Hai bát mì trên bàn vẫn đương tỏa khói.
Nhậm Lung ăn mặc chỉnh tề, lách tới đằng sau tôi, trong không khí dường như thêm cả mùi nước dưỡng sau cạo râu.
Tôi đang ở phòng bếp cọ nồi, Nhậm Lung đột nhiên tiến lên một bước, khoảng cách này gần quá, giọng nói vừa trầm thấp vừa êm tai của anh quanh quẩn bên tai tôi.
“Tốt bụng đấy.”
Giọng nói ấy khiến cả người tôi cứng ngắc, động tác trong tay cũng dừng lại, thân người tôi bất giác dán lấy cái bồn nước phía trước.
“Anh Lung, ờm… mì trên bàn kìa, anh mau ăn đi.”
“Dạo này em làm chuyện gì xấu à?”
“Hừ, em có thể làm được gì? Em căn chính miêu hồng[1] lắm đấy.”
[1] Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kì cách mạng văn hóa
“Vậy sao em sợ anh thế?”
“Làm gì có…”
Tôi cúi đầu nhìn cái nồi trong bồn rửa chén, nhiệt độ trên người anh thuận theo sống lưng tôi truyền tới, mặt tôi lập tức nóng hôi hổi.
Tôi bỗng quay lại, nghiêng người lách qua người anh, chạy một mạch đến bàn ăn, ngồi trên ghế, động tác cực kì liền mạch.
“Qua đây ăn cơm thôi, anh Lung.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của anh.
Bỗng nhiên, một bàn tay niết lấy vành tai tôi, niết hơi mạnh làm tai tôi đau, anh ấy xách tôi lên khỏi cái ghế.
“A a a —”
“Cho em một cơ hội nữa, nói thật đi.”
Tôi nắm chặt lấy cái tay đang nhéo tai tôi của anh: “Anh ơi! Anh ơi! Em sai rồi! Thì là, thì là dạo này em không quen ở cùng với người khác cho lắm.”
Nhậm Lung chậm rãi buông tay, anh mà không buông chắc tai tôi đi đời nhà ma mất.
Tôi vừa mới ngồi xuống anh lại đột nhiên kéo tai tôi lại.
“Đau đau—”
“Nói dối hả? Anh thấy chị Hoàng rồi Tiểu Lý của em đều thân thiết với em lắm?”
“Anh Lung, Đó là bởi hai người ấy là nữ, dạo này em không muốn tiếp xúc gần với người cùng giới tính cho lắm.
Ai da anh biết mà, cùng tính thì đẩy nhau.”
Lần này thì anh tha cho cái tai của tôi thật.
“Anh Lung, ăn mì, ăn mì thôi!”
Cuối cùng, chúng tôi ngồi bên bàn ăn yên tĩnh ăn mì.
Tôi tưởng giờ phút này tôi đã có thể hưởng thụ sự yên bình, song Nhậm Lung lại đột ngột lên tiếng.
“Quên không hỏi em, cái cô gái kia là người ở đâu? Cũng là người thành phố này sao?”
Ôi dào, sao anh lại nhắc chuyện này nữa vậy? Đã là lần thứ tư rồi đấy.
Tôi chỉ đành giả ngu: “Cô gái nào cơ?”
“Người ngủ với em.”
“Anh Lung, anh nói thật đi, có phải anh muốn ngủ với cô ấy không?”
“Không, anh hỏi chơi thôi, em mau ăn đi.”
Haizz, mới sáng sớm đã gà bay chó sủa.
Hai tháng gần đây công ty bận tối tăm mặt mày.
Buổi chiều ba giờ.
Tôi bước trên hành lang công ty, đang đeo tai nghe nói chuyện điện thoại với Trần tổng, anh ta nhắc tới một thuật ngữ tôi không hiểu lắm, tôi bèn vội vàng tìm tới cái máy tính gần đó, lên mạng tra.
Mấy phút sau, điện thoại đã cúp, tôi tựa trên ghế thở phào một hơi.
Trên mạng có lịch sử tìm kiếm, không biết là ai tra nữa.
Đây là máy tính công cộng, lúc rảnh rỗi luôn có người tới đây tìm kiếm mấy thứ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Ví dụ như là “bị trĩ thì nên đi bệnh viện nào”, “bị bạn gái cắm sừng thì phải làm sao”.
Mà có hai lịch sử tìm kiếm là:
“Không hi vọng bạn bè cùng người khác phát sinh quan hệ có phải biểu hiện bình thường không?”
“Làm sao để làm giảm lòng đố kị cực đoan khi bạn bè có tiếp xúc với người khác giới?”
Đậu má, đứa ngốc nào tra thế không biết?
Làm giảm cái con khỉ, rõ ràng là chú mày có ý có tứ với người ta lại còn.
Công ty tụi tôi có người ngốc đến vậy à?
Tôi chầm chậm từ trên ghế đứng dậy, xoay cổ mấy cái, ôi dào, mệt thật đấy.
Chi bằng buổi chiều tới chỗ Trần tổng một chuyến, tôi có thể trực tiếp cùng anh ta bàn bạc phương án.
Thư kí của Trần tổng là nam, dáng người không cao, đeo kính, nhìn rất hào hoa phong nhã.
“Anh Dương, hội nghị sáng nay bị kéo dài, Trần tổng vẫn còn đang ở phòng họp, anh ngồi đây đợi lát đã nhé, thật xin lỗi.”
“Không sao, tôi cũng mới tới.” Tôi mỉm cười với cậu ấy.
“Anh uống ly trà trước nhé.”
“Cảm ơn cậu, thư kí Lý.”
“À đúng, anh Dương, lịch trình ngày mai của Nhậm tổng đã lên xong rồi, bình thường anh ấy có yêu cầu gì về phương diện ăn uống ngủ nghỉ không?”
Tôi mù mờ nhìn thư kí Lý, không rõ đầu đuôi hỏi: “Lịch trình gì cơ?”
Thư kí Lý mỉm cười: “Nhậm tổng chưa nói với anh sao? Ngày mai Trần tổng và Nhậm tổng cùng nhau tới Hàng Thành.”
“Anh ấy… chưa nói với tôi.”
“Chúng tôi sẽ ở lại Hàng Thành một đêm rồi mới trở về.”
Bàn tay bưng ly trà của tôi run rẩy, nước trà đổ lên mu bàn tay.
“Anh Dương!” Nước trà hơi nóng, thư kí Lý vội vàng rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau tay cho tôi.
Tôi lẩm bẩm một mình: “Còn phải ở bên ngoài một đêm à…”
Nhậm Lung mà qua đêm bên ngoài thì nguy hiểm lắm.
Lúc này cánh cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, hai người đàn ông dáng người cao thẳng bước vào.
Hai người ấy đồng thời nhìn chằm chằm tôi và thư kí Lý.
Tôi cúi đầu nhìn, ôi trời! Thư kí Lý đang nắm tay tôi giúp tôi lau tay.
Tư thế này thân mật quá đỗi, tôi vội đẩy cậu ấy ra.
Trần tổng đứng trước cửa bật cười trước: “Trùng hợp quá, Tiểu Dương cũng ở đây à? Nhậm tổng nhà cậu mới cùng tôi bàn xong phương án mới rồi.”
Cứ thế, tôi và Nhậm Lung sau lưng Trần tổng bốn mắt nhìn nhau, trân trân không nói nên lời.
Nhìn dáng vẻ kia của anh thì có thể nhận thấy anh không đoán được tôi sẽ trực tiếp đến tìm Trần tổng để nói chuyện phương án.
Mà tôi cũng không đoán được là anh sẽ nghĩ như thế.
Ôi chao, hai chúng tôi đúng là tâm đầu ý hợp quá mà.
Cửa sổ xe chầm chậm mở ra, tôi ngồi bên ghế lái nắm chặt vô lăng, trong lòng bởi chuyện Nhậm Lung đi công tác mà phát sầu.
Mệt não quá đi mất.
Vừa hay lúc này trong xe đang phát đến bài “Tiêu sầu” của Mao Bất Dịch.
Tôi vò đầu, dè dặt lên tiếng: “Anh Lung, ngày mai em cũng muốn đi Hàng Thành.”
“Đừng lên cơn nữa.”
“Em muốn đi thật đấy, lâu lắm rồi không đi công tác.”
Chắc bởi tôi đang lái xe nên anh mới không đánh tôi, chỉ có trừng tôi một cái: “Ngày trước kêu em đi công tác lần nào em cũng lười, nằm lên giường trong khách sạn là nhũn như con chi chi.
Bằng ngần ấy tuổi đầu trừ việc nằm ra thì em còn biết gì nữa? Trước đây anh đã nói với em…”
“… Dù sao thì lần này em yên bình ở lại công ty dùm anh.”
Anh nói như bắn súng liên thanh, phàm là gặp được cơ hội có thể mắng tôi là lời hay ý đẹp của anh cứ tuôn ra ào ào.
“Anh Lung, em muốn đi Hàng Thành với anh thật mà, em cho em đi đi.” Tôi nói thật là nhỏ nhẹ.
Nhậm Lung lại liếc tôi, đầu lưỡi chống ở một bên quai hàm, sườn mặt của anh thoạt nhìn cực kì gợi cảm.
“Mơ đi.”
Tôi hít sâu một hơi, quyết định sử dụng đòn sát thủ.
Tôi hắng giọng, dùng giọng nói yêu kiều khiến người ta phát nhũn nói: “Anh ơi, xin anh đấy, em muốn đi cùng anh mà, xin anh đó—”
“Em im mồm cho anh!” Nhậm Lung xoa xoa mày: “Tối về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai đi với anh.”
Yeah.
“Anh Lung anh tốt nhất.”
Nhậm Lung giúp tôi đóng cửa sổ xe, giọng điệu lạnh lùng: “Hôm nay em lại nói dối.”
Tôi bĩu môi: “Anh giai à anh đừng có mà đổ oan cho em, tháng sáu tuyết rơi[2] đó.”
[2] Nhắc đến tháng sáu tuyết rơi là người ta hay nghĩ đến những câu chuyện huyền thoại được lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, tuyết rơi tháng sáu thường báo hiệu oan tình.
“Không phải em bảo không muốn tiếp xúc gần với người cùng giới tính sao?”
Tôi gãi tóc: “Không phải, vừa nãy là ngoài ý muốn, trà bị đổ, thư kí Lý giúp em lau thôi.”
Anh trừng tôi: “Cầm có ly trà cũng không xong, tay chân em dùng để làm gì? Chi bằng cho trùng đế giày mượn đi, ít nhất tụi nó có não hơn em.
Hồi năm ba đi giúp người ta chuyển đạo cụ còn bể cả chân của mình, em đã nói với em bao lần rồi…”
Đấy cứ thế, cả quãng đường anh đều mắng tôi.
Buổi tối sau khi về nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lí.
Tôi tính ngày, dựa theo chu kì thì chứng Sexsomnia của Nhậm Lung chắc là sắp tái phát rồi.
Lúc ngủ anh làm kinh lắm, lần đầu tiên làm còn cực kì toang, lần đó thậm chí tôi còn phải đi bệnh viện.
Thế nên tôi phải đem theo bao và rush[3], tôi gói chúng nó vào một cái túi đen, thắt nút rồi nhẹ nhàng nhét vào vali.
[3] Rush: thuốc ngửi k.i.c.h d.u.c, giúp tạo sự hưng phấn, tăng kích thích
Cửa phòng “cạch” một tiếng, tay Nhậm Lung nắm tay nắm, thân người tựa bên khung cửa.
Tôi hú hồn đóng cái vali lại.
“Giấu giấu giếm giếm gì đấy?”
Tôi kéo khóe miệng cười hi hi đứng dậy: “Đâu có, anh Lung, nhét quần nhỏ đó.”
Anh lạnh lùng cười: “Đã nhìn biết bao lần rồi mà em còn xấu hổ cái này à?”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh: “Anh, cái quần đó của em màu hồng á, anh chưa từng thấy đâu.”
Nhậm Lung lấy tay vỗ lên đầu tôi một cái: “Im mồm, đầu em có thể nghĩ được cái gì hữu dụng hơn không?”
“Anh Lung, anh có muốn xem không? Anh thích thì em mua cho anh cái y chang thế.”
Nhậm Lung giơ tay, nhắm tới cái tai của tôi, nom ánh mắt anh dữ dằn quá, hình như anh đang định xé toang đôi tai của tôi.
Tôi giật mình bảo vệ hai tai: “Anh Lung, em sai rồi.”
Anh cho tôi ăn một đạp, dữ như quỷ bảo: “Đem hành lí của em qua đây, ở có một buổi tối, đem vali của anh thôi là đủ rồi.”.
Cập nhật truyện nhanh tại { TRЦмtr цуen.
м E }
Thế là tôi vác theo cái vali lon ton tới phòng của anh.
Phòng của Nhậm Lung bày trí ít đồ, rất gọn gàng sạch sẽ, buổi tối chúng tôi sẽ ở đây mây mây mưa mưa.
Tôi ngồi trên mặt đất xếp đồ vào trong vali.
Lúc này đột nhiên Nhậm Lung giở móng vuốt, chỉ vào cái túi be bé màu đen của tôi: “Cái gì đây?”
Phòng bị cấp một! Phòng bị cấp một!
Tôi túm chặt lấy cái túi, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhảy ra châu Á, nhảy khỏi vũ trụ.
Giờ khắc này tôi cảm thấy thật may mắn khi đã đọc qua “Khả năng tự mình bồi dưỡng của diễn viên”, tôi vô cùng cảm ơn Konstantin Stanislavski[3].
[3] nhà biên kịch người Nga, có tầm ảnh hưởng chủ yếu trong hệ thống Stanislavski về kĩ thuật đào tạo diễn viên, chuẩn bị và diễn tập.
Tôi thở hắt một hơi, mặt không đổi sắc nở nụ cười..