói như vậy, cô không có kinh nghiệm tình dục sao?”
Lửa đỏ từ chân Di Hi bốc lên đầu, nhất thời cả người đỏ ửng.
“Tú Kỳ!” Huệ Phương không chịu được tính cách to gan của Tú Kỳ, tức giận quát lên.
“Có sao đâu, chúng ta đều là phụ nữ với nhau mà! Chúng ta thân là đàn chị, thì phải dạy cho cô ấy ít chuyện chứ, như vậy sau này mới không lỗ!” Tú Kỳ nói hùng hồn không sợ gì, rất có nghĩa khí mà vỗ ngực. “Có phải không? Di Hi, chắc cô cũng tò mò về chuyện này lắm phải không? Có vấn đề gì cô cứ hỏi, tôi biết gì nhất định nói nấy.
“Tôi có…” Cô cất giọng yếu ớt như muỗi sợ hãi tự thú.
Hai miệng đang cãi vã bỗng dưng yên lặng, hai đôi mắt đồng thời trừng to với bông bách hợp vô cùng thuần khiết trong lòng các cô, tin tưởng trò bốc phét tự thú sẽ vô tội.
Tú Kỳ vươn ngón út ra ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ như thể vừa mới ù tai không nghe rõ. “Cô vừa nói gì?”
“Tôi… có.” Với tính cách thành thật, cô không thể nói dối được.
“Thật ư?”
Di Hi cúi gằm xuống, gật đầu.
“Hả… Sao… Sao lại như vậy?”
Sợ kinh nghiệm lần đầu của mình sẽ làm các cô sợ, con cừu non đành phải bỏ qua lần đầu, kể qua loa về quá trình bị bắt vào thứ sáu tuần trước. Sau khi nói xong cô cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Trời ơi! Tôi là tội nhân!” Tú Kỳ không chịu nổi đả kích mà ôm đầu.
“Không, không liên quan đến cô!” Thật ra thì… Thật ra thì do lập trường của mình cũng không đủ kiên định
“Thế… Cảm giác thế nào?”
“Tú Kỳ!” Huệ Phương bực mình quát lên.
“Được rồi được rồi! Đứng đắn chút, anh ta có dùng biện pháp phòng tránh không?”
“Cái đó, tôi không biết…” Con cừu non vô tội hết sức lo sợ, có thể thấy được bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này.
“Hả?” Tú Kỳ trợn mắt.
Con cừu non hoảng hốt đến độ sắp khóc.
“Đừng lo lắng, cô nói là một người nước ngoài à?”
Con cừu non gật đầu.
“Người nước nào?”
“Tôi, tôi không biết… Anh ta nói tiếng Anh.”
“Em gái à, bây giờ có rất nhiều nước nói tiếng Anh. Nhưng mà chắc không sao đâu! Quan niệm của người nước ngoài tốt hơn chúng ta, họ còn sợ bệnh hơn chúng ta nữa! Cho nên chắc có thôi!” Tú Kỳ vỗ vai cô an ủi.
Nghe Tú Kỳ an ủi, Di Hi hơi yên tâm hơn chút, không sao, không sao hết cả.
“Di Hi.” Tú Kỳ đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. “Phụ nữ Đài Loan chúng ta tương đối đặt nặng vấn đề trinh tiết, hơn nữa rất nhiều phụ nữ khăng khăng một mực với lần đầu tiên, nhưng người kia… chắc chỉ là loại trăng hoa, chẳng qua tới tìm vui, cô đừng để hắn trong lòng nhé, có biết không?”
Di Hi sững sở, cảm thấy nỗi lòng của mình bị chọc thủng, vô cùng thê lương.
“Đàn ông nước ngoài là tình nhân rất tuyệt, nhưng họ không chân thành với chúng ta, lúc đó anh ta có thể dịu dàng với cô, tuy nhiên một giây sau cũng có thể không hề lưu tình mà xoay người rời đi, hơn nữa loại đàn ông chuyên trực ăn đêm này lại càng như vậy. Cô nhìn Nhã Văn đi, không biết đã tổn thương bao lần rồi nhưng vẫn mù quáng. Cô có thể lấy cô ấy làm gương, cô không thể cũng chìm vào vực sâu đó!”
Lời Tú Kỳ vừa nói khiến cô vô cùng khủng hoảng. Cô cũng biết tiếng tăm phong lưu của đàn ông nước ngoài ở Đài Loan, nhưng cô lại không thể thuyết phục bản thân quên anh đi… Rõ ràng anh ta cũng không phải là người đầu tiên của cô!
“Tôi thấy sau này tốt nhất cô đừng đặt chân tới những nơi như vậy nữa.” Lời dặn dò của Huệ Phương vờn quanh tai cô, cô cũng khuyên răn mình tuyết đối không thể đến nữa.
Sai lầm lần đầu là ngốc, sai lầm lần hai là đần, mới hai lần cô đã khiến trái tim mình thất lạc rồi, cô đâu có nhiều trái tìm để đánh mất như vậy?
Không muốn làm gì, không muốn suy nghĩ… Ngẩn ngơ trải qua một tuần rồi lại một tuần, ngay cả cười cũng giả dối, cô chán thấy mình như vậy.
Mặc dù trước kia cô cũng không vui vẻ, nhưng ít nhất có thể mỉm cười thật lòng với người khác, nhưng tại sao bây giờ ngay cả cười cũng trở nên có lệ dối trá như vậy?
Lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, bịt mắt đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… Đếm đến mức mắt chua xót, gối ướt đẫm…
Cô không muốn nhớ tới anh ta, hoàn toàn không dám nhớ tới anh ta nhưng tại sao anh ta vẫn không buông tha cho cô?
Cô nghĩ, chắc hẳn mình quá cô đơn cho nên chỉ cần có người đối xử dịu dàng đã tham lam mà muốn nắm chặt không buôn, bởi vì… Lâu lắm rồi không có ai đối xử với cô dịu dàng như vậy.
Bây giờ anh ta ở đâu? Có phải đang ôm cô gái khác trong lòng mà dịu dàng triền miên? Anh ta đẹp trai lại quyến rũ như vậy, nhất định có nhiều phụ nữ theo đuổi! Đàn ông ưu tú sao có thể coi trọng con cừu non u sầu này? Nói không chừng trong nước anh ta đã cưới vợ sinh con rồi.
Vậy mà sao còn tới trêu chọc mình? Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, mình ghét anh ta, thậm chí mình còn không biết tên anh ta, mà anh ta cũng không chủ động nói ình biết! Thậm chí không thèm hỏi tên mình.
Không một ai biết cô rất hay khóc, bởi vì cô toàn lén lút khóc một mình. Vẻ ngang bướng không phụ hợp với vẻ bề ngoài cũng chỉ thể hiện ở vài mặt. Từ khi cô hiểu chuyện chưa từng khóc trước mặt người khác, ngay cả khi cha mẹ qua đời cũng vậy. Nhưng cô lại khóc trước mặt anh ta hai lần.
Hai ngày ngắn ngủi mà tận hai lần! Cô cũng không biết tại sao, nhưng lại cảm thấy bị anh ta ức hiếp, cảm thấy uất tức nên mới khóc. Bây giờ nhớ lại, mình khóc trước mặt anh ta không phải vì muốn được anh ta trìu mến sao?
Đồ phụ nữ thật vô dụng. Diệp Di Hi, mày là kẻ vô dụng nhất!
“Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp!”
Tiếng chuông vang lên không ngớt, cô nắm lấy cái điện thoại bên giường rồi nhấn nút nghe theo bản năng.
“A lô, xin chào… A lô?” Không có tiếng, cô nghi ngờ nhìn lại màn hình điện thoại mới biết là không phải tiếng điện thoại. Cũng phải thôi, làm gì có ai gọi điện cho cô chứ, đêm chủ nhật mọi người đều đi thác loạn, không ai nghĩ tới cô cả… Nghĩ tới đây cô lại muốn khóc rồi.
Tiếng chuông lại vang lên, lần này dường như sốt ruột mà kéo dài liên tục.
Cô tìm kiếm một lúc lâu phát hiện thì ra là tiếng chuông điện. Chuông cửa nhà cô có lẽ tám trăm năm mới kêu một lên, cho nên ngay cả cô cũng không nhận ra nổi.
Hiện cô vô cùng nhếch nhác, mặt đầy nước mắt nước mũi, dĩ nhiên không thể gặp người bằng dáng vẻ này được, vội vàng nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên quả nhiên thấy trong gương mắt và mũi đỏ ửng… Làm sao bây giờ? Cứ nói cảm mạo là được!
Người đứng ngoài của càng lúc càng sốt ruột, không chỉ nhấn chuông điên cuồng mà còn đập cửa.
Cô là loại người mà càng bị giục thì càn bối rối, vội vàng ra tiếp khách, hoàn toàn quên mất hỏi đối phương là ai, ba chân bốn cẳng mở khóa, đến khi mở cửa ra còn chưa thấy người mới thắc mắc: Ai đây nhỉ?
Cửa vừa mới mở cửa cô đã bị ôm ghì vào lồng ngực ấm áp như lông gấu, cảm giác này không quá quen thuộc nhưng lại như đã quen biết…
“Hi, baby!”
Còn chưa kịp phản ứng thì môi cô đã bị bịt kín, sau một đợt dây dưa đến khó chịu, người nào đó không mời đã xông vào nhà ôm cô gái kéo ngã xuống ghế sô pha.
Cô gái bị hôn đến mức hỗn loạn, sóng mắt mơ màng không tự chủ mà liếc nhìn người đàn ông vô cùng kiều mỵ, “Anh…”
“Anh nhớ em quá.” Elliot thật sự muốn triền miên với cô ngay tại chỗ này, nhưng bây giờ không được. Anh không muốn thân thể ngát hương của cô dính mùi mồ hôi bụi bẩn của mình.
Không ngờ lại là anh ta!
Sau khi ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn vài lần, anh đứng dậy bắt đầu cởi quần áo, “Cho anh mượn phòng tắm.”
Sau khi cửa phòng tắm đóng sầm lại, đầu óc của cô mới vận hành trở lại. Anh ta! Anh ta cho rằng mình là ai? Tại sao anh ta có thể muốn đến lúc nào thì đến? Người đàn ông đáng ghét này!
Không đến mười phút, anh đã nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ vẻn vẹn cuốn một chiếc khăn tắm.
“Dùng sữa tắm của em khiến anh có cảm giác như thể biến thành phụ nữ ấy!” Anh nói rất cường điệu, có thể do đã quen với mùi hương nhẹ nhàng thuộc về cô gái này, nhưng khi dùng lại cảm thấy không hợp. Nhưng cũng không sao, dù sao sau khi triền miên cũng nhiễm hương thơm thuộc về cô mà.
“Anh đi đi!” Câu đầu tiên cô gái dịu dàng nói với anh lại là lời đuổi người.
“Em yêu…” Anh không hiểu ra sao cả.
“Anh đi đi! Đi đi!” Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, chạy đến trước mặt đẩy anh.
“Em yêu à, nè… Bé cưng…” Anh cúi người xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, lúc này mới phát hiện hốc mắt cô sưng đỏ.
“Đừng đụng vào tôi, anh đi mau đi!” Cô muốn giãy khỏi vòng tay anh, thế nhưng sức lực không bằng, không cam lòng nước mắt lại không báo động mà bộc phát.
“Ôi… Đừng khóc… Đừng khóc, bé cưng… Nào… Đừng khóc nữa…” Anh hôn lấy nước mắt cô, dỗ dành cô, cưng chiều cô, anh đến đây không phải vì muốn nhìn thấy nước mắt của cô.
“Đừng gọi tôi là em yêu, tôi không phải là em yêu của anh… Anh tránh ra…” Mặc dù giọng nói đáng yêu không mang chút quyết đoán, nhưng cô thật sự rất khó chịu. Bất kỳ ai cũng có thể làm em yêu của anh ta, cô không muốn bị anh lừa gạt như những cô gái khác, bị sự dịu dàng của anh lừa gạt, bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa gạt. Cô không muốn.
“Đương nhiên em là cục cưng của anh rồi, anh thương em nhất mà. Chẳng lẽ em không biết sao?” Cảm thấy cô không giãy dụa nữa, anh kéo cô vào lồng ngực rộng lớn của mình. Dường như tâm trạng cô không ổn định lắm, nhưng anh không để tâm chuyện cô giở tính tình trẻ con với anh, nổi giận với anh. Nếu sau khi nổi giận tâm trạng của cô khá hơn chút thì anh tuyệt đối không để ý. Anh sẽ dùng hết sức mình để bao dung cô.
Cô vốn là người dễ mềm lòng, anh nói vài câu dỗ dành cô đã tin tưởng, không thể thốt lên những lời khó nghe mà chỉ có thể tựa lên ngực anh khóc hu hu.
Phụ nữ thật ngốc nghếch!
“Có thể nói cho anh biết tại sao em không vui không?”
Cô rầu rĩ mà không nói lời nào.
Anh không đến cô sẽ nhớ, anh đến thì cô lại không muốn anh đến. Nếu nói cho anh biết cô không vui là vì anh, e rằng anh sẽ có áp lực, e rằng sau này anh cũng không dám tìm cô nữa. Cảm giác này khiến cô thật đau khổ.
“Không sao, em không muốn nói thì đừng nói.” Anh ôm cô đung đưa sang trái sang phải như thể đang khiêu vũ, “Có nhớ anh không?” Tốt nhất cô nên nhớ, nếu không anh sẽ… rất rất khó chịu.
Không có lúc nào là không nhớ, anh hại cô thảm rồi. Trong công ty cô phải tìm mọi cách để che giấu nỗi buồn và sự bất lực của mình, vừa không dám để hội Tú Kỳ biết, mọi người nhất định sẽ cười cô ngốc mất.
“Anh đi đâu thế?” Giọng nói như oán phụ chốn thâm cung.
“Anh về nước Anh, không phải lần trước anh nói với em anh phải trở về nước Anh hai ba tuần rồi sao?
“Vậy hả?” Dù sao gạt người cũng không mất tiền, xem anh ta nói gì.
“Sao lại nhìn anh ngờ vực như vậy? Em không tin anh thì anh đau lòng lắm đó!” Anh nói nửa thật nửa giả.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một lát rồi lại dựa vào ngực anh, “Thì ra là người Anh.”
Anh bỗng sững người. Chờ… Chờ chút, cô bé này cũng quá thờ ơ với chuyện của anh rồi! Hai người đã thân mật như vậy mà bây giờ cô lại nói “Thì ra là người Anh”?
Nhẫn nhịn! Mình là đại trượng phu, chuyện nhỏ không nhẫn chuyện lớn khó thành.
Cô bé này thoạt nhìn rất nhát gan, lại còn đang ở trong trạng thái tâm trạng không ổn định, không thể bị kích động. Nếu làm cô sợ, không cẩn thận cô lại khóc cho xem, mình cũng không muốn như vậy.
“Nè… Anh có thể nói cho tôi biết anh tên là gì không?” Mặc dù biết mình không có tư cách hỏi quá nhiều, nhưng cô cũng không muốn đến cuối cùng vẫn không biết tên anh!
“Elliott!” Nhịn!
Cô lẩm nhẩm đọc lại mấy lần, quyết định bỏ cuộc, “Khó đọc quá đi… Tên tôi là Diệp Di Hi.”
Anh nheo mắt lại, có định sau khi đứng nghiêm nghỉ rồi đến màn giới thiệu bản thân hả? Cô ấy nghĩ rằng mình tệ đến mức không biết tên cô ấy hay sao?
“Anh biết.” Giọng điệu hơi cao.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Làm sao mà anh biết được?”
“Anh tự biết.” Không muốn khiêu chiến sức chịu đựng của anh.
“Anh về nước làm gì thế?” Mặc dù không nên hỏi nhưng vẫn muốn hiểu anh thêm chút.
“Làm việc.” Giọng nói có chút bực mình.
“Anh… Anh đừng khó chịu, em không định làm gì đâu, em chỉ tò mò thôi. Em không hỏi nữa.” Nhận thấy anh rất khó chịu, cô đâm ra lo sợ. Cô không cố ý hỏi han quá nhiều chuyện, cũng không định thám thính chi tiết của anh để về sau quấn chặt lấy, nếu anh không thích cô hỏi vậy cô không hỏi là được.
Sợ bầu không khí bị mình làm bế tắc, cô vội vàng nói tránh đi: “Anh… Làm sao anh biết em ở nhà vậy?” Rõ ràng cô đã tắt hết đèn rồi.
“Em còn đi đâu được nữa?” Anh tức giận nói. Cô bé ngoan ngoãn này hai lần trước cũng coi như chui nhầm vào đầm rộng hang hổ, may là bị anh ăn được. Nếu không anh hoàn toàn không dám tưởng tượng đến cảnh có người khác đưa cô đi.
Anh nói như vậy làm cô cảm thấy rất buồn. Anh nói không sai, một người nhàm chán như cô có thể làm gì chứ? Cô không có bạn, tính cách cũng không hoạt bát, thậm chí còn không biết cách nói chuyện với mọi người, ai rủ cô đi chơi chứ…
“Đúng vậy… Em thật sự không có chỗ nào để đi…” Cho nên có phải anh thấy cô đáng thương, vội tới giải sầu với cô? Mặc dù cô đã sống trong thế giới một mình mấy năm nay, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn không hiểu. Việc anh làm có nghĩa là thương hại? Có phải không? Ngay cả cô cũng cảm thấy xót xa ình chứ đừng nói gì đến anh.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, cô ép mình phải cười với anh.
“Vậy còn anh? Sao anh lại tới đây?” Thoạt nhìn đã thấy anh là người có cuộc sống phong phú, làm sao có thể bằng lòng hi sinh tối chủ nhật tới tìm cô chứ?
“Em nói xem?” Cô ấy còn dám hỏi mình thế ư? Anh vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến chỗ cô. Cô cho rằng nhờ ai mà anh phải đẩy nhanh công việc cần giải quyết trong ba tuần xuống còn hai tuần chứ?
Anh là cao thủ trong việc khiến người khác đau lòng, chỉ cần hai ba câu đã khiến cô tổn thương. Anh hỏi ngược lại khiến cô không biết phải đáp lại ra sao. Có thể nói thẳng không? Nói thẳng câu trả lời khiến người khác cũng như chính bản thân mình đau lòng.
“Em không biết…” Cô làm bộ không thèm để ý mà cười.
“Đừng cười thế, xấu lắm!” Anh vươn tay vuốt ve nụ cười gượng của cô, cô đang che giấu điều gì?
Cô vội cúi đầu xuống, cố nuốt lại nỗi nghẹn ngào sắp sửa bật ra khỏi cổ họng. Cô cũng không muốn cười giả dối như vậy, cô cũng cảm thấy như vậy rất xấu, nhưng gần đây cô đã có thói quen này. Bởi vì… Bởi vì nếu không cười thì cô sẽ bật khóc mất.
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn chân của anh, cảm giác ẩm ướt khiến anh phát hiện ra anh lại thành công chọc cô khóc.
“Sao lại khóc rồi? Trả lời câu hỏi của anh khó như vậy sao?”
Cô lắc đầu. “Em sợ… sợ anh sẽ khó chịu.”
“Không sao, anh không sợ.”
“Nhưng, nhưng, em càng sợ mình sẽ khó chịu.”
“Câu trả lời gì khiến cả hai ta đều cảm thấy khó chịu chứ? Nói cho anh biết đi, tại sao anh lại đến đây?”
“Bởi vì…Anh, anh muốn lên giường với em…” Không nghĩ ra lý do nào khác, ngoài thương hại, thật ra cũng bởi vì cô dễ dàng lên giường không phải sao? Cô không từ chối anh, cho nên anh cũng coi cô là loại phụ nữ tùy tiện.
Elliott không phải không thừa nhận, lúc đầu anh cũng đến vì muốn ân ái với cô, nhưng anh là đàn ông mà! Mặc dù anh không thể có lỗi với ý nghĩ của mình, nhưng…
Anh không nói không rằng mà buông cô ra, đi tới trước cửa lấy hành lý của mình, tìm quần áo bắt đầu mặc.
Anh muốn đi, điều này làm cô khóc càng thương tâm hơn.
Đôi mắt to mơ màng của cô lén nhìn nhất cử nhất động của anh. Quả nhiên anh ấy đã tức giận, bởi vì cô đã khiến anh tức giận. Cô tự làm mình lâm vào khốn cảnh, cô không muốn anh rời đi. Nhưng nếu cô mở miệng giữ anh lại, có phải như vậy sẽ tỏ vẻ cô không ngần ngại làm bạn tình của anh không? Cô không muốn như vậy, cô không muốn chỉ làm bạn tình của anh.
Sau khi mặc đồ xong, anh không đi ra cửa mà xoay người lại đi về phía cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh không định đi sao?” Cô khóc lóc rồi hỏi như một cô bé, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Ai định đi chứ? Bé cưng à, anh nói là anh muốn đi bao giờ.”
Cô ngước đôi mắt sưng vù lên nhìn anh, nhỏ giọng lên án: “Anh mặc quần áo…”
“Mặc đồ không có nghĩa là anh muốn đi, anh chỉ ăn mặc chỉnh tề mà thôi, bởi vì anh sợ em nghĩ linh tinh về anh!” Anh nói hài hước, cuối cùng vẫn không nỡ để cô khóc. Mặc dù bị cô hiểu lầm anh không biết phải cảm nhận thế nào, nhưng so với nước mắt của cô thì không gì đáng giá cả. Nghiêm khắc mà nói, làm cho cô hiểu lầm như vậy là lỗi của anh, anh không nên khiến cô có cảm giác anh tới vì muốn lên giường này. Anh cảm thấy rất có lỗi, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ từ từ chứng minh anh không chỉ muốn thân thể của cô.
Cô tưởng thật nhìn quần áo của anh, gật đầu.
Anh bị cô chọc cười, ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, dùng mũi cọ cọ vào cô. “Bảo bối, em đáng yêu quá!”
Cô không hiểu sao tâm trạng của anh lại thay đổi như nước sông so vơi mặt biển vậy, mới lúc trước rõ ràng sắc mặt còn xanh mét như muốn chém người, nhưng bây giờ lại cười hì hì bảo cô dễ thương. Không hiểu ra sao nữa.
“Anh còn giận em không?” Có ít người giận quá hóa cười, cô lo anh là một người trong số đó.
“Ừ… Còn một chút.”
“Nhưng… Anh đang cười mà.” Cô hơi sợ mà lùi về sau.
“Bởi vì em rất đáng yêu!” Anh nói xong, hôn chụt lên môi cô, “Em chưa ăn cơm phải không?”
Cô vốn định gật đầu, nhưng gật rồi lại lắc, cô nhớ ra mình vừa ăn một cái bánh bao.
“Như vậy là có hay không, ngôn ngữ của các em thật khó hiểu.” Có lúc gật đầu mà cũng không phải là gạt, có lúc lắc đầu những cũng không phải là lắc. Thật phức tạp.
“Em ăn rồi.”
“Ăn gì?”
“Bánh bao.”
“Như vậy cũng không phải là bữa chính, cũng chỉ ăn nhẹ mà thôi.” Anh sửa lại quan niệm sai lầm này của cô. Ở quốc gia của anh, bữa tối rất quan trọng, có khi ăn một bữa cũng mất hai giờ, mà cô lại học con chuột nhỏ gặm bánh bao trừ bữa, “Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“Em không đói…” Cừu non nũng nịu gục trong lòng anh. Nhớ nhung hai tuần, bây giờ mình đang ở trong lòng anh, có cảm giác không chân thật. Cô phải nhớ cảm xúc dịu dàng này.
Cuối cùng đã biết tại sao phụ nữ lại thích yêu đương như vậy, thì ra cảm giác được cưng chiều lại ngọt ngào đến thế, khiến cô không nỡ buông tay.
“Nhưng anh đói, em ăn cơm cùng anh nhé?” Mặc dù thật ra anh muốn ăn cô hơn… Anh phải mau chóng đưa cô ra khỏi căn phòng này. Cô chỉ mặc áo ba lỗ mỏng tang với chiếc quần short bó sát người, thậm chí cô còn không mặc áo ngực! Nếu đợi thêm chắc sớm muộn gì anh cũng không kìm lòng được mà xông lên. Vừa mới bị cô hiểu lầm, anh cũng không muốn khiến cô thật sự cho rằng giữa hai người ngoài tình dục không còn gì khác. Huống chi cô quá gầy, xương rất nhỏ nhắn, khiến người ta dễ dàng nhầm rằng cô là vị thành niên, không chịu khó vỗ béo sao được chứ.
“Được rồi…” Cô không bao giờ từ chối được anh, huống chi mình thích anh như vậy, “Em đi thay đồ đã.”
Anh cản cô đi tìm quần áo, lấy một cái hộp từ trong hành lý của mình ra đưa cho cô.
“Thay đi.” Anh khẽ thúc giục.
Cô ngoan ngoãn đi thay bộ váy cả người hở vai màu hồng nhạt, cổ chữ V không quá thấp, để lộ xương đòn vai xinh đẹp và bờ vai duyên dáng. Làn váy dài đến gối gợn sóng, tung bay theo gió.
Anh thỏa mãn nhếch miệng lên, tiến lên ôm cô.
“Em đẹp quá, bé yêu à.” Thoạt nhìn giống như công chúa, ưu nhã nhưng không mất vẻ phong tình.
“Phải, phải mặc thế này à?” Rõ ràng đây là váy dạ hội ngắn, mình có đi dự tiệc đâu.
“Như vậy rất đẹp, thế giới này không có cô gái nào, không có công chúa nào có thể sánh bằng em.” Hơn nữa còn là công chúa của anh.
Mặc dù lời anh nói thật giả không rõ nhưng hai má cô vẫn đỏ ửng vì được khen.
Cinderella trong cổ tích chắc hẳn cũng có tâm trạng như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui