29.
23 giờ đêm trời mưa rất to, trên đường không một bóng người, dưới ánh đèn đường mưa rơi dày đặc.
Sau một ngày làm việc bận rộn, tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Xuống chuyến xe buýt cuối cùng, tôi vẫn phải đi bộ một đoạn, thời tiết hơi lạnh nên tôi quấn chặt chiếc áo len dệt kim của mình và nhắn WeChat với mẹ nói rằng khoảng 10 phút nữa tôi về đến nhà.
Trước khi nhấn nút gửi, đột nhiên, một người đàn ông lao ra giữa đường như một bóng ma.
Tôi bị anh ta làm cho giật mình và đánh rơi điện thoại xuống đất.
Tôi cúi xuống nhặt nó lên, nghe thấy tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao tăng tốc hết cỡ ở đằng xa.
Khi ngước lên, tôi thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm đang lao tới như 1 con báo lúc nửa đêm, hướng về phía tôi 1 cách hung hang.
Về phần người đàn ông ở giữa đường, anh ta đang đứng thẳng, bất động chờ xe thể thao tiến đến.
Tôi lo lắng hét to: "Mau tránh ra! Anh đang làm gì vậy!"
Anh ta không hề bất tỉnh, nghe thấy tiếng tôi hét, anh ta quay lại nhìn tôi.
Đôi mắt đen của người đàn ông bị mưa mù làm mờ đi, nỗi tuyệt vọng tê liệt lặng lẽ xâm chiếm.
Và đèn pha của chiếc xe thể thao đã chiếu thẳng vào anh ta.
Trong lúc quẩn trí, tôi chạy về phía anh ta và dùng thân mình đẩy anh ta sang bên đường.
Chúng tôi cùng nhau rơi xuống một vũng nước mưa, chiếc Ferrari màu đỏ chạy ngang qua chúng tôi, dừng lại phía trước và tắt đèn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy muốn đỡ người đàn ông đó dậy.
Lúc này, tiếng gầm rú kinh hoàng của xe thể thao lại vang lên.
Đèn pha cực sáng của nó chiếu sáng khu vực nhỏ này trong đêm rõ ràng như ban ngày, cho phép tôi nhìn rõ người phụ nữ điên đằng sau kính chắn gió.
Người đàn ông bên cạnh tôi bất tỉnh, những giọt mưa nặng hạt đập vào khuôn mặt tái nhợt của anh ta, còn ánh đèn pha của ô tô chiếu vào làm tôi cay mắt.
Tôi không thể làm gì để cứu anh ta nữa.
Bản thân tôi cũng bất lực.
Tiếng va chạm, tiếng phanh gấp và tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên trong mưa.
Mưa tạt thẳng vào mắt, mũi, miệng nhưng tôi đau quá nên ngất đi.
Những nắm đất đen lần lượt được ném xuống, che khuất tầm nhìn của tôi.
Phía trên hố có vài người đàn ông cao lớn mặc vest đang cầm xẻng xúc đất.
Người đàn ông tôi cứu vẫn còn sống, anh ta vất vả leo lên bờ hố, đưa tay về phía tôi, giây tiếp theo, anh ta lại bị người đàn ông mặc đồ đen kéo đi.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, màn đêm dày đặc như đầm lầy nuốt chửng lấy tôi.
Người phụ nữ nhìn tôi với ánh mắt cao ngạo và lạnh lùng nói với cấp dưới: “xử lý sạch sẽ chút, quay đầu lại nói nhớ rửa xe sạch cho tôi”.
30.
Giọng nói của cô gái thực vật khiến tôi trở lại thực tại: "Này! Chồng nhỏ của chị đang thu dọn đồ đạc, anh ấy sắp xuất viện à? Cái gì! Cô muốn cướp con thỏ nhỏ của tôi đi à? Thôi, được rồi, lại đặt ở đầu giường của tôi 1 xấp tiền."
Tôi dừng lại bên ngoài cánh cửa được ngăn cách bởi bức tường này.
Cô gái hỏi tôi muốn đi đâu, tôi cũng không trả lời.
Ánh nắng ở thế giới loài người vừa nóng vừa chói, tôi bồng bềnh rồi bám lên một con mèo con ở tầng dưới bệnh viện và mượn xác nó chạy về nhà.
Sự biến mất của tôi ba năm trước là một vụ án chưa được giải quyết ở thành phố này.
Vào đêm xảy ra tai nạn, trên đoạn đường duy nhất tôi trở về nhà tất cả camera giám sát đều đang bảo trì, một thế lực bí ẩn đã kiểm soát sự thật và chôn vùi nó mãi mãi cùng tôi trong lòng đất.
Ba năm qua, tôi đã chứng kiến sự đau đớn và bất lực của người thân trong gia đình.
Tôi căm thù người phụ nữ đó.
Bây giờ tôi cũng căm thù.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng tìm được cô ta, tôi có thể dùng năng lực của mình để quấy rầy cô ta, thậm chí giết chết cô ta.
Nhưng nếu làm như vậy, thì sẽ vi phạm những quy định lớn nhất của âm phủ.
Những hồn ma tà ác nung nấu khát vọng trả thù phải bị giam cầm và trừng phạt giống như những người mắc sai lầm trong cuộc sống.
Âm và Dương tách biệt, người chết không bao giờ được phép can thiệp vào cuộc sống của người sống.
Tôi có thực sự muốn buông tha không?
31.
Chú mèo con về nhà dựa vào trí nhớ của mình, giơ hai chân trước lên và cào vào cửa.
Cửa mở, tôi kêu “meo meo”, dùng đầu dụi dụi vào bắp chân của mẹ, mẹ bế tôi lên đưa ra sân cho tôi ăn, uống nước.
Nếu người quá cố nhớ nhà, người đó sẽ biến thành một sinh linh nhỏ bé khác và trở về nhà, đây là câu chuyện mẹ tôi kể hồi tôi còn nhỏ.
Sau khi tôi chết, họ trở càng yêu thương các sinh linh sống.
Tôi cuộn tròn dưới những bông hoa ngoài sân mà ngủ.
Giống như khi tôi còn nhỏ, tôi nửa ngủ nửa tỉnh khi nghe ông tôi ngâm nga những vở opera không giai điệu, mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp, còn bố tôi thì xem những bộ phim truyền hình chống Nhật mà không bao giờ chán.
Tôi lật người phơi cái bụng ra, trước mắt tôi có hai con bướm đang đuổi nhau chơi đùa.
Thời gian đã chữa lành những vết sẹo và gia đình tôi đã trở lại cuộc sống bình thường.
Không thì làm gì được.
Cái gì không thể thay đổi thì hãy để nó trôi qua.
Muốn không quên người đó, chỉ có thể đi vào giấc mơ.
32.
Lần này quay lại âm phủ, tôi luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu một thứ gì đó.
Trái ngược với hoàn cảnh của tôi, gần đây nhà hàng xóm của tôi trở nên náo nhiệt hơn.
Người hàng xóm của tôi cũng như tôi, cũng là một ma nữ trẻ tuổi.
Cô ấy còn chết trước tôi, chết khi mới hơn 20 tuổi, đồng thời cũng luôn kiên trì không đi đầu thai.
Cha mẹ cô ấy vừa qua đời và xuống địa ngục để đoàn tụ với con gái, 1 gia đình hạnh phúc như ở trên trần gian vậy.
Tôi được cô ấy mời đến nhà làm khách, tôi hiểu sâu sắc câu nói: Người thân qua đời là do họ đi chuẩn bị nhà ở cho bạn trước ở kiếp sau.
Cuộc đời của cô hàng xóm ở đây không hề ngắn ngủi, một số bạn bè, người thân thân thiết đã chờ đợi cô từ lâu.
Mẹ của cô hàng xóm là một người dì tốt bụng, khi biết tôi đã mất thân xác nên không thể đầu thai được, bà muốn làm mai cho tôi với một ma nam độc thân.
Gặp đối phương tôi cũng cảm thấy khá tốt, tâm trạng nhanh chóng trở nên thoải mái hơn, nóng lòng muốn nói cho kẻ cặn bã nào đó ở trên biết.
Các tiền bối của tôi ở âm phủ đã dạy tôi rằng ma quỷ có thể xâm nhập được vào những giấc mơ, nhưng trước tiên là người đó thực sự nhớ bạn thì bạn mới có thể bước vào giấc mơ của người ấy.
“Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm”, không biết Quan Ý có nhớ mình hay không, nghe họ nói tôi muốn thử 1 chút.
Quan Ý đã xuất viện, tôi tìm được địa chỉ nhà anh ta ở chỗ bác sĩ của bệnh viện rồi lẻn vào lúc trăng tối gió lớn.
33.
Tôi biết Quan Ý có tiền, trước đây vung tay chi rất nhiều tiền, một hơi tiêu tốn cho tôi một hai triệu, bây giờ đến biệt thự của anh ta, tôi càng tò mò xem anh ta làm gì.
Giàu có như vậy mà vẫn nghĩ không thông, muốn chết.
Ngôi nhà rộng lớn vắng lạnh như nghĩa địa, chỉ có mình anh sống ở đó.
Tôi đi đến phòng ngủ tìm anh thì anh ta đang nằm ngủ, tôi hóa thành một làn khói đi vào tâm trí anh ta.
Thật tình cờ, anh ta đang mơ về tôi.
Tuy nhiên nội dung có chút không phù hợp với trẻ em.
Khi tôi nhìn rõ những gì anh ta đang làm, tôi lập tức rùng mình.
Cái quái gì thế kia!
Anh ta dùng cái này để chào đón tôi?
Tôi lăn người đứng dậy định bỏ chạy thì Quan Ý vội túm lấy mắt cá chân tôi kéo lại.
Anh ta vẫn không biết đây là con người thật của tôi và tiếp tục làm bất cứ điều gì anh ta muốn.
Anh ta như phát điên rồi...
Lẽ ra tôi không nên đến đây, một con cừu vào miệng cọp, tự tìm đường chết, tôi bị hắn hành hạ mấy lần, đến mức không chịu được kêu lên.
Tôi không thể chịu đựng được nữa nên chỉ vào anh ta ba lần và hét lên: "Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!"
Quan Ý ngẩng mặt lên, đôi mắt phần nào trở nên rõ ràng hơn.
"Nhược Nhược?"
34.
Sắc mặt tôi nghiêm túc: "Là tôi."
Anh ta đã bình tĩnh lại nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, như thể giây tiếp theo anh ta muốn nuốt chửng tôi vào bụng anh ta.
Tôi vội vàng lấy chăn đắp lên người, ho nhẹ một tiếng: “Anh ký giấy ly hôn chưa? Tôi đến lấy.”
"Nó đã cháy rồi."
"Cái gì?!"
Anh ta ngừng giải thích, lại cúi đầu muốn hôn tôi lần nữa.
Đột nhiên tôi rất muốn biết 1 vấn đề, Quan Ý anh ấy, anh ấy có thực sự thích tôi không?
Ánh trăng tràn ngập trên giường, tôi đau đớn kêu lên, động tác của anh trở nên nhẹ nhàng.
Tôi nhắm mắt lại.
Tình yêu là thứ bạn có thể cảm nhận được.
Nếu vậy thì tại sao anh ta lại đi cùng với kẻ giết tôi?
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy người phụ nữ đó trong bệnh viện, cùng với ký ức về anh, cuối cùng tôi cũng biết nguyên nhân khiến tôi và anh đêm đó trở nên quen thuộc không thể giải thích được là gì.
Quan Ý là người tôi đã liều mạng cứu khỏi bánh xe tử thần đó.
Tôi nghĩ chắc hẳn anh ấy đã nhận ra tôi ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi.
Có phải lúc này anh đang ôm chặt lấy tôi, là vì muốn chuộc tội và cảm thấy ăn năn?
Tuy nhiên, dù có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể bù đắp được, Quan Ý.
Khi anh ấy áp sát vào tôi, tôi cũng không thể cầm được nước mắt nữa.
"Quan Ý..."
Cằm tôi dính chặt vào hõm vai của anh, tôi khóc nức nở đến mức ghì chặt lấy anh.
Trong lúc đó, anh ấy không ngừng nói với tôi một câu: "Nhược Nhược, đợi anh."