“Em đi đâu?”
Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến, Nhậm Lung tay đút túi áo đứng tựa bên tường, mặt mày hằm hằm như thể cảnh sát túm được kẻ trộm.
Lúc này tôi đang xỏ đôi Crocs, mặc quần đùi ở nhà, dùng dây thun cột tóc mái trước trán, trong miệng còn ngậm kẹo mút vị sữa bò, tay thì xách một cái túi to đùng.
Tôi đánh giá một lượt cả người từ trên xuống dưới, tủi thân lên tiếng: “Đi đổ rác chứ đi đâu…”
Nhậm Lung giật lấy túi rác trên tay tôi: “Em ở nhà, anh đi đổ.”
Còn chưa đợi tôi phản ứng, cửa nhà đã rầm một tiếng bị đóng chặt.
Tôi vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên tôi có một loại cảm giác “Dương quý phi” bị giam lỏng.
Từ hôm tôi và anh đi bệnh viện về, ngày nào Nhậm Lung cũng giám sát tôi.
Hai tháng chầm chậm trôi qua, tôi cẩn thận nhẩm đếm, vậy mà không có một ngày nào tôi được “thả” luôn.
Lòng tôi bỗng sáng tỏ, đương nhiên là bởi người đàn ông kia sợ tôi ra ngoài “lêu lổng” đây mà.
Lúc Nhậm Lung trở lại, tôi đang vắt chân ngồi trên sofa.
Được nhờ sự giám sát của anh, mấy đợt cuối tuần tôi không ra ngoài, đâm ra suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây.
Tôi ngồi trên ghế đong đưa hai chân, miệng ngậm kẹo, thăm dò nói: “Anh Lung, tối nay em không muốn nấu cơm.”
Nhậm Lung đang lấy khăn giấy lau tay, đôi tay thon dài ấy làm người ta xúc động muốn nhào tới liếm một cái.
“Thế để anh nấu vậy.”
Tôi hú hồn cắn cái rốp viên kẹo sữa bò trong miệng, vội vàng nhảy dựng khỏi sofa, chạy vù vào nhà bếp.
“Thôi thôi thôi, để em làm, em làm.”
Nhậm Lung bước tới bên người tôi, anh lại niết tai tôi, khóe miệng khe khẽ câu lên: “Chọc em đấy, không phải nấu, ra ngoài ăn.
Haidilao nhé?”
Hai mắt tôi mọc lên hai đốm lửa nhỏ, vội kéo lấy cánh tay anh: “Đi đi đi!”
Hai chúng tôi tùy ý mặc áo ngắn tay, xỏ dép Crocs chạy đến Haidilao gọi một nồi lẩu cà chua, chuẩn bị uống mấy bát canh cà chua.
Lâu rồi không đi ăn hàng, tôi kéo lấy anh phục vụ hòa nhã dễ gần, thịt bò sách bò gọi hết một lượt.
“Đợi một chút.” Nhậm Lung gọi anh phục vụ lại: “Lấy thêm nước dừa nhé.”
Anh phục vụ hỏi: “Nước dừa thường hay lạnh ạ?”
Nhậm Lung ngẩng đầu liếc tôi một cái, tôi mỉm cười líu ríu nói: “Em uống lạnh!”
“Nước dừa thường, cảm ơn.”
Tôi bĩu môi, thế hỏi tôi làm gì? Rõ ghét.
Ăn xong, hai chúng tôi chậm chạp đi bộ cho tiêu cơm, đi mãi đi mãi cuối cùng đi tới công viên gần tiểu khu.
Giờ này đám trẻ con đã về nhà ăn cơm hết, xích đu trong công viên dĩ nhiên trống không.
Tôi ba bước gộp làm hai chạy qua, ngồi bẹp xuống xích đu, vẫy tay với Nhậm Lung: “Anh Lung! Mau qua đây.”
Chân anh dính lấy mặt đất chẳng buồn động, ánh mắt ngó nhìn khắp bốn phía, đầu lưỡi lại chống bên quai hàm.
Tôi lắc cái xích đu ở bên cạnh mình, hát: “Anh Lung bên đối diện kia ơi mau qua đây, mau qua đây ~ mau qua đây ~”
Anh gào một câu “câm mồm”, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống xích đu.
Lúc anh đi qua, không khí như nhuốm thêm hương thơm.
Chúng tôi ngồi đung đưa trên xích đu, dây xích vang lên tiếng kẹt kẹt.
Từ khu nhà dân bên cạnh truyền đến mùi rau xào, tiếng trẻ con khóc nháo, kèm theo cả tiếng vợ chồng cãi nhau vặt vãnh nữa.
Đêm nay trăng sáng như gương, màn đêm đen phía xa xa nhiễm một màu đỏ rực.
Thỉnh thoảng lúc ánh trăng vừa đẹp, đột nhiên tôi lại hi vọng rằng có một người vợ dịu dàng đồng lòng tương trợ anh, hi vọng có một thằng cu hoạt bát dễ thương bầu bạn bên anh.
Tôi thả tay lên đùi, ngón tay miết tới miết lui.
Rất lâu sau, tôi lên tiếng: “Anh Lung, tết năm nay là năm tuổi thứ hai của chúng ta rồi đó.”
“Ừm.”
“Lúc về nhà mẹ anh không giục anh hả? Không phải năm ngoái dì bảo sắp xếp cho anh đi xem mắt sao?”
“Bà ấy không quan tâm nữa.”
“Yo, thế hiện tại anh tự do vui vẻ giống em rồi.”
Nhậm Lung vươn tay niết tai tôi, đầu ngón tay anh rất nóng, niết nhè nhẹ làm tai tôi ngứa ngáy.
“Đấy không gọi là tự do vui vẻ.”
Tôi nghiêng đầu tránh khỏi ngón tay nóng ran kia của anh, cúi mặt nói: “Anh Long, anh vẫn không muốn tìm bạn gái sao?”
Từ góc độ này tôi có thể nhìn thấy đường viền khuôn cằm của anh, lúc anh nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như vì sao sáng giữa bầu trời đêm.
“Đừng nói anh nữa, em thì sao? Cứ lêu lổng với đàn ông thế à?”
Tôi đẩy xích đu, hơi né tránh nói: “Anh đừng nói em nữa, em đang định nghiêm túc đây.”
“Có người mình thích rồi?”
Xích đu đang đong đưa bỗng ngừng lại, tôi ngẩng đầu ngắm trăng tỏ, lại nhìn đôi mắt như sao của anh, gật đầu cười ngây ngô.
“Anh Lung, em có người mình thích rồi.”
“Ai?”
Tôi làm mặt thần bí, nhướn mày với anh: “Đợi theo đuổi được anh ấy em sẽ nói với anh.”
Tôi nhảy xuống khỏi cái xích đu rồi chạy đến trước mặt anh, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh: “Anh Lung, anh đừng lo lắng cho em nữa, em sẽ sống thật tốt, vậy nên anh mau tìm cho em một người chị dâu đi, em không yêu cầu cao đâu, biết nấu cơm là được.”
Mấy ngôi sao rực rỡ đang cưỡi thuyền nhỏ lướt đi giữa trời đêm, mang theo tình yêu trúc trắc mơ hồ tôi dành cho anh.
Buổi tối trở về nhà.
Tôi cuộn chân ngồi trên sofa, đeo tai nghe, bộ phim trong điện thoại đã sắp chiếu được một nửa, mắt tôi cũng dán vào nam chính bên trong, nhưng đến đây là phim tình yêu hay phim hài tôi cũng không biết.
Tai truyền đến cảm giác đau đớn, một cánh tay đeo đồng hồ đang nhéo tai tôi, dùng lực kéo tai nghe của tôi xuống.
“Đi tắm đi.”
Thanh âm trầm thấp kéo tôi từ cõi mộng trở lại, tôi vội vàng từ trên sofa ngồi dậy.
“Oke, đi liền đây.”
Anh liếc nhìn màn hình điện thoại của tôi: “Em đang xem Lam Vũ à.”
Thôi xong, tôi cũng đâu có biết mình đang xem gì.
Tôi liếc màn hình điện thoại, qua loa gật đầu một cái.
Lúc này, hai nam chính trong phim đang dần dần lại gần nhau, hôn lên môi đối phương.
Trong nháy mắt dường như tôi có cảm giác mình đang chia sẻ phim con heo vào nhóm chat gia đình, tình cảnh vô cùng ngượng ngùng.
“Khụ, anh Lung, ờm… phim tình yêu, khá hay á.”
“Ừm.”
“Anh Lung, sao anh biết Lam Vũ? Anh cũng xem à?”
“Xem mấy hôm trước… em còn không đi tắm đi? Người ngợm toàn mùi lẩu.”
“Đi ngay đây!” Tôi ném điện thoại xuống rồi chạy vọt vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm tôi vắt óc suy nghĩ, sao Nhậm Lung lại từng xem Lam Vũ nhỉ? Thứ nhất, anh là trai thẳng, thứ hai, anh đâu có thích phim tình yêu.
Kì lạ hết sức.
…
Mười một giờ, đêm đen an tĩnh.
Tôi nhìn đánh dấu trên lịch, chỉ đành ôm ba con sói và rush giấu trong gối đầu, loẹt xoẹt dép lê đứng trước cửa phòng Nhậm Lung, thò đầu vào trong nhìn.
“Anh ơi, anh ơi, em sợ.”
Nhậm Lung tựa bên đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, đèn trên đầu giường vẽ theo đường nét của anh, cũng chiếu sáng chiếc đồng hồ trên cổ tay anh.
Nhậm Lung bỏ sách xuống, bật cười chế nhạo tôi: “Không phải hôm nay em xem phim tình yêu sao? Lá gan của em còn chẳng bằng mấy cô gái trong công ty.”
Tôi không quan tâm lời chế nhạo của anh, đạp bỏ dép lê bò lên giường của anh.
“Anh Lung, sao lúc ngủ anh không tháo đồng hồ?”
“Quen rồi.”
“Năm nay sinh nhật anh em mua tặng anh cái mới nhé.”
“Đừng, anh không muốn đổi.”
“Ôi dào, anh thích là được.
Em nhớ lúc mua cái đồng hồ này em còn đang làm thêm ở tiệm bánh nướng đối diện trường chúng mình.”
“Ừm, em rõ ngốc, tốn mấy tháng trời rửa nồi lau sàn làm nhân bánh, cuối cùng cầm tiền lương đi mua một cái đồng hồ.”
“Em thích thế! Với cả tại hồi đấy nghèo còn gì…”
Nhậm Lung tắt đèn đầu giường, búng trán tôi một cái: “Ngủ đi nhóc nghèo, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, anh Lung.”
Đêm đen tịch mịch, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi ở trong chăn lén bật màn hình điện thoại.
12 giờ rồi!
Tôi vươn tay chầm chậm mò thứ đồ bên trong gối, khẽ khàng ngồi dậy, quan sát tình hình xung quanh.
Tôi nghe thấy hơi thở đều đều, chắc là anh ngủ say rồi.
Một đôi mắt chứa ánh sáng đột nhiên mở ra, tôi cảm giác ánh mắt của anh đang rơi trên người tôi, dọa tôi giật mình, bàn tay giấu dưới gối run rẩy.
Tôi thầm thì hỏi: “Anh Lung, anh ngủ chưa vậy?”
Tối quá, tôi không biết anh có phải đang nhìn tôi hay không.
Cứ thế, không khí trong phòng như ngưng kết lại, cực kì yên ắng.
“Anh Lung, chắc là anh ngủ rồi nhỉ?” Tôi nói to hơn một chút, sáp lại gần mặt anh.
“Sao em còn chưa ngủ?” Thanh âm khàn khàn lọt vào tai tôi, đôi mắt anh rực sáng như ánh đèn, chiếu rọi khiến tôi thấp tha thấp thỏm.
Tôi giật thót, vội vàng chui trở lại chăn, cuộn tròn thân mình quay lưng về phía anh, ôm cái gối thật chặt, luống cuống giải thích: “Em ngủ rồi, giờ em ngủ, nãy tại sợ quá.”
Người bên cạnh sáp lại gần, lồng ngực dán lấy sau lưng tôi, nơi ấy truyền đến một cỗ nhiệt ấm áp.
“Đừng sợ, ngủ đi.”
Tôi hoảng loạn gật đầu, người tiếp xúc với độ ấm nơi anh, bên tai là hơi thở ấm áp của anh, lòng tôi ngứa ngáy khó chịu, dễ gì ngủ được.
Tôi và bức tường mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ thế giết thời gian, đặng chẳng biết đêm nay là đêm nào.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, tôi hơi cựa mình, người sau lưng vẫn không phản ứng gì cả.
Tôi lại cựa tiếp, còn duỗi cánh tay gãi chân, anh vẫn không phản ứng như cũ.
Lần này thì anh ngủ rồi.
Để coi mấy giờ rồi, cái đậu má, hơn một rưỡi.
Tôi tắt điện thoại, định bụng trở mình, đối mặt với tên đàn ông khiến tôi mất ngủ này.
Nhưng không, đối mặt với tôi lại là một đôi mắt đang mở.
“Đậu má! Anh đang ngủ hay đang tỉnh đấy?” Tôi giật mình ngồi bật dậy.
Anh vẫn trưng mắt như cũ, duy trì tư thế ban đầu không động đậy.
Tôi huơ huơ tay trước mắt anh: “Anh Lung, anh ngủ chưa?”
Anh vẫn giữ cái dáng vẻ đó.
“Nhậm Lung là đồ đáng ghét chỉ biết mở mắt chằm chặp, dữ như quỷ còn thích mắng người, mỗi ngày chỉ biết lải nhải lải nhải như một mụ già, chỉ biết biến cơm rang thịt thành chè mè đen hắc ám.”
Anh không động đậy gì cả.
Phù, xem ra là ngủ thật rồi..