“Dương Dương này, cháu gái chị năm nay tốt nghiệp đại học, là hoa khôi của trường nó đấy, nhỏ hơn em hai tuổi, hay là tuần này hai đứa gặp mặt đi? Ôi chao, chị nói với em chứ…”
Chị Hoàng cứ lải nhải hoài bên tai tôi, dáng người chị ấy thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn, bề ngoài nhìn có vẻ rất yếu ớt mà mồm miệng như gắn tên lửa.
Tôi đang một tay chống cằm, liếc tập tài liệu bên tay còn lại: “Haiz, chị Hoàng, ờm gì nhỉ, tối nay công ty có hẹn đấy, nghe Tiểu Lý nói thì vẫn ở chỗ cũ, buổi tối đi uống rượu không?”
“Uống chứ! Nhất định phải uống! À đúng, Dương Dương, em tuyệt đối không được đi phao tin về buổi tụ họp tối nay đâu đấy.
Tuần trước chị gửi cái meme của Nhậm tổng trong nhóm chat, tội tăng một bậc, anh ý mà biết tối nay chị lại làm lung lay tập thể chắc ảnh rút máu chị mất.” Chị Hoàng nhìn tôi với vẻ mặt cầu xin.
Tôi khoác vai chị ấy, ghé bên tai chị ấy bảo: “Chị, tuần trước chẳng sao đâu, Nhậm tổng là người nhỏ mọn như thế sao? Ôi dào, thì anh ấy cũng nhỏ mọn thật, nhưng tuyệt đối không nhỏ mọn chuyện meme đâu.
Chị tổ chức tiệc tùng mà không gọi anh ấy, em thấy chắc ngày mai anh ấy sẽ lột da chị, khiến chị hi sinh một cách khó hiểu.”
Chị Hoàng bị dọa, mặt mày trắng bệch: “Chả trách, lần trước chúng ta đi ăn mảnh sau lưng anh ấy, chị phải tăng ca liên tiếp một tuần!”
Tôi vỗ vỗ vai chị: “Đi thôi, Hoàng nữ hiệp.
Tối nay nhiệm vụ mời thần tiên Nhậm Lung do chị đảm nhiệm đó.”
Chị Hoàng giật mình, đột nhiên kéo lấy tay tôi: “Dương Dương đại hiệp, con gái con đứa như chị khó lòng hoàn thành nhiệm vụ lớn lao như vậy! Phóng mắt khắp công ty, Nhậm tổng của chúng ta chỉ sủng ái một mình Dương quý phi, em đi, em đi đi.”
Tôi cười híp cả mắt nhìn chị ấy: “Nữ hiệp, muốn em đi cũng được, chỉ là dạo này em bề bộn công việc, người thắt chặt với công ty, quả thực không có thời gian suy nghĩ đến chuyện yêu đương, chị xem cháu gái kia của chị—”
Chị Hoàng lập tức gật đầu: “Oke oke, chị bảo Tiểu Trương đi xem mắt với cháu gái chị là được.
Giờ Dương quý phi mau đi thị tẩm đi!”
Nghe thấy hai chữ “thị tẩm”, tai tôi nóng như đốt củi.
Quan hệ của tôi và anh Lung rất tốt, chuyện này cả công ty ai cũng biết.
Thỉnh thoảng mọi người sẽ trêu đùa, tôi cũng không để bụng.
Nhưng mà từ khi Nhậm Lung bị Sexsomnia, sau mấy lần cùng anh mây mưa trên giường xong, mấy câu đùa bỡn kiểu này tôi lại nghe không nổi.
“Dương quý phi, ơ kìa, em đỏ mặt chi vậy, người không cần mặt mũi như em mà cũng biết đỏ mặt hả?”
Tôi vội vàng lấy tay che mặt, hơi căng thẳng đáp: “Chị ngáo hả, em đâu có… em chỉ…”
“Không cần làm việc nửa hả?”
Một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc vang lên bên tai, Nhậm Lung khoanh tay đứng trước cửa phòng làm việc, anh đứng thẳng tắp, dáng người cao lớn chắn hết cả ánh sáng.
Tuần trước anh cắt ngắn bớt tóc, nom rất là chỉnh tề, hôm nay còn mặc sơ mi đen, nhíu mày nhìn về phía tụi tôi.
Đứng từ xa, nhìn anh cứ như La Sát mới bước ra từ địa ngục.
Mặt mày chị Hoàng nhoắng cái tái mét, chị ấy đẩy đẩy cánh tay tôi, “vèo” cái chạy như bay.
Tốc độ của chị Hoàng nhanh thật đấy, còn tôi thì đang suy nghĩ về việc lần sau lúc đưa tài liệu tôi nhất định phải giày vò chị ấy một phen.
Lúc này, một bàn tay mang theo độ ấm dán bên má tôi, đồng hồ bên cổ tay vô cùng tinh xảo, còn kèm theo cả hương nước hoa nam nhàn nhạt.
“Sao mặt đỏ vậy?”
Lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả lên tai tôi.
Khoảnh khắc đó trong não tôi xuất hiện rất nhiều cảnh tượng: khi anh ấn tôi lên giường, dùng đầu lưỡi liếm láp vành tai tôi.
Chỉ vỏn vẹn một giây, tôi xong đời rồi.
Tôi đột nhiên quay mặt qua, trốn khỏi bàn tay đang dán bên má tôi kia, tiếp đó mau chóng lùi về sau một bước, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn mũi giày.
Giờ tôi đang trăm ngàn sơ hở.
Nhậm Lung thu tay lại, dùng đầu ngón tay khẽ khàng miết cái đồng hồ trên cổ tay, lông mi anh cũng rủ xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi.
“Anh Lung, ờm… gì ớ nhỉ, tối nay bọn em tụ tập đấy, anh đi không?”
Mắt tôi đảo khắp tứ phương, tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ừm.” Nhậm Lung dùng giọng mũi trả lời tôi, nghe có vẻ lười nhác.
“A, được, thế tan làm xong em đợi anh.
Giờ em có việc, em bận rồi, em đi xem PPT cái đã ha.”
“Đứng lại.”
Anh túm lấy cánh tay tôi, giờ phút này tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
“Anh Lung, em bận lắm, anh nhìn xem em còn cả đống việc nè…”
“Có thời gian tám chuyện mà không có thời gian làm việc?”
Nghĩ đến cảnh tượng cùng anh “vui vẻ” mới nãy xuất hiện trong não tôi, đến cái miệng nhanh nhảu của tôi cũng chẳng thể phản bác lại anh.
Tôi gật đầu bừa một cái, chỉ ước hiện tại anh thả tôi đi đi.
“Em sao thế? Ốm à?”
“Nào có, anh Lung, tối gặp nhé, tối gặp!”
Tôi vội vàng giãy khỏi cánh tay anh, dựa theo tốc độ chạy trốn của chị Hoàng rời đi.
Bên cánh tay không còn độ ấm nơi bàn tay anh nữa.
Đôi tay ấy của anh ở trên giường vuốt ve sống lưng tôi, ngón tay lướt trên xương quai xanh của tôi, ngưa ngứa.
Phải lúc trời nóng, trên trán anh đổ đầy mồ hôi, trên người cũng bóng loáng, thở hổn hển nhào về phía tôi.
Rồi xong, đang đi làm mà não tôi đầy 18+.
Tôi tựa lưng bên vách tường màu trắng, tay nắm thành quả đấm, cúi đầu nhìn về phía dưới.
Trời má, tôi có phản ứng rồi.
…
Đây là một quán đồ Hàn, trong phòng riêng nhỏ, Nhậm Lung ngồi ở vị trí chính giữa, còn tôi thì ngồi bên cạnh anh.
“Nhậm tổng, ly này kính anh, thực sự rất cảm ơn anh…”
Nhậm Lung xắn cổ tay áo, lại nhận lấy ly rượu của người khác, rượu trắng trong bình rất nhanh đã thấy đáy mà thần trí anh vẫn thanh tỉnh.
Tôi ngồi bên cạnh ăn ngấu ăn nghiến, món thịt quay trên bàn dưới ánh đèn ấm áp nhìn có vẻ ngon hơn bội phần.
“Anh Dương Dương, em mời anh một ly được không? Hồi mới vào công ty cái gì em cũng không hiểu, may nhờ anh giúp đỡ, mãi mà chẳng có cơ hội cảm ơn anh.” Một cô gái nhỏ giọng nói.
Tiểu Lý là một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học, bình thường những lúc tụ tập cô ấy đều không động đến rượu, tôi biết lần này là cô đã phá lệ.
Ly rượu của cô ấy đầy ăm ắp, ánh mắt nhìn tôi lộ vẻ mong đợi.
Tôi bèn xách bình rượu rót cho mình một ly đầy: “Không cần cảm ơn anh, cảm hơn sự nỗ lực của em ấy.
Ly này anh cạn nha, còn em đừng uống, em không biết à, con gái mà uống rượu nói không chừng sẽ mập đấy.”
Cô ấy bật cười nhìn tôi.
Tôi đang định uống cạn ly rượu trắng thì một bàn tay thon dài vươn tơi cướp đi rượu của tôi.
Môi Nhậm Lung dán lấy cái ly của tôi, một hơi uống cạn.
“Ngại quá, Dương Dương một ly là say, tôi thay em ấy nhận lời cảm ơn của em nhé.”
Tiểu Lý thoắt cái đỏ mặt: “Ờm, xin lỗi ạ, Nhậm tổng, em…”
Cô ấy có hơi ngượng, tôi bèn bật cười kéo lấy Tiểu Lý tránh khỏi đám người, bước ra ngoài phòng riêng.
“Ôi dào, Tiểu Lý, không sao đâu.”
Cô ấy ghé vào tai tôi nói: “Anh Dương Dương, vừa nãy xin lỗi anh, em không biết anh không uống được rượu, em có hơi sợ Nhậm tổng.”
Tôi bật cười: “Em sợ anh ấy là gì, anh ấy là con hổ giấy, nhìn hung dữ thôi.”
Tiểu Lý ngạc nhiên: “Anh Dương Dương, nghe anh nói vậy, mới đầu em còn không tin, giờ thì em tin rồi.”
“Hả?” Cô gái này làm tôi sững sờ.
“Chả trách mọi người đều gọi anh là Dương quý phi, xem ra hai người các anh đúng là một đôi.”
Tôi gấp gáp kéo cánh tay cô ấy: “Nói linh tinh gì thế? Tụi anh là bạn cùng kí túc xá hồi đại học, chỉ là quan hệ tốt thôi.”
Nhìn có vẻ Tiểu Lý vẫn không tin, cô ấy còn quay đầu nhìn tôi: “Em từng tới phòng làm việc của Nhậm tổng rồi, làm gì có ai lại bày ảnh bạn cùng kí túc trên bàn? Làm gì có ai cài đặt ảnh bạn kí túc làm ảnh nền máy tính? Làm gì có ai ngày ngày nhìn chằm chằm bạn kí túc, còn đỡ rượu giúp cậu ấy?”
Ba câu hỏi liên tiếp làm tôi á khẩu không trả lời được.
Thậm chí tôi còn muốn nói cho cô ấy biết chuyện “kinh khủng” hơn cơ.
Rằng tôi còn cùng anh bạn kí túc ấy sống chung một ngôi nhà, cùng anh ấy mặc chung quần áo, lúc đi huấn luyện quân sự còn tắm chung với nhau, hơn nữa tôi còn biết cả mật khẩu Alipay và Wechat pay của anh nữa.
Mà không chỉ có thế.
Anh còn từng vì tôi mà bị lừa tiền, đánh nhau với mấy tên lưu manh ở trường khác, vì cái đứa hồ đồ như tôi mà bị thầy giáo mắng, từng cùng tôi thức đêm thức hôm những hai ngày để sửa luận văn.
Lúc nhà tôi xảy ra chuyện, tôi không một mống tiền mua cơm ăn, anh còn cho tôi mượn tiền đóng học, anh vì tôi mà bị một nữ khách hàng giàu có quấy rối, suýt chút nữa giải tán cả công ty anh dốc sức gây dựng.
Chính xác, màn hình máy tính của anh là ảnh của tôi, mà mật khẩu điện thoại của tôi cũng là sinh nhật của anh.
Nhậm Lung rất săn sóc tôi, tôi cũng rất muốn ở bên cạnh anh ấy.
Tôi cũng bởi một câu “muốn kiếm tiền” của anh mà từ bỏ cơ hội thi nghiên cứu sinh, cùng anh ra ngoài lăn lộn, cũng từng vì công ty của anh có thể ổn định phát triển mà cúi người khắp nơi nhìn sắc mặt người khác.
Lúc này tôi đứng bên ngoài phòng bao, nhìn thân ảnh cao lớn kia, anh ấy đang chẳng tỏ vẻ gì mà uống rượu.
Tôi rất rõ ràng, tôi và người đàn ông này đã quen có sự tồn tại của đối phương từ lâu, khó mà cắt bỏ.
Có điều sự bầu bạn này, đối với anh là tình bạn bền vững mà ấm áp, còn với tôi, ấy là tình yêu cuồng loạn mà tối tăm.
Song tôi lại là một tên quỷ nhát gan, mồm miệng lanh lợi nhưng lại mặt dày quê mùa.
Tôi khoác lớp vỏ tình bạn, mang theo nỗi tủi hổ thấm sâu tận trong xương tủy, mượn chứng bệnh Sexsomnia xuất hiện đúng lúc của anh, để tôi được ích kỉ dạo bước trong sự bầu bạn ấy.
Tôi lén lút hưởng thụ niềm vui khi lên giường cùng anh, biến sự bầu bạn ấy trở thành một hồ nước đục..