Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 07:
Ai ngờ đâu, vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Viên Việt...
***
Buổi tối thứ hai Tưởng Dung ở nhà Viên Việt, vẫn ngủ trên ghế sô pha, cả đêm lật tới lật lui, còn ngã xuống đất một lần, tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ cảm thấy cả người đau nhừ, buồn ngủ đến mức không mở được mắt ra.
Cậu nhìn nắng sớm lảng bảng, ngốc một lát rồi bật dậy khỏi ghế, sau khi rửa mặt thay đồ, nhìn tủ lạnh rỗng tuếch có mỗi bánh mì của Viên Việt mà thở dài, chạy ra cổng, gõ cửa nhà bà cụ sát vách, muốn vay mấy quả trứng gà.
Hàng xóm liền kề là một bà cụ sống một mình, thị lực và thính lực đều không còn tốt, thường xuyên ném nhầm rác sang cổng nhà Viên Việt.
Tưởng Dung gân cổ gào bên tai bà lão mấy lần liền, bà mới hiểu là cậu muốn vay trứng gà, thế là run run rẩy rẩy nhét cho cậu mấy quả.
Tưởng Dung cười vừa ngọt vừa ngoan, kêu: "Con cảm ơn bà!"
Bà cụ sờ sờ đầu cậu, bà nói: "Ăn nhiều chút, cho nhanh cao."
Tưởng Dung bất giác nhón nhón chân.
Lúc Tưởng Dung về nhà, Viên Việt vẫn ngủ, dù sao thì mới hơn 6 giờ.
Cậu ngân nga bài hát, rán trứng gà, kẹp vào bánh mì nướng, cắt đôi thành hình tam giác, làm thành sandwich đơn giản, cậu gặm hai cái, còn để lại hai cái trên đĩa phần cho Viên Việt.
Cởi giày ra đi chân đất khẽ khàng trèo lên cầu thang, Tưởng Dung nhìn rèm tầng hai kéo kín mít, lần này cậu không dám lén xốc lên nữa, tiếp tục leo cầu thang lên gác xép.
Tưởng Dung nhẹ nhàng đẩy cửa gác xép ra, khom người đi vào.
Trần gác xép là trần nghiêng, rất thấp, chỗ cao nhất đủ để Tưởng Dung đứng thẳng người, trên trần nhà treo một chuỗi đèn nhỏ, bóng đèn bám đầy bụi.
Cửa sổ rộng khoảng một mét vuông trên mái nhà được đóng chặt, trong phòng có một thứ mùi bụi bặm do lâu ngày không được thông gió.
Ở góc gác xép hình như còn đặt thứ gì đó, bị vải màu xám phủ kín.
Tưởng Dung đi tới nhấc vải lên, bị bụi mốc tung bay làm sặc, hắt xì hơi một cái.
Phía dưới đặt một hộp đàn guitar bằng gỗ cứng, dù có vải che chắn, nhưng vẫn phủ một lớp bụi dày, hẳn là đã để đó lâu rồi không dùng.
Tưởng Dung duỗi hai ngón tay ra chọt lên hộp đàn mấy cái, để lại hai dấu ngón tay.
...!
Viên Việt lại nằm mơ thấy ác mộng.
Vẫn như cũ, tiếng gió thổi vù vù, tiếng người vây xem ồn ào, tiếng lốp xe ma sát chói tai, tiếng hoảng sợ la hét của Diêu Hủy nghẹn trong mũ bảo hiểm, và xúc cảm dinh dính nóng ướt của máu tươi.
Cảnh trong mơ rất thật, nhưng anh biết mình đang nằm mơ, vì rõ ràng khi đó anh đeo găng tay đi xe máy, sao lại sờ thấy máu được.
Viên Việt choàng tỉnh, anh nằm ngửa nhìn trần nhà, toàn thân là mồ hôi, hiệu quả che nắng của rèm cửa rất tốt, trong phòng vẫn tối mịt.
Hình như anh nghe thấy tiếng đóng cửa ở dưới nhà, âm thanh có hơi lớn, vì cửa đã sắp hư, phải dùng lực mạnh sập vào hai ba lần mới đóng được.
Viên Việt đứng dậy, vén một góc rèm cửa sổ lên.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất là ban công, ban công nhìn thẳng ra con hẻm.
Chỉ thấy Tưởng Dung đút tay vào túi áo đồng phục, nói to vài câu gì đó với bà cụ hàng xóm, rồi vội vội vàng vàng chạy ra đầu hẻm.
Viên Việt đi vào cầm điện thoại lên, hơn 7 giờ sáng, chắc Tưởng Dung đi học.
Trong nhà không có ai, Viên Việt thoải mái ở trần đi xuống lầu.
Rèm ở phòng khách luôn khép kín được Tưởng Dung kéo ra hết cỡ, nắng sớm trút đầy căn nhà, phòng ốc sáng trưng.
Lần đầu tiên Viên Việt cảm nhận rõ ràng rằng nhà mình thật sự trống trải như vậy.
Trên bàn trà trước sô pha để một cái đĩa, phía trên còn úp một cái bát, trên bát dán tờ giấy nhớ, chữ viết bay bổng rồng bay phượng múa, viết rằng: Chúc anh Viên một buổi sáng tốt lành, nhất nhật chi kế tại vu thần (*), bữa sáng phải ăn thật no nhé ạ.
(*) "Nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất nhật chi kế tại vu thần, nhất sinh chi kế tại vu cần" – Lập kế hoạch cho một năm, khởi đầu từ mùa xuân; lập kế hoạch cho một ngày, khởi đầu từ sáng sớm; lập kế hoạch cho một đời, khởi đầu từ sự chuyên cần
Trích câu danh ngôn của Thiệu Ung (1011-1077 SCN) là một triết gia, thi nhân, nhà vũ trụ học thời Bắc Tống.
(theo Thế giới rộng lớ[email protected])
Dưới góc phải vẽ một mặt trời nhỏ đơn giản.
Nhà Viên Việt rất gần trường THPT số 1 của thành phố, lúc Tưởng Dung tới trường hãy còn sớm, trong lớp không có một ai, cậu đi thẳng tới chỗ ngồi ở góc lớp của mình, kém rèm soạt một cái để che nắng, nằm xuống là ngủ.
Đang lúc cậu ngủ mơ màng, trong lớp dần dần ồn ào, Tạ Tấn ngồi cùng bàn đã tới, hậu đậu kéo ghế ra ngồi, gây ra tiếng động rất lớn.
Tưởng Dung bị đánh thức, ngẩng đầu, hung hăng trừng Tạ Tấn một cái.
"Sao tới sớm thế," Tạ Tấn lấy hai tờ bài thi rúm ró trong cặp ra, trải ra bàn, dán tới hỏi Tưởng Dung, "Bài thi toán cuối tuần trước đâu, nhanh, cho tớ mượn chép với."
Tưởng Dung duỗi thẳng tay, nằm sấp trên bàn duỗi lưng một cái, ngáp ngủ, chọc chọc Vu Tiểu Lân ở bàn trước: "Bài thi toán của cậu đâu cho Tạ Tấn mượn chép."
Vu Tiểu Lân còn chưa lên tiếng, Tạ Tấn đã kháng nghị: "Thôi thôi thồi, chép của bả thà tớ tự làm còn hơn, bữa trước điểm thi hàng tháng môn Toán của bả còn thấp hơn tớ 5 điểm kìa."
Nghe thế, Vu Tiểu Lân bình thường hiền như cục bột cũng phải cáu, tức giận hừ hừ: "Cậu cũng được 50 điểm chứ nhiêu."
Tạ Tấn: "Thế cũng cao hơn cậu 5 điểm."
Tưởng Dung đạt điểm tối đa đập đầu xuống bàn, thở dài.
Cả lớp có khoảng 5 đứa mua học vị thì bên cạnh cậu đã có 2, vận may khỉ gió gì đây.
Tạ Tấn không để ý đến cô nhóc nữa, chọt chọt Tưởng Dung: "Nào nhanh lên, lấy bài thi ra đây...!Ủa cặp sách của cậu đâu..."
"Cuối tuần tớ bỏ nhà đi, để balo trong nhà, không mang theo gì cả."
Lượng tin tức hơi lớn, Tạ Tấn ngớ ra một lúc, rồi mới chậc lưỡi tấm tắc, thở dài: "Lợi hại, sự phản nghịch tuổi dậy thì của học sinh xuất sắc quả là không giống người bình thường."
Tưởng Dung móc hai cái nút tai trong ngăn kéo ra, nhét vào tai, rồi lại nằm xuống ngủ bù.
Tạ Tấn vội vã đi mượn bài thi chỗ khác, quơ qua chép lấy chép để, vừa chép vừa cùng Vu Tiểu Lân phỉ nhổ học lực của nhau.
Mỗi khi tới công chuyện với Tạ Tấn là Vu Tiểu Lân hung mãnh dị thường.
Tưởng Dung và Tạ Tấn quen biết nhau vào ngày đi học đầu tiên sau khi chia lớp hồi đầu năm lớp 11.
Tưởng Dung ngủ quên, lúc đủng đỉnh đi tới trường, cổng trường đã đóng, chủ nhiệm giám thị đứng trước cổng quan sát gắt gao, trên tay là sổ ghi tên những thành phần đi học muộn.
Cậu đành vòng qua cổng chính, định leo tường vào, vừa hay gặp đồng chí Tạ Tấn cũng đi muộn và cũng chuẩn bị leo tường.
Hai người liếc nhau, không nói một lời, thân ai nấy trèo.
Tưởng Dung tới sớm hơn, leo cũng nhanh hơn, nhẹ nhàng đáp đất, phủi đất cát trên tay, nhìn Tạ Tấn vẫn loay hoay ở đầu tường một cái rồi cậu chuẩn bị chạy về lớp.
Bấy giờ cậu nhìn thấy thầy giám thị đang đi từ xa tới, quyết định thật nhanh, lôi cuốn từ điển Anh Hán trong balo ra, lật tay quăng cả balo vào bụi rậm.
Lúc thầy giám thị đi tới, bắt luôn quả tang Tạ Tấn rơi từ trên tường xuống, thế là ngay lập tức rống lên.
"Trò là học sinh lớp nào! Đi học muộn thì đã đành, lại còn trèo tường? Trò là khỉ hả, giỏi leo trèo lắm đúng không! Có tin tôi cho trò leo lên cột cờ ngay trước mặt toàn trường không!"
Tạ Tấn bị mắng ngốc, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Dung gần đó, vội chỉ vào cậu: "Bạn ấy cũng trèo mà, sao thầy không mắng bạn ấy!"
Tưởng Dung vẫy vẫy cuốn từ điển Anh Hán trong tay, mặt mũi chân thành tha thiết: "Thầy ơi, con ra đây học bài."
Tạ Tấn trợn mắt há mồm: "Không...!Không phải, vừa nãy bạn còn trèo cùng với tớ, bạn..."
"À, trò là Tưởng Dung đúng không, thành tích thi cuối kỳ rất tốt.
Quả là đứa trẻ ngoan, ngày đầu tiên đi học đã có ý thức tự học bài vào sáng sớm."
Thầy giám thị biết quá rõ về Tưởng Dung, mang nụ cười hiền hòa của mẹ già trên mặt, quay đầu lại là đổi sắc mặt, túm lấy tay áo Tạ Tấn, tiếp tục gào thét: "Trò! Học sinh lớp nào! Theo tôi lên văn phòng!"
Tưởng Dung đưa mắt nhìn hai người rời đi, lấy cặp sách của mình ra khỏi bụi cây, vỗ vỗ đất và lá cây, chậm rãi đi về lớp, ngồi vào chỗ được sắp xếp từ trước, đợi đến khi Tạ Tấn bị đích thân giáo viên chủ nhiệm xách về, cậu còn phất phất tay với Tạ Tấn, cười đến là thân thiện.
Hồi tiểu học Tưởng Dung nhảy cóc một lớp, nên nhỏ hơn bạn bè một tuổi, với lại vóc dáng vốn không cao, gần như là lùn nhất trong đám nam sinh cùng lớp, cậu còn là học sinh xuất sắc có bề ngoài ngoan ngoãn, là bảo bối mà thầy cô nâng niu trong lòng bàn tay, nên cả năm lớp 10 đều phải ngồi ở ba hàng đầu.
Nhưng, ngay dưới mí mắt thầy cô, có đi học muộn cúp tiết ngủ gật cũng không tiện, ngày ngày Tưởng Dung vắt óc nghĩ mưu kế để được chuyển xuống bàn cuối, không chỉ thế, mà bên cạnh còn phải là một bạn học chí cốt để yểm hộ cho cậu.
Lúc đầu Vu Tiểu Lân là ứng cử viên sáng giá, nhưng trường THPT số 1 muốn ngăn ngừa tình trạng yêu sớm, nên không cho phép ngồi chung với nhau.
Bây giờ thời đã tới cản không nổi.
Sau lần thi tháng đầu tiên của năm học, Tưởng Dung mặc kệ Tạ Tấn nghiến răng nghiến lợi phản đối, cậu nói với thầy giáo muốn ngồi cạnh Tạ Tấn, giúp đỡ bạn học kém.
Giáo viên vốn đau đầu với Tạ Tấn Vu Tiểu Lân dùng tiền vào học từ lâu, nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt, lập tức sắp xếp cho Tưởng Dung ngồi xuống cuối, cạnh Tạ Tấn và sau Vu Tiểu Lân.
Tạ Tấn vốn liều chết không theo, sau này được Tưởng Dung phím bài tập cho, nếm mùi ngon ngọt, cũng đành khuất phục, trở nên chân chó lon ton.
Tưởng Dung ngủ từ sáng cho đến trưa, ăn cơm trưa mà như du hồn, buổi chiều lại ngủ tiếp.
Thầy cô nào lên lớp cũng hỏi Tưởng Dung bị sao vậy, không đợi Tạ Tấn bịa ra lý do, thầy cô đã gật gật đầu, hiền từ nói: "Chắc là ốm rồi, Tạ Tấn, lát nữa tan học em nhớ nhắc em ấy nghỉ ngơi uống thuốc nhé."
Đến lúc tan học mới tỉnh ngủ, cả người Tưởng Dung mềm nhừ, hoa mắt chóng mặt, trên mặt còn mấy vết đỏ do quần áo hằn ra.
Tạ Tấn thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về, thấy Tưởng Dung tỉnh dậy, vội nói: "Tỉnh rồi hả, tớ còn tưởng không gọi cậu chắc cậu có thể ngủ đến tận ngày mai luôn."
Vu Tiểu Lân lo lắng: "Đừng bảo là ốm thật nha."
Tưởng Dung chậm rãi đứng lên, duỗi lưng một cái, giọng khàn đặc: "Đi thôi đi thôi."
Ba người cùng nhau ra về, Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn đi phía trước tiếp tục cà khịa nhau như thường ngày, Tưởng Dung đi đằng sau, suy nghĩ xem nên gọi điện thoại cho Viên Việt trước, hay là đi thẳng tới Bạch Tháp tìm anh.
Ai ngờ đâu, vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Viên Việt.
Chiếc motor phân khối lớn của Viên Việt dừng giữa dòng xe đưa đón học sinh tan trường, cực kỳ dễ nhận ra.
Người cũng rất dễ thấy, áo sơ mi trắng, áo khoác da đen, dựa nghiêng vào xe cúi đầu nghịch điện thoại, chân vừa dài vừa thẳng.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Dung đi từ xa xa tới, đặt điện thoại xuống, giơ tay lên vẫy vẫy.
Hết chương 07..