Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ

35.

Trước bình minh, tôi tay không trở về âm phủ.

Sau khi suy nghĩ, tôi chạy đến chỗ dì hàng xóm và nói rằng tôi sẽ không đi hẹn hò mù quáng nữa.

Chỉ cần Quan Ý không đồng ý, tôi sẽ không bao giờ có mùa xuân, anh ấy ôm chặt tôi một cách đáng ghét.

Và anh ấy ngày càng trở nên thái quá, dường như không còn ý định sống nữa và gửi mọi thứ xuống đây.

Quần áo, giày dép, đồng hồ thôi thì bỏ đi, một hôm Triệu Chí Quốc nhắn tôi tự mình lấy hàng, tôi đến xem 1 chút, người này thực sự gửi xuống cho tôi 1 chiếc ghế sofa.

Phía trên còn có một lá thư đính kèm, anh ấy nói rằng chiếc ghế sofa này rất đắt tiền và rất thoải mái, vừa đủ cho hai người.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi phải nhanh chóng đi lên và ngăn chặn hành vi điên rồ của anh ấy.

36.

Tôi đến nhà Quan Ý bằng con đường quen thuộc.

Anh ấy không có ở nhà.


Chỉ có con thỏ màu hồng mà anh đã bỏ ra hàng nghìn NDT để mua từ cô gái thực vật được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong nhà anh.

Tôi lại chiếm hữu con thỏ nhỏ, nhảy khỏi bàn, đi đến cửa và ngồi xổm ở hành lang.

Chỉ cần anh ấy bước vào cửa, nhìn thấy con thỏ thì sẽ biết ngay đó là tôi.

Lần trước chúng tôi xa nhau chưa đến nửa tháng, không biết tại sao, trong lòng lại có chút lo lắng.

Chờ hồi lâu, đúng lúc tôi chuẩn bị ngủ thì khóa cửa mở ra.

Tôi vui vẻ ngẩng đầu lên.

Quan Ý đang ôm hôn thê của anh ấy bước vào nhà.

Nếu lần trước tôi bước vào giấc mơ của anh ấy là đi tự sát thì lần này tôi cũng đang tự sát.

Tôi đã thử nhiều cách khác nhau để anh ấy nhìn thấy tôi ngay khi về đến nhà, tôi chưa bao giờ nghĩ qua, mọi chuyện sẽ như thế này.

Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ vòng qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng của cô ấy hướng về phía anh một cách khêu gợi.

Quan Ý ngửa mặt về phía sau, mỉm cười và dỗ dành cô: “Chờ lát nữa lại hôn, ngoan, thay giày trước.”

Cô miễn cưỡng nhấc chân lên và móc dép vào.

"Ồ? Sao em lại có con thỏ ở đây? Ai mua cho em?"

Quan Ý dịu dàng nhìn cô ta: "Thích không? Tặng cho chị."

Thỏ bông không thể làm gì được, vẻ thân mật của họ phản chiếu lên đôi mắt đen nhánh của con thỏ nhỏ.

May mắn thay, trái tim của Thỏ nhỏ là một cục bông nên không phải trải qua nỗi đau thấu tim.

37.

Sau khi tôi trở lại lần này, những người bạn ma của tôi đều nói rằng tôi thay đổi rồi.

Đầu tiên là nhìn đến cái ghế Quan Ý thường ngồi.

Thỉnh thoảng có người hỏi tôi chú đã rể đi đâu, tôi sẽ nổi giận mà không rõ lý do.


Sự xuất hiện của Quan Ý đã làm tiêu tan sự oán hận của tôi đối với cái chết, sự phẫn nộ của anh ấy lại lật đổ tất cả niềm tin của tôi.

Tôi cảm nhận được điều đó và sự oán hận bắt đầu sôi sục trong tôi.

Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một con quỷ, bỏ lại tất cả để tìm cách trả thù.

Vài ngày sau, một lá thư của con người gửi đến lại làm gián đoạn cuộc sống của tôi.

Bức thư của bố mẹ tôi:

"Nhược Nhược, cuối cùng cũng có tin tức, vụ án mất tích của con có tiến triển mới, đồn cảnh sát đã triệu tập bố mẹ vào ngày mai đến điểm nghi ngờ là bãi rác để nhận định. Bé con, bố và mẹ vui mừng, trời sắp sáng rồi, kẻ đã giết con nhất định sẽ nhận một kết cục xứng đáng!"

Đọc xong lá thư, tôi cầm lá thư và không thể bình tĩnh được một lúc lâu.

Sao chuyện này lại xảy ra đột ngột thế?

Đúng rồi, ngày mai?

Tôi liếc nhìn ngày tháng trên lá thư.

Vậy không phải hôm nay?

38.

Một cơn mưa phùn nhẹ từ trên trời rơi xuống, vài chiếc xe cảnh sát đỗ trong khu rừng hoang cách thành phố 30 km, hàng rào được dựng lên và chó cảnh sát thậm chí còn được điều đến.

Tôi hóa thân thành 1 con chim nhỏ đứng trên cành cây, nhìn cảnh sát đang cật lực đào bới.


Cái hố ngày càng sâu hơn, cái xẻng lại cắm xuống đào, có người đào ra một mảnh xương trắng.

Anh ta hét lên, và một đám đông lao về phía đó.

Hình như cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, khiến mắt tôi ươn ướt.

Mẹ tôi khóc ngất đi, bố tôi đỡ bà bằng đôi mắt đỏ hoe.

Xác chết trong cái hố đã phân hủy từ lâu, xuyên qua đám đông, tôi nhìn thấy một bộ xương nhợt nhạt và một vạt váy tôi mặc ngày mất tích.

Ba năm đã trôi qua, chiếc váy mới sạch đẹp của tôi đã bị vô số côn trùng, rắn, gián và chuột bò tới, phân hủy thành một đống hỗn độn.

Tôi không muốn nhìn xuống nữa.

Trong cơn mưa mù liên tục, một bóng người cầm chiếc ô màu đen ở phía xa đã thu hút sự chú ý của tôi.

Anh đứng một mình cách xa đám đông, mưa mù bao quanh, yên tĩnh như 1 bức tượng, cũng lặng lẽ thì thầm nói gì đó rất nhiều.

Tim tôi đập thình thịch.

Lúc này, mọi chuyện đều minh bạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận