Nhịp sống ở Hàng Thành chậm rãi, những việc phải giải quyết cũng không nhiều.
Buổi tối, tôi ngồi trên ghế trúc giữa ban công tầng hai khách sạn hưởng gió đêm man mát, ngắm ánh trăng như nước phía xa xa, làm một ly sữa bò ướp lạnh.
Đến nay sống nhanh đã vây hãm đám người trẻ tuổi như chúng tôi, tôi ít khi có được khoảng thời gian thoải mái hưởng thụ cuộc sống như thế này.
Thư kí Lý bưng một ly nước chanh ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy nở nụ cười cùng tôi chào hỏi.
“Thư kí Lý, còn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
“Tôi đang đợi Trần tổng.” Thư kí Lý nhắc đến Trần tổng là mặt mày ửng hồng: “Anh Dương cũng chưa trở về sao? Tôi thấy Nhậm tổng đã về phòng rồi đấy.”
Tôi hút một ngụm sữa, liếm môi dưới: “Thế thì tôi về ngay đây.”
Thư kí Lý cúi đầu, giọng điệu hơi chua xót: “Thật là ngưỡng mộ anh.”
Tôi hiểu cậu ấy đang nói gì.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, ai ái mộ ai đều không thể giấu được, người khác liếc mắt cái là có thể nhìn thấu.
“Nhìn thư kí Lý tuấn tú thế này, tôi thấy Trần tổng tất nhiên sẽ vừa gặp đã thương thôi.”
Thư kí Lý nắm chặt ly nước chanh trong tay: “Tôi và anh ấy từng lên giường, rất nhiều lần rồi.”
Tôi sững sờ, tôi không biết cậu ấy và Trần tổng đã tiến triển nhanh đến như thế.
Thư kí Lý cười cười, rõ là đang cười mà sao khiến người ta đau lòng thế.
Cậu ấy tiếp tục nói: “Là kiểu không có danh phận gì cả.”
“Cái đậu má gì vậy.”
Cậu ấy nghe tôi chửi thì lại cười: “Anh Dương không định thẳng thắn với Nhậm tổng sao?”
“Ôi dào, chuyện của tôi không thể cưỡng cầu.
À đúng rồi, thế rốt cuộc Trần tổng có ý gì không?”
Thư kí Lý thoáng nhìn mặt trăng treo giữa bầu trời cao, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết, tôi không nhìn ra.”
Tôi kéo cái ghế trúc tới bên cạnh cậu ấy: “Hay là thử tí đi? Như này nhé, có thể chọn thời điểm thích đáng thực hiện chút thủ đoạn.” Tôi nghĩ ngợi một lát rồi đề xuất: “Tôi thử thân mật với cậu xem anh ta có ghen không là oke.”
Thư kí Lý ngừng một lúc mới nói: “Như nào thì coi là ghen.”
Tôi vò tóc, này thì làm khó tôi quá.
“Tôi cũng không biết, dù sao chắc chắn sẽ không giống với lúc bình thường.
Này này, đợi chút, cậu xem, có phải Trần tổng kia không!”
Thư kí Lý nhìn theo hướng tôi chỉ, tầng một có bóng người mặc tây trang thẳng tắp.
Vẻ mặt thư kí Lý vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, liến cuống gật đầu.
“Hay thử chiêu kia của tôi nhá?” Tôi kéo tay áo của thư kí Lý.
Cậu ấy nhìn chằm chằm người dưới lầu một hồi, kiên định nói: “Ừm, thử đi!”
“Trần tổng sắp nhìn lên trên này rồi! Thư kí Lý, cậu đừng cử động để tôi hôn cậu một phát.”
Khoảnh khắc người đàn ông dưới lầu nhìn lên, tôi dán môi mình lên má thư kí Lý nhưng không chạm hẳn.
Thư kí Lý cũng duỗi hai tay giả bộ ôm lấy eo tôi, cũng không ôm hẳn.
Khóe mắt liếc thấy tầm nhìn của Trần tổng đang ghim chặt trên hai người chúng tôi, song tôi hiểu, bất kể là tôi hay là thư kí Lý thì đều không biết ánh mắt đó của anh ta có phải là đang ghen hay không.
Cả hai chúng tôi đều là con gà mờ trong chuyện tình cảm.
Rất lâu sau tôi mới nhẹ nhàng đẩy thư kí Lý ra, ở bên tai cậu ấy khí thế bừng bừng nói: “Thành hay bại của cậu đều vào tối hôm nay!”
Nói đoạn tôi lại lon ton đứng dậy khỏi ghế trúc, tiện tay ném bình sữa vào thùng rác, lại còn là một cú ba điểm nữa chứ, cực kì đẹp trai.
Lúc này—-
Tôi ngước nhìn chỗ cửa kính trên sân thượng tầng hai của khách sạn, một thân ảnh cao lớn đương đứng ở đó.
Nhậm Lung đi dép lê của khách sạn, mặc một chiếc quần đùi ở nhà, cơ bắp ở cẳng chân lộ ra không sót tí gì.
Trong tay anh là một bình sữa, nom thì nắm chặt lắm, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, bình sữa bò cũng biến dạng.
Anh đứng thẳng tắp, lưng đối diện với ánh đèn thạch anh của khách sạn làm tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
Cái đậu má gì vậy trời.
Không phải anh Lung đã nhìn thấy rồi chứ?
Tôi vò đầu bứt tai, cẩn thận dè dặt bước tới chỗ anh, kéo cánh tay anh, rặn ra một nụ cười: “Anh Lung, đi thôi, đi về ngủ.”
Nhậm Lung bỗng nắm chặt cổ tay tôi, cắn răng ghé sát tới bên tai tôi: “Đi về giải thích rõ ràng cho anh, anh chỉ cho em một cơ hội duy nhất.”
Anh dứt lời, buông cánh tay tôi ra rồi đi về phòng.
Dáng vẻ hung dữ kia của anh dọa tôi run rẩy hết cả người.
Lần trước anh dữ đến vậy là cái hồi tôi bị nữ khách hàng mạo phạm.
Rồi xong, chắc chắn là anh ấy đã thấy rồi.
Tôi túm túm tóc.
Ôi chao ôi chao, phải làm sao mới ổn đây?
Hay là nhân cơ hội này tôi nói với anh chuyện tôi thích đàn ông luôn? Vấn đề tính hướng tôi giấu anh lâu lắm rồi, trong lòng tôi cũng khó chịu lắm.
Bị anh bắt gặp, thực sự tôi có hơi gượng gạo.
Nhưng mà tôi không biết, chuyện khiến tôi gượng gạo hơn còn ở phía sau.
Tay chân tôi cứng ngắc đứng trong phòng khách sạn, Nhậm Lung khoanh tay tựa bên bàn, ánh mắt tùy ý nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, song đầu ngón tay anh lại đang ma sát chiếc đồng hồ đeo tay một cách có tiết tấu, như thể đang đếm được giờ hành hình vậy.
Chiếc túi màu đen cô độc lẻ loi thẹn thùng nằm trên mặt bàn, lọ rush bên trong vểnh tai ưỡn ngực sừng sững đứng đó, đến cả “thi thể” ba con sói ở bên cạnh cũng hừng hực đến lạ, hai chữ “cực mỏng” bên trên như đang rêu rao chủ nhân của nó có bao nhiêu vô sỉ.
Tôi nhìn một đống bừa bộn trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt, giờ có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh của máy điều hòa, khoảng độ một phút sau tôi mới chậm rãi mở miệng: “Anh Lung, em nên… giải thích cái nào trước ạ?”
Anh duỗi chân dài bước về phía trước mấy bước, tôi giật mình lập tức lùi về phía sau.
Nhậm Lung nhìn chằm chằm vào mắt tôi, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Quan hệ giữa em và thư kí Lý là gì?”
Tôi túm tóc, đang nghĩ xem nên giải thích tấn hài kịch này thế nào.
Anh lại bước lên phía trước một bước, cách tôi càng ngày càng gần.
“Dương Dương, anh hỏi em, trước đây dấu hôn trên người em là cậu ta để lại sao? Mấy thứ ở trong túi kia là em chuẩn bị để dùng với cậu ta sao? Từ chối tiếp xúc gần với đàn ông mà lần này em nằng nặc đòi tới Hàng Thành công tác cũng là vì cậu ta?”
Ngón tay anh khe khẽ mơn trớn trên tai tôi, tôi hiểu đây là hành động uy hiếp tôi, tôi không thể nói dối tiếp nữa.
Tôi bèn bước lên phía trước một bước, cách anh rất gần.
Tôi cố hết sức, nói một cách thật thành khẩn với anh: “Không phải đâu, anh Lung.
Nếu như em nói bọn em không có bất cứ quan hệ gì thì anh có tin không?”
Nhậm Lung nhìn vào mắt tôi không tiếp lời.
Tôi cũng nhìn vào mắt anh, ánh mắt lấp lánh, kiên định nói: “Thật đấy.”
“Anh tin em.”
Nghe anh nói vậy, tôi bèn cúi đầu nhìn mũi chân mình, hít sâu một hơi.
“Anh Lung, em và thư kí Lý không có gì cả, nhưng mà chuyện em thích đàn ông là thật.”
Tôi miết miết vạt áo, nói tiếp: “Đồ trong cái túi đen kia… là ngoài ý muốn thôi.
Em ấy à, cái dấu hôn lần trước ấy không phải là làm cùng với con gái đâu, là làm cùng con trai đấy.
Xin lỗi anh, anh Lung, em lừa anh rồi.”
Đầu ngón tay bên tai tôi nhẹ nhàng bỏ xuống, thân người Nhậm Lung tựa lên bàn, ánh mắt ghim lên chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo.
“Dương Dương, em bắt đầu thích đàn ông từ khi nào?”
Tôi vò đầu: “Từ lâu lắm rồi, anh Lung, em không nói với anh là vì em sợ anh thấy em khác người quá.”
Anh bật cười, quay đầu sang một bên, chỉ lưu lại cho tôi cái ót.
Giọng điệu lúc này của anh rất nhẹ nhàng: “Chuyện này đúng là khác người thật.”
Tôi sợ tên trai thẳng này không tiếp nhận nổi, lòng dạ bèn hoang mang cực kì, vội vàng chạy đến bên cạnh anh, kéo tay áo anh, đến cả cái miệng láu cá của tôi cũng trở nên lắp ba lắp bắp.
“Anh Lung, em xin lỗi, em nên nói với anh từ sớm.
Có phải anh thấy kiểu chuyện khác người như thế là phiền nhất không? Anh mắng em đi, anh cứ mắng em đi, xin anh đấy.
Nhưng mà anh Lung này, anh nên biết rằng em thực sự không phải cái kiểu ẻo lả mà anh ghét đâu, em chỉ là—”
“Dương Dương, người đàn ông ngủ cùng em có quan hệ gì với em?”
Tôi ngớ người, tôi không ngờ anh sẽ hỏi câu này, tôi tưởng anh sẽ trách mắng tôi.
Anh quay lưng với tôi, tôi không nhìn được vẻ mặt của anh nữa.
Tóc phía sau đầu anh cắt ngắn cũn, nhìn là muốn sờ.
Tay tôi không chịu khống chế vươn về phía đầu anh, vuốt ve chân tóc ngăn ngắn của anh.
Thế mà anh cũng không tránh.
Về câu hỏi này, hiện giờ thực sự tôi không biết phải trả lời làm sao, tôi với anh là quan hệ gì cho được?
Tôi cười hi hi nói: “Chả quan hệ gì cả, ha ha, thì là kiểu quan hệ thể xác ấy, giống anh với bạn giường của anh.”
Nhậm Lung quay đầu nhìn tôi, môi mím chặt thành một đường, nom gợi cảm cực kì.
Anh vỗ đầu tôi một cái: “Được rồi, anh biết rồi, cút đi tắm đi.”
Tôi giương khóe miệng, phi nhanh vào phòng tắm.
Ha ha, tên trai thẳng này tiếp nhận tính hướng của tôi rồi, ảnh chịu khuất phục rồi!
Buổi tối sau khi tắt đèn
Tôi vẫn mở chằm chằm mắt.
Tôi lén lôi điện thoại vào trong chăn, lấp trong đó trộm xem thời gian.
12 giờ 15 phút rồi, chắc chắn Nhậm Lung đã ngủ.
Dưới gối có giấu rush và ba con sói, tôi ôm lấy gối của mình, cẩn thận từng tí một đi đến chiếc giường còn lại trong phòng, nhẹ nhàng ngồi bên mép giường của anh.
Chứng Sexsomnia của anh sắp tái phát rồi.
Lúc này, chỉ cần đợi anh mở mắt là chúng tôi có thể mây mây mưa mưa, một đêm ba lần, đại chiến tới tận sáng.
Giữa bóng tối, hình như Nhậm Lung chầm chậm mở mắt.
Tôi rón ra rón rén bò lên giường của anh, thì thầm hỏi: “Anh Lung, anh ngủ chưa vậy?”
Anh đột nhiên vươn tay kéo lấy eo của tôi, ôm tôi vào lòng.
Bắt đầu rồi! Ba con sói và rush đứa nào vào vị trí của đứa đấy đi!
Lúc này bên tai tôi bỗng vang lên giọng nói trầm trầm lười biếng: “Em lại sợ à? Ở cùng phòng rồi mà vẫn không dám ngủ mình.
Được rồi, ngủ đi.”
Ảnh còn tỉnh.
Muộn vậy rồi mà Nhậm Lung vẫn chưa ngủ à?
Tôi rúc mặt vào lòng anh, cánh tay của anh đệm lên cổ tôi, cái đồng hồ trên cổ tay vẫn chưa được tháo xuống, mùi nước hoa nam nhàn nhạt quanh quẩn.
Tôi lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi anh hỏi tôi, tôi với người đàn ông ngủ cùng tôi có quan hệ gì?
Vấn đề này quá là phức tạp.
Nói dễ nghe chút thì tên đàn ông ấy là đốm pháo hoa tôi ngước nhìn giữa biển người mênh mang.
Sự dịu dàng của anh khiến tôi như ngân hà tỏa sáng rực rỡ, sự quan tâm của anh khiến lòng tôi như trời xuân ấm áp, sự lo lắng của anh khiến tôi cảm thấy êm đềm.
Tôi hi vọng tôi và anh có thể bên nhau tới già, khi còn sống mỗi ngày đều có mấy lời lảm nhảm dạy bảo của anh bầu bạn.
Nếu như tôi thực sự không thể cùng anh hình thành quan hệ yêu đương, tôi cũng nhất định phải đứng bên cạnh anh.
Đứng ở một nơi cách anh gần nhất..