Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 17:
chớ nói dối, chớ nói sầu
hồng trần cuồn cuộn, buông lo âu
***
Tạ Tấn vừa hoãn lại được, nghe thấy thế mặt lại oành cái đỏ bừng lên, che miệng ho không dứt nổi, cổ cũng đỏ chót.
Vất vả mãi mới hết cơn ho, bấy giờ biết rén, nhận lấy cốc coca pha chanh mà Hứa Nhất Tâm pha, cầm lên uống im re không nói một tiếng.
Chưa tới thời gian mở quán, học sinh xuất sắc Tưởng Dung tranh thủ thời gian rút một bài thi văn ra, lôi theo hai học sinh yếu kém sang một chiếc ghế dài, bắt đầu giảng đề, cầu mong hai đứa bạn ôm được chân Phật trước kỳ thi giữa kỳ.
Vu Tiểu Lân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gặm đầu bút, còn Tạ Tấn thì không yên lòng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hứa Nhất Tâm ở bên quầy bar, mà cũng không dám nhìn thẳng, sợ cực kỳ.
Hứa Nhất Tâm đang ôm tấm bảng đen lấy từ ngoài cửa vào, viết nắn nót bảy chữ "Tám giờ tối, Tân Nghiêu tới hát", treo ra bên ngoài.
Vừa đến lúc mở quán, chưa được bao lâu, có mấy người lục tục đi vào, so với lúc bình thường quạnh quẽ, đêm nay Bạch Tháp có thể nói là náo nhiệt đến lạ.
Còn nửa tiếng nữa là 8 giờ tối, Viên Việt bưng mấy khay trái cây cho khách xong ra cửa sau đi một mạch.
Giữa lúc bưng rượu cho khách, Tưởng Dung nhìn với theo bóng lưng của Viên Việt, thắc mắc: "Anh Viên đi đâu vậy ạ, bận như này còn chuồn mất."
Hứa Nhất Tâm đã bắt đầu trở nên hăng hái, vừa pha rượu với tốc độ cực nhanh, vừa ngân nga một khúc nhạc: "Đi đón Tân Nghiêu."
Tưởng Dung cứ thất thần nhìn ra ngoài cửa, cũng không lâu lắm, xe motor của Viên Việt đỗ xịch ngoài cửa, phía sau có một cô gái, cao gầy dong dỏng, gỡ mũ bảo hiểm ra một cái là mái tóc xoăn dài, dày bồng bềnh của cô bung ra, với đôi mắt to, lông mày rậm và đôi môi hơi dày, trông cô giống như một chú sư tử tràn ngập năng lượng.
Tưởng Dung nhìn cô trèo xuống xe, vén tà váy lên, hôn chụt một miếng lên má Viên Việt, đẩy cửa đi vào, đeo trên lưng một hộp đựng đàn, không giống guitar, trông nhỏ hơn guitar một chút.
Gần như hầu hết người trong quán đều biết đến cô, thấy cô đi vào, có người kêu tên cô, có người huýt sáo vang, có người giơ tay ra, chờ lúc Tân Nghiêu đi ngang qua đập tay một cái với mình.
Tân Nghiêu đáp lại lần lượt, đeo nhạc cụ của mình nhảy một bước thẳng sân khấu nhỏ, đi vào giữa chùm đèn sáng.
Hứa Nhất Tâm pha một ly rượu đưa cho cô, cô uống một hớp hết hơn nửa.
Viên Việt đỗ xe xong đi vào quán, ngồi xuống chỗ ghế của bọn Tưởng Dung, ngay cạnh cậu.
Tưởng Dung thấy trên mặt anh vẫn còn vết son môi chưa lau sạch, vội rút một tờ khăn ướt, hung hăng lau cho anh.
Viên Việt vô thức né tránh, nhận lấy khăn ướt từ tay cậu tự mình lau.
Thấy Viên Việt đã lau sạch sẽ, Tưởng Dung mới hướng ánh mắt sang chỗ Tân Nghiêu.
Tân Nghiêu mặc một chiếc váy sát nách dài, xương quai xanh gờ lên, trên chân đeo một đôi xăng đan bằng mây, móng chân sơn màu đỏ diễm lệ, buông ly rượu xuống, lấy nhạc cụ của mình ra.
Là một loại đàn Tưởng Dung chưa từng thấy bao giờ, thân đàn hình vuông, bọc da rắn, cần đàn thon dài.
Tưởng Dung ghé lại gần tai Viên Việt nhỏ giọng hỏi: "Cái đó là gì vậy?"
Viên Việt thấy bên tai ngưa ngứa, né ra rồi mới đáp: "Đàn tam (*)."
(*) Đàn tam, hay còn gọi là Tam huyền cầm (三弦琴), là nhạc cụ dây có 3 dây, xuất xứ từ Trung Quốc, có du nhập vào Việt Nam và có lịch sử rất lâu đời.
Người dưới sân khấu ồn ào nói chuyện, hơi ầm ĩ, Tưởng Dung không nghe rõ, hỏi lại lần nữa, Viên Việt cũng đành phải ghé lại gần tai cậu mà nói.
Tân Nghiêu đặt đàn tam lên đùi mình, cầm miếng gảy, khẽ gật đầu với Thạch Đầu bên cạnh đang một tay ôm trống Châu Phi một tay cầm mõ gỗ, nhắm mắt lại, thử mấy hợp âm, âm sắc của đàn dày và trong, khi âm dứt khẽ ngân vang, bốn bề nhanh chóng yên tĩnh.
"người ta khen, cô nương đẹp
nhẹ tênh tựa, nước sông xuân
nước sông xuân, cá nóc mập
chọn ngày đẹp, sánh bên ta
cô nương cười, chàng không xứng
tiêu hết tiền, vậy ngủ thôi."
(*) Ca khúc Hí đài (戏台) – Trần Lạp (陈粒)
https://youtu.be/ciyMOkPQRYU
Giọng của Tân Nghiêu trong trẻo nhưng khi luyến láy lại mang chút khàn khàn, đàn tam cổ điển đệm nhạc, phối hợp với nhịp trống gọn ghẽ, thỉnh thoảng có một tiếng mõ gỗ giòn tan xen vào, tiếng hát mang sáu phần hào hiệp, ba phần men say, và thêm một phần bất cần đời.
"chớ nói dối, chớ nói sầu
hồng trần cuồn cuộn, buông lo âu
khuyên quân cùng cạn, rượu một chén
nước chảy về đông, say được không."
Hát xong một khúc, Tưởng Dung thật lòng thật dạ hoan hô cổ vũ cho Tân Nghiêu.
Tân Nghiêu buông đàn xuống, đứng dậy nhấc váy uốn lưng cúi đầu như một nàng công chúa, sau đó lại ngồi xuống, cẩn thận cất đàn tam đi, cầm lấy guitar đặt trên sân khấu, bắt đầu hát một bài khác, hát liên tục một tiếng đồng hồ rồi mới buông đàn nhảy xuống khỏi sân khấu.
Tân Nghiêu ra ngồi ở sô pha chung, ngay cạnh Tưởng Dung, Viên Việt đứng dậy ra sau bếp cắt trái cây tiếp, Hứa Nhất Tâm đang lo pha rượu, Thạch Đầu vẫn trên sân khấu hăng say vỗ trống Châu Phi của anh chàng, Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn uống cocktail có nồng độ cồn thấp, vừa uống vừa cãi nhau.
"Hi." Tân Nghiêu hất toàn bộ mái tóc ra phía sau, túm bừa thành một cái đuôi ngựa, đốt một điếu thuốc, cất tiếng chào hỏi Tưởng Dung.
Tưởng Dung vẫn hơi ghi hận chuyện cô tùy tiện gặm má Viên Việt, cười cười với cô, xài chiêu cũ: "Dạ chào dì, cháu là Tưởng Dung."
Tân Nghiêu ngẩn ra, cười ha hả, gương mặt vốn hờ hững trở nên nghiêm chỉnh, đáp lại: "Chào bạn nhỏ, dì là Tân Nghiêu."
Tưởng Dung bị chẹn họng, không nói được nữa, cúi đầu chuyên chú uống đồ của mình.
Đến khi Viên Việt bưng đĩa trái cây quay ra, thấy trên tay Tân Nghiêu cầm điếu thuốc, anh tiện tay rút đi, dí vào gạt tàn cho tắt, nói: "Đừng hút."
Tân Nghiêu thở dài, vắt chéo hai chân, xiên miếng dưa hấu bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: "Tháng sau bên X thành mời mình qua hát, cậu đi không?"
Viên Việt đáp không chút suy nghĩ: "Không đi."
Tưởng Dung vừa nghe đến X thành là hai mắt sáng lên, X thành cách Y thành không xa, mấy tiếng đường xe, cuối tuần là đủ cả đi cả về, là một thành phố nhỏ từng là thuộc địa, một địa điểm du lịch rất thu hút, có rất nhiều kiến trúc mang phong cách Châu Âu, cậu muốn đi từ lâu, vừa nghe thấy thế là chọc chọc Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn bên cạnh mình, cậu nói: "Dạo trước tụi mình bàn nhau thi giữa kỳ xong là đi X thành chơi đúng không?"
Tạ Tấn ngơ ngác: "Hả? Có hả..."
Bằng sự ăn ý do cấu kết làm chuyện xấu lâu năm với Tưởng Dung, Vu Tiểu Lân nhanh nhẹn tiếp lời: "Đúng đúng, đúng vậy."
Tân Nghiêu kéo Hứa Nhất Tâm vừa đi ngang qua, hỏi: "Bên X thành, đi hát, đi không?"
Hứa Nhất Tâm dựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, thuận miệng đáp: "Nào cũng được."
"Thạch Đầu đi là cái chắc," Tân Nghiêu dang tay ra với Viên Việt, "Tất cả mọi người đều đi, cậu không đi thật?"
Tưởng Dung phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, tụi em cũng muốn đi."
Tạ Tấn đã bớt ngơ ngác, cậu liếc qua, thấy Hứa Nhất Tâm đang dựa sau lưng mình, vội ngồi thẳng dậy, gật gật đầu: "Đi đi đi."
Viên Việt nhìn Tưởng Dung: "Có liên quan gì đến mấy đứa?"
"Có ạ, thi giữa kỳ xong đi chơi chúc mừng một chút ạ." Vu Tiểu Lân nói một cách hết sức đứng đắn, sức thuyết phục cực mạnh.
"Đúng vậy!" Tạ Tấn chỉ còn nước gật đầu hùa theo.
Tưởng Dung không nhịn được, bôi bác: "Hai đứa bây chúc mừng thi hạng nhất hạng nhì từ dưới đếm lên à?"
Bình thường Tạ Tấn không thèm quan tâm Tưởng Dung trêu chọc mình, hôm nay không biết vì sao tự dưng lúng túng không được tự nhiên, huých khuỷu tay vào Tưởng Dung một cái, làn da ngăm thoáng ửng đỏ.
"Sao anh," Tưởng Dung ôm lấy cánh tay Viên Việt, nói, "Anh mà không đi thì tự tụi em đi á, ba đứa chúng em là học sinh cấp ba khéo đi lạc mất á."
Viên Việt bị ôm, có chút không được tự nhiên, rút tay ra khỏi ngực Tưởng Dung, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, đỡ trán thở dài, gật đầu thỏa hiệp.
Tưởng Dung lập tức reo hò hoan hô.
Tân Nghiêu vỗ tay cái độp, nhảy dựng khỏi ghế, leo lên sân khấu, đoạt lấy trống Châu Phi của Thạch Đầu, vỗ một đoạn trống có tiết tấu rất nhanh rất mạnh, giật dây thun buộc tóc ra, rũ tóc, hét to.
"High lên nào!"
Hết chương 17.
????: làm bộ này xong mình bị thích dịch lời bài hát =)))))))
à quên, mõ gỗ dùng trong âm nhạc nó như thế này
.